Cửu Công Chúa Vi Tôn

Chương 2


Liễu Ly khựng lại mấy giây, nhét gương vào tay Dục Nhi, lại nằm xuống lần nữa, nhưng cô quên rằng, gối ngủ là gối sứ, sau gáy bị cấn, cô đau đến suýt nữa thì la lên: "Các ngươi lui xuống trước đi."
Kiều Nhi còn muốn nói gì đó: "Quận chúa..."
"Lui xuống."
Liễu Ly kéo chăn qua, chui vào trong, nghe thấy tiếng bước chân của ba thị nữ đi ra ngoài, cô bắt đầu suy nghĩ.
Kiều Nhi, Diễm Nhi, Dục Nhi, Tích Nhi...
Chính là bốn thị nữ thân cận của Thuần Ninh quận chúa trong "Tây phong dạ dĩ hôn".
Cảnh của Thuần Ninh không nhiều, lý do mà Liễu Ly có thể nhanh chóng phát hiện ra thân phận của mình, là bởi vì cái tên Kiều Diễm Dục Tích của bốn thị nữ thật sự rất độc đáo.
Trong trí nhớ của Liễu Ly về nguyên chủ, Thuần Ninh quận chúa ương ngạnh bướng bỉnh, thường xuyên đánh đập la mắng nữ chính lúc nhỏ, ỷ thế hiếp người, cuối cùng bị nữ chính Ninh Tử Thanh một gươm giết chết, tiện thể giết sạch cả nhà nàng ấy, kết cục vô cùng bi thảm.
Tóm lại, Tử Thuần quận chúa ở trong thế giới này là pháo hôi nữ phụ, vì đắc tội nữ chính nên chết sớm.
Việc cấp bách trước mắt là tìm hiểu xem thế giới mình đang ở thật sự có phải là "Tây phong dạ dĩ hôn" kia không.
"Vào đây!"
Nghe tiếng gọi, ba người thị nữ lại trở vào tẩm phòng của Thuần Ninh mà không chút khó hiểu khi nàng ta vừa kêu ra ngoài xong thì lại kêu vào trong, giống như tất cả bọn họ đều đã quen với tính khí thất thường của Thuần Ninh quận chúa.
Liễu Ly ngồi dậy lần nữa, thần sắc nghiêm trọng: "Ta tên gì?"
Ba người nhìn nhau, không dám trả lời.
Quận chúa tính tình ngang ngược vô lý, tuy họ lớn lên cùng với nàng và cũng xem như tình cảm sâu đậm, nhưng họ cũng sợ chọc giận nàng nên rất thận trọng.
Điều kỳ lạ lúc nãy, Diễm Nhi đã nói với các nàng, lúc này quận chúa lại đi hỏi tên của mình, khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Liễu Ly mất kiên nhẫn, lại hỏi một lần nữa: "Ta tên là gì?"
Rốt cuộc không thể không trả lời câu hỏi của Quận chúa, qua một lúc, lại là Dục Nhi tiến lên trả lời: "Nô tì bạo gan, xin quận chúa tha tội.

Quận chúa họ Liễu, tên chỉ một chữ Ly."
Cùng tên? Sao lại trùng hợp như vậy.

Trong đầu Liễu Ly bách chuyển thiên hồi.

Bây giờ bản thân đang ở thế giới khác, lại vừa mới đến.

Nhóm thị nữ và nguyên chủ ở cùng nhau từ nhỏ, hiểu rõ cô ấy hơn ai hết, chắc chắn không thể giấu được một người khác đã thay thế dưới cùng một thể xác.
Việc cấp bách trước mắt là phải nghĩ ra cách bịt miệng họ lại.
Người cổ đại có tư tưởng lạc hậu, nếu Liễu Ly không nghĩ cách lừa gạt, chỉ e sẽ bị cho là "tà ma nhập thân", đến lúc đó sẽ khó giải thích.

Nhỡ như những cô bé này không kín miệng, đi ra ngoài nói bậy, rồi sau đó hại nàng bị thiêu chết, vậy thì thật là oan uổng.
Liễu Ly nhìn nhóm thị nữ bằng ánh mắt nghiêm túc nhất, nếu đã để lộ bản thân không bình thường thì dứt khoát nói thật: "Ta muốn nói với các ngươi vài việc.

Chờ Tích Nhi quay lại, bảo nàng ấy cùng đến gặp ta."
Trong bản gốc, chỉ cần Thuần Ninh quận chúa xuất hiện thì bốn người Kiều Diễm Dục Tích chắc chắn có mặt, đủ thấy rằng những người này là tâm phúc của nàng, nên có thể tin tưởng được.
Sau khi bọn họ trả lời, Liễu Ly tiếp tục nói: "Bây giờ ta hỏi các ngươi những việc khác, được chứ?"
Ba người Kiều Diễm Dục đồng thanh đáp: "Nô tì nhất định tri vô bất ngôn."
Toàn bộ nguyên tác đều lấy nữ chính Ninh Tử Thanh làm góc nhìn, vậy nên người xem như Liễu Ly chỉ biết tất cả về nữ chính, còn đối với pháo hôi nữ phụ thì biết rất ít.
Nhưng may mắn thay, thị nữ bọn họ đã theo Thuần Ninh quận chúa từ nhỏ, đủ để cung cấp mọi điều nàng cần biết.
Hoàng triều thống nhất thiên hạ tên là Đại Ninh Hoàng triều – điều này cũng có đề cập trong nguyên tác, các thế hệ của hoàng tộc lấy họ là "Ninh", nắm giữ vùng giang sơn này đã hàng trăm năm.
Mẫu thân của Liễu Ly là nghĩa nữ của tiên hoàng, và cũng là nghĩa tỷ của đương kim thánh thượng – Bảo An quận chúa, cùng nhau lớn lên với thánh thượng, tình cảm gia đình rất sâu đậm.
Bảo An quận chúa sức yếu, sau khi sinh Liễu Ly xong thì không mang thai được nữa, thế nên hết sức thương yêu Liễu Ly và nuông chiều nàng đến mức hư hỏng.
Chính vì vậy, thánh thượng cũng rất coi trọng Liễu Ly, thậm chí phá lệ phong là quận chúa, trong một lúc phong quang vô lượng.

Ngự ban cho phong hiệu "Thuần Ninh", đồng tự với quốc họ "Ninh", đủ thấy sự tôn quý.
Còn phụ thân của Liễu Ly, nhờ tổ thượng có công nên từ nhất phẩm Sở quốc công được phong thành ngoại tính quốc công, thừa kế đến nay.
Sở quốc công cũng làm việc rất cần mẫn, hiện nay đúng vào tuổi tráng niên, tuy không có công lao to lớn, nhưng cũng có chút đóng góp, hiện nay nhậm chức tam phẩm Tông Chính Tự Khanh.
Mẫu thân của Liễu Ly, Bảo An quận chúa nay bệnh triền miên, sức khỏe ngày càng yếu đi, thánh thượng thương xót nên đã đưa vào cung dưỡng bệnh; theo đó Liễu Ly cũng cùng mẹ vào cung năm mười hai tuổi.
Tóm lại, mẫu thân của Thuần Ninh quận chúa xuất thân hoàng gia, phụ thân thế tập quốc công thân mang yếu trách, còn được đặc cách phong là quận chúa, lại có sự sủng ái của hoàng thượng làm chỗ dựa vững chắc.
Điều kiện này đối với một nữ phụ pháo hôi mà nói, thật sự là quá tốt.

Về mặt lý thuyết, chỉ cần không tự mang phiền phức đến cho bản thân mình thì sẽ không sao.
Liễu Ly vừa nghe vừa nhớ kỹ, tự nhủ tuyệt đối sẽ không đi theo con đường của Thuần Ninh, con đường dẫn đến cái chết dưới kiếm của Ninh Tử Thanh.
Là người hâm hộ trung thành của nguyên tác, cô rất thích nữ chính Ninh Tử Thanh, kiên cường bất khuất, kinh tài tuyệt diễm, đa trí cận yêu, là người gần như hoàn mỹ.
...!Điều kiện trước hết là, Ninh Tử Thanh không giết cô.
Chẳng bao lâu, Tích Nhi đi truyền thiện đã trở lại, chạy vào phòng ngủ của Liễu Ly, nhìn thấy ba người Kiều Diễm Dục đứng một bên, tưởng rằng họ đã phạm lỗi gì đó, phúc thân: "Quận chúa."
Khoảnh khắc bốn người cùng xuất hiện, trước mắt Liễu Ly lóe sáng một cái, sau đó không biết từ đâu lại xuất hiện những dòng chữ lơ lửng trên không.
Họ và tên: Kiều Nhi, Diễm Nhi, Dục Nhi, Tích Nhi.
Tuổi: 12 tuổi
Thân phận: tỳ nữ thiếp thân của Thuần Ninh quận chúa [hoàng triều Đại Ninh]
Độ hảo cảm: 300 (hết mực trung thành)
Trạng thái hiện tại: tự ấu tương bạn, trung tâm hộ chủ
Lưu ý: Làm tốt công việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.
"Hệ thống?" Liễu Ly khẽ đọc.

Ít nhiều nàng cũng là người đã đọc qua tiểu thuyết mạng, đương nhiên biết đến "bàn tay vàng", chỉ là không ngờ nàng cũng có thể may mắn gặp được.
Xem ra hiện tại hệ thống này sẽ không phản hồi Liễu Ly, mà chỉ cung cấp một số thông tin cho Liễu Ly theo cách máy móc.
Thị nữ hết mực trung thành tất nhiên là điều tốt, nhưng làm tốt công việc thì ít, hỏng việc thì nhiều...
Chân mày Liễu Ly hơi nhíu lại, xem vẻ ngu ngốc đó của Thuần Ninh quận chúa trong nguyên tác thì chắc hẳn cũng biết được thị nữ của nàng ấy "thông minh" đến cỡ nào.
Tích Nhi không rõ tại sao, dùng ánh mắt hỏi Dục Nhi kế bên: quận chúa nói gì vậy?
Dục Nhi lắc đầu, tỏ ý nàng đừng nhiều chuyện.
Liễu Ly đương nhiên không quên mục đích gọi bốn người cùng đến, hắng giọng: "Ta gọi các ngươi tới, là có chuyện muốn nói."
Kiều Diễm Dục Tích tuy trông không được thông minh lắm, nhưng được huấn luyện rất tốt, tất cả cùng hành lễ: "Tất cả nghe theo sự sai bảo của quận chúa."
"Lời nói và hành vi của ta hôm nay kỳ lạ, có lẽ các ngươi cũng đã nhận thấy." Liễu Ly thở dài, đang tìm từ để chuẩn bị gạt mấy cô bé này, "Tối qua đã xảy ra một chuyện kỳ lạ - có vị tiên trên trời, đã báo mộng cho ta."
Người cổ đại lạc hậu mê tín nghiêm trọng, lời của quỷ thần là viên gạch, nơi đâu cần thì đưa đến đó, giả thần lộng quỷ rất dễ dùng, quả thật là thứ cần phải biết của người xuyên không.
Kiều Diễm Dục Tích xưa nay vô cùng tin tưởng và phục tùng quận chúa của mình, nghe xong thì rất ngạc nhiên, Dục Nhi hỏi: "Không biết là vị tiên nào?"
Liễu Ly vừa muốn đáp lại, nhưng bỗng nghẹn lời.
Ở đây là thời đại giả tưởng, nàng không biết thực tế thần tiên trong truyền thuyết có tồn tại ở đây hay không, nên nhất thời nàng không dám nói bừa.
Lúc này, bảng hệ thống nhẹ lay, Liễu Ly vừa thay đổi ý nghĩ, trước mắt lập tức lại xuất hiện rất nhiều thông tin mà trước đó không có, nàng đoán có lẽ lúc này đã tiến vào giao diện "thông tin chi tiết".
Liễu Ly nhanh chóng tìm thấy thứ mình cần.

Xem ra tín ngưỡng chính của thời không này không khác với cổ đại thật, vậy thì rất dễ bịa chuyện.
Thế là nàng nói: "Văn Thù Bồ Tát."
Nói xong thì ngay cả bản thân cũng có chút chột dạ, nhưng dù sao cũng đã lỡ đà nói dối.
...!Cứ việc trong lòng nàng thầm nói tiếng mạo phạm với bồ tát.

Bản thân dám nói ra, văn thù bồ tát nghe xong cũng muốn mắng "ngốc nghếch".
Nhưng bốn người Kiều Diễm Dục Tích vẫn tin, tất cả vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Dục Nhi nói: "Văn Thù Bồ Tát đại trí đại tuệ, quận chúa thân thiên kim, tự có cơ duyên."

Liễu Ly xem như đã nhìn ra, ở đây có Dục Nhi là người biết nói chuyện, có lẽ sau này phải để nàng ấy dạy những đứa nhỏ ngốc kia, tránh cho tất cả đều ngu hết: "Trong mơ bồ tát từ bi, cùng ta nếm trà nói chuyện, chớp mắt thì bốn mùa luân chuyển, chỉ là..."
Nhóm thị nữ không dám cắt lời nàng, chỉ tiếp tục tò mò đợi nàng nói hết.
Liễu Ly nhỏ giọng: "Chỉ là sau khi tỉnh dậy thì nhất thời không phân biệt được, không biết rốt cuộc bồ tát là mộng, hay vấn đề của Đại Ninh hoàng triều lúc này...!mới là mộng?"
Những lời này mơ hồ, chỉ có Dục Nhi hiểu được một chút, nhưng nói chung vẫn không hiểu gì.
Kiều Nhi do dự nói: "Ý của quận chúa là?"
Liễu Ly cũng chẳng chờ mong họ hiểu được, thế là nàng quyết định nói trắng ra hết mức có thể để giải thích.
"Trong mơ ta được gặp bồ tát, có chỗ cảm ngộ, xem như là tạo hóa của ta, cho nên hôm nay sau khi thức dậy, đầu óc hơi mơ hồ.

Các ngươi nhất định phải giữ miệng, không được nói với bất cứ ai, bằng không kỳ ngộ tốt này sẽ khiến người ta đố kỵ, rước họa vào thân."
Bây giờ cả bốn người cuối cùng cũng đã nghe hiểu, nhìn Liễu Ly với ánh mắt càng tôn kính hơn: "Dạ, quận chúa."
Liễu Ly mỉm cười hài lòng.
Ở hiện đại dù sao nàng cũng là người trưởng thành hai mươi mấy tuổi, nói dối là chuyện bình thường, vậy nên gạt những cô bé mười một mười hai tuổi một chút cũng không có vấn đề gì: "Phải rồi, điểm tâm của ngự thiện phòng đến rồi?"
Sớm đã ngửi thấy mùi thơm.
Mùa xuân là mùa anh đào vừa chín, những đĩa thức ăn nhẹ được bày trên bàn ở gian ngoài, có anh đào đường lạc trắng hồng, nhân màu đỏ son của anh đào tất la được nhìn thấy thông qua lớp vỏ giòn bán trong suốt, ăn vào vừa miệng, thanh ngọt không ngấy.

[chú thích 1]
Tay nghề của ngự thiện phòng tất nhiên là tuyệt nhất, Liễu Ly ăn say sưa, nàng chưa bao giờ thưởng thức qua mỹ thực được làm trong cung, nàng nói với bốn người Kiều Diễm Dục Nhi: "Buổi chiều đi dạo ở ngự hoa viên."
Nàng mới tiếp xúc với nơi này, đương nhiên cần hiểu rõ hoàn cảnh trong cung.

Làm việc không nên chậm trễ, trước hết phải biết đường đi; nói không chừng sẽ gặp được một vài nhân vật quan trọng để tăng độ hảo cảm.
...!Sau đó, nữ chính Ninh Tử Thanh đã bị thị nữ ngốc Kiều Nhi đẩy xuống nước.
***
Chú thích 1: Anh đào đường lạc và anh đào tất la là những món ngon thời Đường, tham khảo từ "Đường triều định cư chỉ nam" của Sâm Lâm Lộc..

Bình Luận (0)
Comment