Cửu Chuyển Tinh Thần Biến

Chương 156

Giờ phút này Phi Thiên Ma Hổ đã hoàn toàn nổi giận, từng trận tiếng hổ gầm như tiếng sấm nổ vang lên ở trong thung lũng, trong đôi mắt hổ to lớn bắn ra hung quang khiến cho người ta sợ hãi, hoàn toàn bùng nổ ra dã tính của ma thú.

Kim Ma Ngốc Ưng càng ngày càng vất vả, lông chim trên người cũng đã rơi xuống không ít, giờ phút này máu tươi của hai đầu ma thú đã sớm nhuộm đỏ mặt đất, thậm chí còn bắt đầu chảy, mùi máu tanh ở trong không khí theo cơn bão năng lượng nhanh chóng lan tràn ra chung quanh, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng khủng bố, hoàn toàn chính là cảm giác máu chảy thành sông.

- Lão đại, đi mau, ma hổ này bắt đầu đã phát điên rồi!

Lúc này Kim Ma Ngốc Ưng lập tức rống lên, rất nhiều nơi trên người ma hổ đều lộ ra xương cốt, nhưng hắn hoàn toàn không để ý mà dùng đấu pháp lấy thương đổi thương để khiến cho Kim Ma Ngốc Ưng cũng bị trọng thương.

Sở Lâm Phong nghe vậy trong lòng cả kinh, mình đi thì Kim Ma Ngốc Ưng sẽ trở thành món ngon trong miệng của Phi Thiên Ma Hổ này, tuy rằng hắn là một con ma thú, thời gian chung đụng cùng mình cũng không dài, thế nhưng vì mình mà ngay cả mạng cũng không muốn mà chém giết cùng đầu Phi Thiên Ma Hổ này. Phần ân tình này hắn rất khó để báo đpá.

Muốn bỏ đối phương lại rồi mình đào tẩu, hắn không thể làm được như vậy:

- Lão Kim, bình tĩnh, để ta đến giúp ngươi!

Sở Lâm Phong nói xong trực tiếp mang theo tàn ảnh vọt tới, chỉ là sau khi tới vị trí cách nơi hai đầu ma thú giao chiến chừng năm thước thì hắn dừng lại, lực công kích của Tâm kiếm căn bản không đủ để làm cho Phi Thiên Ma Hổ trọng thương, thứ duy nhất hắn có thể sử dụng chỉ có một kiếm bình thản không có gì lạ kia mà thôi.

Thanh Sương kiếm được hắn lấy ra ở trong nhẫn trữ vật, ổn định tâm thần, sau đó lại điên cuồng vận chuyển Hỗn Độn khí ở trong cơ thể, chậm rãi đưa vào trên thân kiếm của Thanh Sương kiếm, sau đó chậm rãi bổ ra ngoài.

Trên mặt của Thanh Sương kiếm có ánh kiếm bùng lên, dài gần hai thước, theo Sở Lâm Phong đánh xuống, ánh kiếm trực tiếp công kích lên trên người của Phi Thiên Ma Hổ.

Đây là công kích có lực uy hiếp lớn nhất hiện nay của Sở Lâm Phong, Hỗn Độn khí tiêu hao cũng là nhiều nhất, một kiếm này hầu như đã tiêu hao hết một phần ba Hỗn Độn khí của hắn. Vốn Hỗn Độn khí của hắn chỉ còn không tới sáu phần mười, bây giờ chỉ còn dư lại ba phần mười, nhiều nhất chỉ có thể thi triển ra được một lần nữa mà thôi.

Ánh kiếm dài hai thước lóe lên một cái rồi biến mất, mặc dù Phi Thiên Ma Hổ dùng đấu pháp không muốn sống, thế nhưng hắn vẫn nhìn thấy công kích này. Đồng thời hắn cũng cảm thấy rất là giật mình đối với việc Sở Lâm Phong có thể sử dụng tới võ kỹ có ánh kiếm dài như vậy.

Mà ngay cả Kim Ma Ngốc Ưng cũng cảm thấy chiêu này của Sở Lâm Phong rất không đơn giản, không khí chung quanh rung động đùng đùng, tuy rằng cơn bão năng lượng lợi hại thế nhưng không có cách nào tới gần được ánh kiếm này trong vòng khoảng cách ba thước, trong nháy mắt ánh kiếm đã đi tới trước người của Phi Thiên Ma Hổ.

Nếu như bị kiếm khí này đả thương, nhất định sẽ vô cùng nghiêm trọng, Phi Thiên Ma Hổ lập tức từ bỏ công kích đối với Kim Ma Ngốc Ưng, hổ trảo to lớn điên cuồng múa may hình thành sóng khí mạnh mẽ, nghênh chiến đạo kiếm khí mà Sở Lâm Phong thi triển ra.

Kiếm khí do Hỗn Độn khí tạo thành há là thứ mà sóng khí này có thể ngăn cản được, sau khi sóng khí và kiếm khí va chạm tạo ra tiếng nổ đùng đoàng, giằng co chừng tam giây, kiếm khí xuyên qua sóng khí trực tiếp công kích lên trên người của Phi Thiên Ma Hổ.

- Ngao!

Phi Thiên Ma Hổ tức thì bộc phát ra một tiếng rống giận rung trời, hắn đã bị thương, bị một kiếm bình thản không có gì lạ này của Sở Lâm Phong làm cho bị thương.

Ở bụng của hắn xuất hiện một lỗ máu có đường kính gần như một thước, chung quanh là máu thịt be bét, máu hổ như nước suối tuôn ra, có thể thấy rõ nội tạng bên trong.

Đây có thể là lần thứ nhất Phi Thiên Ma Hổ phải chịu vết thương nặng như vậy hại, lại bị một nhân loại mà mình cho rằng là giun dế đả thương. Đây đã là sỉ nhục không có cách nào cọ rửa được nữa, dù cho có chết thì hắn cũng phải chém giết con giun dế này!

Mà lúc này Kim Ma Ngốc Ưng nhâ cơ hội này, vuốt chim to lớn trực tiếp chộp vào vết thương ở bụng nó rồi xé một cái, miệng vết thương mở rộng ra hơn hai lần.

Phi Thiên Ma Hổ lại một lần nữa bị đau, chỉ là cái đuôi hổ to lớn kia cũng trực tiếp quét lên trên người Kim Ma Ngốc Ưng, một lần quét qua này hầu như là toàn bộ sức mạnh của Phi Thiên Ma Hổ.

Bởi vì nguyên nhân đau đớn cho nên hắn đã dùng hết toàn lực, thân thể khổng lồ của Kim Ma Ngốc Ưng lại bị quét bay ra mấy chục thước rồi ngã xuống đất, nửa ngày không bò lên được.

Dù sao Tinh Thần chi lực trong cơ thể Kim Ma Ngốc Ưng đã tiêu hao quá nhiều, thực lực cũng không bằng Phi Thiên Ma Hổ, bây giờ liều mạng cùng Phi Thiên Ma Hổ đã bị trọng thương, chịu một kích toàn lực quét ngang của đối phương cho nên làm cho hắn không thể đứng dậy được nữa.

Sở Lâm Phong tức thì kinh hãi, không nghĩ tới đầu Phi Thiên Ma Hổ này đã bị trọng thương lại còn lợi hại như vậy, hắn vội vàng thi triển ra Di Hình hoán ảnh đi tới bên cạnh Kim Ma Ngốc Ưng, hỏi:

- Lão Kim, tình huống của ngươi bây giờ ra sao rồi?

- Lão đại, ta đã không có sức tái chiến nữa, tự ngươi cẩn thận, nếu có thể chạy trốn được thì chạy trốn đi!

Kim Ma Ngốc Ưng vô lực nói.

Lúc này Phi Thiên Ma Hổ quát:

- Hôm nay ai trong các ngươi cũng đừng mong chạy trốn, lông vàng, không nghĩ tới ngươi đã là nỏ mạnh hết đà, nội đan của ngươi bản hổ nhất định sẽ lấy.

Sau đó hắn lại nhìn Sở Lâm Phong một chút rồi nói:

- Tiểu tử, không nghĩ tới ngươi lại có công kích lợi hại như vậy, hổ gia gia đã coi thường ngươi rồi, thế nhưng ngươi sẽ bị chết càng thảm hại hơn hắn!

Nói xong hắn trực tiếp chạy tới chỗ của Sở Lâm Phong và Kim Ma Ngốc Ưng.

- Muốn lấy mạng của gia gia ngươi, ngươi còn chưa đủ tư cách, con mèo ốm xem chiêu của ta!

Sở Lâm Phong lập tức thi triển ra chiêu thức Phong Lâm Thiên Hạ công kích về phía Phi Thiên Ma Hổ.

Đồng thời trong miệng hắn còn kêu lên:

- Lão Kim đi mau, ta có biện pháp đối phó với hắn!

Lực công kích của Phong Lâm Thiên Hạ đối với Phi Thiên Ma Hổ mà nói, không thể nghi ngờ là gãi ngứa, ngoại trừ vết thương trên người sẽ có uy hiếp nhất định ra, những nơi khác ở trên thân thể có thể không cần quan tâm, thân thể cường hãn tới mức rất là đáng sợ.

Giờ phút này tuy rằng tình huống của Sở Lâm Phong nguy hiểm nhưng trong lòng hắn lại rất rõ ràng, chính diện chém giết với đầu ma hổ này không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết, biện pháp duy nhất là dùng tuyệt chiêu không ngờ để đánh ra một kích trí mạng.

Lúc này Kim Ma Ngốc Ưng từ dưới mặt đất bò lên, trong miệng phát ra một tiếng chim hót thống khổ, sau đó hắn giương cánh ra sức bay đi về phía xa xa.

Phi Thiên Ma Hổ vốn định theo sau, nhưng nhân loại thấp kém trước mắt này lại là người mà hắn muốn chém giết nhất, bởi vì đối phương đã đả thương mình, mà con chim thối kia đã bị thương nặng như vậy, sớm muộn gì hắn cũng có thể đuổi kịp được.

Dùng thương thế hiện tại của đối phương, trong lúc nhất thời nửa khắc sẽ không tốt hơn được. Cho nên hắn lập tức biến ảo thành hình người nhanh chóng vung ra một quyền đón lấy công kích của Sở Lâm Phong.

Ngay khi hắn biến ảo thành hình người thì Sở Lâm Phong đã bắt đầu lui về phía sau, chỉ là lực công kích của đầu Phi Thiên Ma Hổ này thực sự quá bá đạo, lui ra phía sau chừng năm thước vẫn bị quyền kình của nó đánh bay, rơi ra ngoài cách đó chừng mấy thước.

Sở Lâm Phong cảm giác người mình đau đớn khó nhịn như muốn tan vỡ vậy, cúi đầu vừa nhìn qua, xương ngực của hắn đứt đoạn mất vài cái, đây không thể nghi ngờ là tình huống chó cắn áo rách, trong miệng hắn không nhịn được phun ra một ngụm máu ngược.

- Tiểu tử, nắm đấm của hổ gia gia thế nào? Không nghĩ tới ngươi lại còn có thể đứng lên đến, hiếm thấy, hiếm thấy! Lại ăn một đấm này của ta đi!

Phi Thiên Ma Hổ nói xong lại chuẩn bị đánh ra một quyền.

Sở Lâm Phong nhẫn nhịn đau đớn từ trên thân thể truyền đến, trong cơ thể năng lượng do Huyết Ảnh cuồng sư truyền vào nhanh chóng truyền vào bên trong cánh tay của hắn. Nếu như nói, công kích hiện tại có thể đánh chết được đầu ma hổ này, có lẽ chỉ có thứ này mà thôi.

Nhìn Phi Thiên Ma Hổ đánh ra một quyền, hắn tức giận quát lên:

- Mèo ốm, nếm thử Sư Linh Quyền của gia gia ngươi xem!

Hắn cũng dùng xu thế sấm sét đánh ra một quyền đón quyền của Phi Thiên Ma Hổ...
Bình Luận (0)
Comment