Cửu Đỉnh Ký

Chương 103

Hán tử trung niên từ xa nhìn đại đội trưởng Hồ Đồng, sau đó quay sang tán gẫu với những người xếp hàng bên cạnh.

"Phù!" Hồ Đồng cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, sau đó giả vờ nhìn sang bên cạnh. Nhưng không ai ngờ được, lúc này Bạch Kỳ đô thống của Hắc Giáp quân sắc mặt lạnh lùng lại đang đi về hướng này.

"Bạch Kỳ này bình thường rất ít gặp, hôm nay sao hắn lại đến đây?" Hồ Đồng trong lòng rất tức giận, nhưng ngoài mặt lại tươi cười, lập tức bước đến nghênh đón:

- Đại nhân! Sáng nay ngài không luyện tập sao?

- Hôm nay là ngày hai mươi tám. Đã biết sẽ có không ít thợ mỏ về thăm người thân, ta đương nhiên phải đến xem thử. Hồ Đồng! Trông coi người của ngươi cho tốt, bảo bọn họ lục soát cẩn thận một chút!

Bạch Kỳ đô thống lạnh nhạt dặn dò.

Hồ Đồng vừa nghe lập tức khom người cười nói:

- Vâng thưa đại nhân! Chuyện này huynh đệ chúng tôi đã làm nhiều lần rồi, xin ngài cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không có vấn đề!

"Hừ!" Bạch Kỳ đô thống hừ một tiếng, sau đó đứng một bên quan sát đám thợ mỏ xếp thành đội ngũ, từng người lần lượt bị lục soát.

Đám thợ mỏ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn lên một cái, sau đó lại sợ đến mức không dám ngẩng đầu nhìn Bạch Kỳ đô thống. Bọn họ cũng biết Bạch Kỳ đô thống là một đại nhân vật.

- Kiểm tra cẩn thận chút!

Hồ Đồng ở một bên hò hét.

Bạch Kỳ đô thống lơ đãng nhìn chung quanh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đám thợ mỏ này.

"Vàng có trọng lượng khá nặng. Nếu như bí mật mang theo nhiều, giấu trong người thì y phục sẽ không chỉnh tề, chỗ dấu vàng sẽ bị trĩu xuống!" Bạch Kỳ hiểu rõ điểm này. Giống như bỏ một cục sắt vào túi áo, túi áo sẽ bị trĩu xuống, quần áo trên người cũng sẽ không chỉnh tề.

Bạch Kỳ đảo mắt qua một vòng.

Nhìn thoáng qua thì không thấy có gì đặc biệt.

"Ấy?" Bạch Kỳ trong lòng vừa động, ánh mắt lập tức dừng lại tại dấu chân do một hán tử trung niên xếp hàng phía sau vừa bước qua lưu lại. Trong khu mỏ này có rất nhiều bụi, có nơi còn có đá vụn và cả bùn đất, cho nên chân vừa giẫm xuống sẽ lưu lại dấu chân. Đương nhiên đội ngũ này trước sau có nhiều người giẫm xuống, dấu chân tất sẽ hỗn loạn.

Nhưng ánh mắt của Bạch Kỳ há phải tầm thường?

Chỉ nhìn thoáng qua, hắn đã lưu ý đến hai dấu chân của hán tử trung niên kia lưu lại. Tuy nói hai dấu chân này ngay sau đó đã bị một thợ mỏ phía sau đè lên, nhưng Bạch Kỳ vẫn còn nhớ rất rõ.

"Một chân hơi sâu còn một chân lại hơi nông!" Bạch Kỳ trong lòng giật mình.

Hắn cẩn thận quan sát hán tử trung niên kia: "Ấy! Quần áo của hắn chỉnh tề, nhìn bề ngoài cỏ vẻ như không hề lén mang theo thứ gì. Có điều hai chân của hắn cũng không phải một dài một ngắn mà lại rất bình thường. Một chân hơi sâu còn một chân lại hơi nông, chỉ có một khả năng, đó là trên một chân có buộc vật nặng như khối sắt!"

Bạch Kỳ có thể trở thành đô thống, mặc dù lòng dạ có chút hẹp hòi, nhưng không thể phủ nhận năng lực của hắn.

Có thể lĩnh ngộ được "Triều Dương cửu thương", hắn cũng xem như là một kẻ thông minh. Chỉ từ một chút khác biệt giữa hai dấu chân lộ ra trong nháy mắt, hắn đã phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu.

"Hừ!" Bạch Kỳ đô thống lập tức không nhìn hán tử trung niên kia nữa.

Hán tử trung niên kia trong lòng có quỷ. Vừa rồi Bạch Kỳ ở phía xa quan sát hắn một hồi, khiến cho hắn trong lòng căng thẳng: "Chẳng lẽ vị đại nhân của Hắc Giáp quân này đã phát hiện ra? Không thể nào, từ bên ngoài tuyệt đối không thể nhìn thấy được! Phù… Rốt cuộc cũng không nhìn ta nữa! Có lẽ vị đại nhân vật của của Hắc Giáp quân này vừa rồi đã thất thần!"

Bất kể như thế nào, hán tử trung niên cũng đã không còn đường lui.

Nếu đại sự lần này thành công, cả đời hắn sẽ giàu sang.

- Đại nhân!

- Đại nhân!

Chung quanh bỗng nhiên vang lên những giọng nói cung kính. Bạch Kỳ liền quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn tay cầm Luân Hồi thương đang theo đường núi đi đến, nhìn thấy Bạch Kỳ liền chắp tay nói:

- Đô thống đại nhân cũng ở đây sao?

- Ừm! Thanh Sơn, ngươi đi đâu vậy?

Bạch Kỳ cười nói.

- Thuộc hạ đang đi tìm Điền Đan huynh tụ hợp!

Đằng Thanh Sơn nói.

- Vậy sao còn không mau đi? Việc lục soát nhỏ nhặt này có các binh vệ phụ trách là được rồi!

Bạch Kỳ đô thống cười nhạt nói.

Đằng Thanh Sơn nhìn hắn một cái, sau đó cũng mỉm cười cáo lui. Từ sau lần khiêu chiến đó, thái độ của Bạch Kỳ đô thống đối với hắn rõ ràng đã thay đổi, thậm chí còn không dám làm ra vẻ lạnh lùng trước mặt hắn.

Có điều…

Đằng Thanh Sơn cũng không cảm thấy cao hứng bao nhiêu. Loại nhẫn nại này của Bạch Kỳ khiến cho hắn đánh giá đối phương cao hơn một bậc.

……

Nhìn Đằng Thanh Sơn rời đi, Bạch Kỳ lại quay đầu nhìn về phía Hồ Đồng:

- Hồ Đồng! Công việc lục soát này làm nhanh lên một chút đi!

- Vâng thưa đại nhân!

Hồ Đồng mừng thầm.

Vốn hắn còn chuẩn bị bảo một người đang lục soát tránh ra để hắn tự mình làm, nhằm dễ dàng để cho người nọ đi qua. Nhưng hiện tại, câu nói của Bạch Kỳ càng khiến cho hắn dễ hành động hơn.

- Chậm quá! Hai người lục soát như vậy thì đến bao giờ mới xong? Bây giờ cứ ba người một nhóm, hai người các ngươi cứ tiếp tục, ta sẽ tự mình lục soát! Hai người các ngươi hãy học hỏi ta cho tốt!

Hồ Đồng bước nhanh tới, đồng thời vẫy tay với những người đang xếp hàng:

- Vài người các ngươi hãy qua bên ta!

Nhất thời, đội ngũ vốn xếp thành hai hàng lúc này đã phân thành ba hàng.

- Tất cả đều cởi hết ngoại y ra, tự mình làm đi!

Hồ Đồng quát lên.

Từng thợ mỏ lần lượt cởi ngoại y. Trước tiên Hồ Đồng nhanh chóng sờ qua ngoại y một lần, xem thử giữa hai lớp ngoại y có vật cứng gì hay không. Tiếp đó hắn lại lục soát nội y một lượt. Sau đó lại cẩn thận sờ qua bên ngoài khố tử, xem giữa hai lớp quần có giấu vàng hay không. Tiếp theo hắn lại trực tiếp bảo đám thợ mỏ cởi dây lưng, tuột quần xuống đến tận đầu gối, xem có dấu vàng nơi hạ thể hay không. Cuối cùng là kiểm tra giày và đầu tóc một lần.

Hồ Đồng kiểm tra quả thật rất nhanh.

- Một người!

Hồ Đồng hô lên.

Hồ Đồng liên tục kiểm tra ba người. Ba người này đều không hề giấu vàng.

- Người kế tiếp!

Hồ Đồng quát lên.

Hán tử trung niên kia lập tức đến trước mặt Hồ Đồng, ngoại y đã cởi ra, bên trong chỉ còn bộ áo lót cũ nát, rõ ràng không hề giấu thứ gì. Hồ Đồng dựa theo trình tự cẩn thận lục soát một lượt. Ngoại y, khố tử, giày, đầu tóc, trong người …vv, toàn bộ đều kiểm tra một lần. Tất cả đều không có vấn đề gì.

- Người kế tiếp!

Hồ Đồng nói.

Hán tử trung niên kia lập tức mặc lại y phục, mang giày vào, dọc theo sơn đạo đi xuống chân núi.

"Hừ!" Bạch Kỳ đô thống nhìn thoáng qua hán tử trung niên một cái, trong lòng cười lạnh: "Xem ra Hồ Đồng này chắc hẳn đã bị mua chuộc rồi! Không ngờ có thể mua chuộc Hồ Đồng… Lén mang theo vàng? Không thể nào! Cho dù lén mang theo mười cân vàng thì cũng chỉ tương đương với một vạn lượng bạc, còn chưa đủ để mua chuộc đại đội trưởng thành vệ đội. Vậy... chẳng lẽ là lén giấu tử kim?"

Bạch Kỳ đô thống nghi hoặc: "Làm sao có thể lén giấu tử kim? Nhân công của khu mỏ tử kim và khu mỏ hoàng kim căn bản không thể gặp nhau. Chẳng lẽ ta đã đoán sai, hán tử trung niên kia không hề giấu thứ gì?"

Ngay lúc này!

- Nhìn thấy chưa? Cứ theo như lão tử mà làm, nhanh lên một chút! Ngươi đến lục soát đi!

Hồ Đồng lúc này đi sang một bên, ra lệnh cho một binh vệ thay hắn kiểm tra.

Bạch Kỳ liếc nhìn một cái, trong lòng khẽ động: "Ấy? Hồ Đồng kia từ đầu đến cuối tống cộng chỉ kiểm tra bốn người. Người thứ tư chính là hán tử trung niên kia. Kiểm tra đến người thứ năm, chỉ mới lục soát được một nửa hắn thì đã nghỉ ngơi. Hừ! Xem ra hắn thật sự là bị mua chuộc!"

Tiếp đó Bạch Kỳ liền đi xuống núi.

- Đại nhân!

Hồ Đồng cười bước đến.

- Ta xuống núi đi dạo, ngươi theo làm gì?

Bạch Kỳ quát lên.

Hồ Đồng khựng lại, liền thối lui.

Bạch Kỳ lúc này mới bước đi, giống như dạo chơi lững thững đi xuống núi. Dù sao hắn cũng là một cao thủ nội kình, theo dõi một hán tử nhà nông làm sao có thể mất dấu được?

"Nếu như ta đoán không lầm, tài sản mà tên hán tử kia lén lút mang đi nhất định là không nhỏ! Khả năng hắn có mang theo tử kim ít nhất cũng đến năm thành!" Bạch Kỳ động tâm. Dựa theo quy củ của Quy Nguyên tông, tử kim mỗi ngày đào được đều phải ghi chép lại. Cho dù hắn là đô thống cũng không có biện pháp ngầm bỏ vào túi riêng.

Con người ai cũng có lòng tham. Cho dù là xã hội hiện đại, một số vị quan to cũng tham ô tiền tài. Không cần nói đến Bạch Kỳ.

Mặc dù là một đô thống cao quý của Hắc Giáp quân, lương tháng không ít, nhưng so với một số phú thương thì vẫn còn kém xa. Con người ai cũng có dục vọng. Bạch Kỳ cũng muốn mua vài nha hoàn xinh đẹp, mua một ít kẻ hầu người hạ để cho cuộc sống của mình càng thoải mái, thậm chí còn có thể mua một số nguyên liệu tốt để chế tạo binh khí. Những thứ này đều cần bạc trắng ngần, vàng rực rỡ.

"Hừ! Khoản tiền này là của ta! Dù sao tông phái cũng không biết được!" Bạch Kỳ đã động lòng tham.

Hắn muốn giết chết hán tử trung niên kia, đoạt lấy tiền tài

Nếu như là giết lầm, vậy thì chỉ trách đối phương xui xẻo.

……

Trên quan đạo dưới chân núi Thiết Liên sơn đang có năm thớt chiến mã, bên cạnh ngựa đều có người.

Một người trong đó thân cao bảy thước, chính là hán tử nhỏ gầy "Đổng Duyên". Chung quanh hắn còn có ba người khác. Trong ba người này có hai đại hán thân hình cao lớn, dáng người tương đối mập mạp. Người còn lại là một trung niên nhân đầu tóc bạc trắng.

- Đại ca! Huynh nói xem Lý lão tam có mang tử kim xuống được không? Đệ quả thật không hiểu. Khu mỏ tử kim và khu hoàng kim tách biệt nhau, Lý lão tam vào khu mỏ hoàng kim làm nhân công, làm sao có kiếm được tử kim?

Một trong hai đại hán mập mạp dò hỏi:

- Đại ca! Bí mật này bây giờ có thể nói cho đệ được không?

- Nhị Bàn! Để ta nói cho các người biết vậy!

Đổng Duyên cười giễu nói:

- Khu mỏ tử kim và khu mỏ hoàng kim có một thông đạo nhỏ nối liền.

- Cái gì?

Hai hán tử mập mạp đều giật mình, còn người trung niên tóc bạc thì lại rất bình tĩnh.

- Kỳ thật chuyện này cũng là do một huynh đệ của ta, trong lúc đào bới tại khu mỏ tử kim vô ý đào quá sâu, không ngờ lại đào thông với một hang nhỏ của khu mỏ hoàng kim. Sau đó y liền đóng chặt hang mỏ này lại. Biết được bí mật này cũng không có mấy người!

Đổng Duyên cười nhạt nói:

- Tử kim mà Vương huynh đệ gom góp được trong hơn một năm nay đại khái khoảng mười cân. Y cất dấu vào một nơi tại thông đạo bí mật kia, sau đó Lý lão tam lại lấy ra. Đợi Lý lão tam đem khoản tử kim kia ra ngoài, chúng ta sẽ giàu to!

Đối với Đổng Duyên mà nói, ba người bên cạnh hắn lúc này chính là những người mà hắn tin tưởng nhất, đều là những người đã cùng hắn vào sinh ra tử.

Trước đây hắn không nói cho Đại Bàn và Nhị Bàn biết việc này, cũng vì lo lắng tính cách cẩu thả của hai tên mập này sẽ làm tiết lộ ra ngoài.

"Mười cân!" Đại Bàn và Nhị Bàn đều cả kinh.

Nhị Bàn lẩm bẩm:

- Mười cân tử kim, vậy chính là một vạn cân hoàng kim, cũng là một ngàn vạn lượng bạc. Một ngàn vạn lượng bạc… chúng ta giàu to rồi!

Một ngàn vạn lượng bạc là một con số vô cùng lớn.

Cho dù là một đại diêm thương giàu có, gia tài có trăm vạn lượng bạc đã xem như không tệ.

- Mười cân tử kim! Hừ! So với số lượng tử kim mà Quy Nguyên tông đào được trong một năm thì chẳng tính là gì. Thế nhưng có số tài sản này, chúng ta cũng không cần chui rúc tại Hoa Phong thành nho nhỏ này nữa!

Đổng Duyên cười nói. Đột nhiên hắn liếc nhìn về phía xa:

- Ấy! Nhìn kìa, có thợ mỏ xuống núi rồi! Có lẽ Lý lão tam cũng sắp xuống!
Bình Luận (0)
Comment