Cửu Đỉnh Ký

Chương 106

Một chân và cánh tay trái bị chặt bỏ, cho dù trước đó Bạch Kỳ đã phong bế yếu huyệt, nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra.

Bạch Kỳ sắc mặt tái xanh, ánh mắt ảm đạm.

- Nhanh! Nhanh giúp ta cầm máu! Nhanh!

Giọng nói của Bạch Kỳ cũng có chút vô lực.

Điền Đan bên cạnh sốt ruột, lập tức ngồi xuống xé một mảnh áo ngoài đã rách nát của Bạch Kỳ, sau đó dùng sức buộc chỗ đứt lại thật chặt. Dù sao với kiểu trực tiếp chém đứt một chân như thế này, phong bế huyệt đạo cũng không được bao nhiêu tác dụng. Nếu cứ để máu chảy ra như vậy, hoàn toàn có thể khiến cho người ta mất máu quá nhiều mà chết.

Vết thương trên đùi phải và tay trái đều đã được cầm máu.

Bạch Kỳ môi trắng bệch, sắc mặt tái nhợt không một chút máu, ánh mắt ảm đạm, dường như đã bắt đầu rơi vào trạng thái mê man.

- Nhanh! Khiêng đô thống đại nhân lên núi!

Đằng Thanh Sơn ở bên cạnh nhìn các binh vệ quát lên:

- Còn nữa! Ngươi! Ngươi nữa! Hai người các ngươi nhanh chóng phi ngựa đến Hoa Phong thành, tìm đại phu tốt nhất đến đây! Nhanh!

- Vâng thưa đại nhân!

Những binh vệ này cũng sợ đến ngây người, bởi vì đô thống đại nhân chính là thủ lĩnh một doanh của Hắc Giáp quân. Lập tức có hai binh vệ nhanh chóng chạy đến chiến mã, còn các binh vệ khác lập tức khiêng Bạch Kỳ chạy lên núi.

Hai người Đằng Thanh Sơn và Điền Đan đi phía sau xa xa.

Sắc mặt Điền Đan vẫn kinh hãi như trước, quay đầu nhìn Đằng Thanh Sơn:

- Thanh Sơn lão đệ! Lần này chúng ta đùa hơi quá rồi!

- Đúng là đùa hơi quá!

Đằng Thanh Sơn gật đầu.

Nếu như Đằng Thanh Sơn và Điền Đan lộ diện ngay từ đầu, doạ cho đối phương bỏ chạy thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Kỳ thật lúc đầu bọn họ chỉ muốn xem Bạch Kỳ chịu khổ, nhưgn nhìn thấy Bạch Kỳ chiếm thượng phong, trong lòng quả thật không thoải mái. Ai ngờ chỉ trong nháy mắt Bạch Kỳ đã trúng chiêu.

- Việc này cũng không thể trách chúng ta! Chúng ta không hề muốn hại hắn, ai mà biết tên tiểu tử kia lại có ám khí ác độc như vậy! Trách thì chỉ có thể trách số mạng của Bạch Kỳ không tốt!

Điền Đan lập tức cười lạnh nói.

Ở thời đại hỗn loạn này chẳng có ai là người nhát gan.

- Thanh Sơn lão đệ! Chuyện chúng ta nhìn lén tốt nhất đừng nên nói ra. Mặc dù không phải là chuyện lớn, nhưng truy cứu ra cũng rất là phiền phức.

Điền Đan nói.

Đằng Thanh Sơn gật đầu, cười nói:

- Yên tâm! Đệ cũng không rãnh rỗi tự tìm phiền toái cho mình!

Một đô thống của Hắc Giáp quân bị thương như vậy, Quy Nguyên tông tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.

- Đệ và ta đều không nói thì ai biết được!

Điền Đan cười nhạt nói:

- Kỳ thật nhìn thấy Bạch Kỳ cũng có ngày hôm nay, lão ca ta trong lòng lại rất thống khoái. Ha ha! Trước đây nhìn hắn tác oai tác quái, có bao giờ hắn nghĩ đến sẽ có ngày này cơ chứ! Hà hà! Tự gây nghiệt thì không thể trách được người khác!

Đằng Thanh Sơn nhìn theo hướng Bạch Kỳ được khiêng lên núi. Đối với Bạch Kỳ, hắn vốn không hề có một chút hảo cảm nào.

- Hắn cả đời này xem như tàn phế rồi!

Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt nói.

- Bị đứt một chân thì đứng còn không xong. Lại còn đứt một cánh tay. Đúng là tàn phế! Coi như xong rồi!

Điền Đan thoáng nhìn túi tử kim trong tay Đằng Thanh Sơn, cười nhạo nói:

- Bất quá.. có thể trách được ai? Bạch Kỳ rõ ràng là thèm muốn túi tử kim này, cho nên mới ngầm ra tay ý đồ độc chiếm. Đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo, có bị tàn phế cũng không trách được ai!

Đằng Thanh Sơn liếc nhìn túi tử kim trong tay.

"Tiền tài động lòng người!" Hắn hiểu rất rõ sức mạnh của kim tiền. Tại thế giới ngầm ở kiếp trước, các sát thủ sở dĩ tiếp nhân nhiệm vụ giết người, chẳng phải cũng là để nhận kim tiền hay sao?

Tiền và quyền lực, từ xưa đến nay đều có sức mạnh vô cùng lớn.

……

Ngay khi binh vệ mang Bạch Kỳ tàn phế hôn mê lên đến trên núi, cả khu mỏ đều náo động. Tất cả các quân sĩ Hắc Giáp quân đều chấn kinh.

Đại đội trưởng Hồ Đồng của Thành vệ đội Hoa Phong thành, từ xa nhìn thấy các quân sĩ Hắc Giáp quân khiêng Bạch Kỳ đi lên, sắc mặt lộ vẻ khó coi: "Ta biết mà! Bạch Kỳ vừa rồi đi theo, khẳng định không phải là chuyện tốt. Quả nhiên là vậy! Thủ đoạn của tên Đổng Duyên kia quả thật âm độc, ngay cả Bạch Kỳ cũng bại trong tay hắn!"

"Chuyện này đúng là phiền toái! Phiền toái lớn rồi!" Hồ Đồng đứng trong khu mỏ, trên trán đầy mồ hôi hột, đầu óc trở nên rối bời.

"Bạch Kỳ bị đứt một chân và cánh tay, xem như xong rồi! Quy Nguyên tông nhất định sẽ không bỏ qua, sẽ điều tra xuống… Lúc đó Bạch Kỳ là theo tên thủ hạ của Đổng Duyên xuống núi. Hắn cũng đã nhìn thấy chính ta lục soát người, chắc hẳn đã biết ta bị mua chuộc!" Hồ Đồng trong lòng lo lắng.

Khu mỏ là nơi Quy Nguyên tông cực kỳ coi trọng.

Cả gan bị mua chuộc, một khi bị phát hiện chính là tử tội.

"Không! Bạch Kỳ chưa chắc đã để ý ta kiểm tra tên hán tử kia. Có lẽ hắn sẽ không tìm ta gây phiền toái!" Hồ Đồng trên trán đổ mồ hôi hột, nhưng hắn cũng không hề để ý.

Giờ phút này, tự đáy lòng hắn vẫn không cam, không cam chịu sự nghiệp của mình lại sụp đổ như vậy, trong lòng vẫn còn có một tia hy vọng.

Hắn cắn răng một cái!

"Không màng gì nữa, mạng nhỏ là quan trọng nhất! Mặc kệ, cứ chuẩn bị trước là hơn! Trước tiên về Hoa Phong thành nghe ngóng tin tức rồi hãy hành động!" Hồ Đồng trong lòng quyết định.

……

Bên trong khu mỏ, phía ngoài nơi ở của Bạch Kỳ, năm vị bách phu trưởng đều tụ tập cùng một chỗ.

- Bạch Kỳ đô thống bị thương đến mức này, hiện tại chúng ta nên làm gì đây?

Lưu Hòa thấp bé có chút lo lắng:

- Canh giữ khu mỏ mà lại để cho đô thống trở thành tàn phế, cấp trên nhất định sẽ trách tội xuống!

- Hừ! Các thống lĩnh đại nhân còn chưa có hồ đồ đến như vậy đâu!

Vạn Phàm Tường cao gầy hai mắt híp lại cười nhạo nói:

- Chuyện trải qua chúng ta cũng đều biết cả rồi. Việc này căn bản là do Bạch Kỳ tự làm tự chịu, có thể trách ai? Đừng nói là bị tàn phế, cho dù có chết cũng là do hắn tự chuốc lấy!

Vạn Phàm Tường lúc này căn bản không để Bạch Kỳ vào mắt.

Trước đây Bạch Kỳ sở dĩ khiến cho người khác kính sợ, chính là vì thân phận "đô thống" của hắn. Còn hiện tại thân thể đã tàn phế, còn muốn làm đô thống hay sao? Tự nhiên có người trong lòng đã không để tâm đến Bạch Kỳ.

- Nói những chuyện này cũng vô dụng, vậy thì nói làm gì!

Điền Đan lớn tiếng nói:

- Hiện tại có ba việc chúng ta cần làm. Thứ nhất là mời đại phu chữa trị cho Bạch Kỳ đô thống. Thứ hai là điều tra xem tử kim nhiều như vậy, rốt cuộc là như thế nào bị trộm mang ra ngoài. Thứ ba là lập tức đem chuyện này báo cho Giang Ninh quận thành, để cho các thống lĩnh và tông chủ quyết định!

Đỗ Hồng và Đằng Thanh Sơn cũng đều đồng ý với Điền Đan.

- Đại phu đã đi mời rồi!

Đỗ Hồng lớn tiếng nói:

- Nếu đã như vậy, ta sẽ tự mình đi một chuyến! Mang theo vài người trở về Giang Ninh quận thành, đem tin tức này nói cho các vị thống lĩnh đại nhân!

- Ừm! Vậy phải phiền lão Đỗ ngươi rồi!

Điền Đan gật đầu.

Mấy người bọn Đằng Thanh Sơn lập tức phân công ra. Đỗ Hồng tự mình dẫn hơn mười tinh anh của Hắc Giáp quân, ngựa không dừng vó chạy về Giang Ninh quận thành. Còn Đằng Thanh Sơn và ba bách phu trưởng còn lại cũng bắt đầu điều tra xem tử kim rốt cuộc làm cách nào bị trộm mang ra ngoài!.

Điều tra đến cùng!

……

Bốn bách phu trưởng bọn Đằng Thanh Sơn và Điền Đan tụ tập cùng một chỗ.

- Người của các vị có tra được tin tức hữu dụng nào không?

Đằng Thanh Sơn nhìn về phía ba người còn lại:

- Phía bên ta không thu hoạch được gì!

- Không có!

Điền Đan lắc đầu.

- Không tra ra được một chút gì cả!

Hai người Vạn Phàm Tường và Lưu Hòa cũng lắc đầu.

Vạn Phàm Tường chửi mắng:

- Đám khốn khiếp này thật là có thủ đoạn! Khu mỏ tử kim canh phòng nghiêm ngặt như thế, vậy mà vẫn có thể đem mười cân tử kim ngoài. Rốt cuộc là làm cách nào để mang ra chứ?

Điền Đan nói:

- Chúng ta hiện tại cũng biết được một chút tin tức. Người chết kia gọi là Lý lão tam, làm việc ở khu mỏ thứ hai phía nam. Đó là khu mỏ hoàng kim, sao có thể lấy được tử kim?

Đằng Thanh Sơn cũng nhíu mày.

Công nhân của khu mỏ tử kim căn bản không thể tiếp xúc với nhân công của bốn khu mỏ khác, ngay cả nơi sinh hoạt cũng tách xa nhau, căn bản không cách nào gặp mặt.

- Có hai khả năng!

Đằng Thanh Sơn cau mày nói:

- Thứ nhất là trong một trăm quân sĩ Hắc Giáp quân giám sát dưới trướng của ta có nội tặc. Hắn âm thầm giấu giếm tử kim, sau đó tìm mọi cách giao cho Lý lão tam. Có điều các quân sĩ Hắc Giáp quân giám sát tại khu mỏ tử kim đều không được phép rời khỏi khu vực của mình. Quản lý rất nghiêm ngặt, cho nên khả năng có nội tặc là không cao!

Trong số năm khu mỏ lớn, phụ trách trông coi khu mỏ tử kim là xui xẻo nhất, Đằng Thanh Sơn xem như đã lĩnh hội được điều này.

Hiện tại trong số năm bách phu trưởng, áp lực lên hắn là lớn nhất, bởi vì chuyện lần này vô cùng nghiêm trọng. Không phải là chuyện Bạch Kỳ bị tàn phế, mà là mười cân tử kim bị mang ra ngoài.

Mười cân tử kim chính là một trăm vạn lượng bạc, đây chính là một khoản tiền rất lớn.

Một Bạch Kỳ đối với Quy Nguyên tông mà nói cũng chỉ là một hậu thiên cao thủ, cái mạng của hắn còn chưa đáng giá một trăm vạn lượng bạc.

- Lần này có thể trộm mười cân ra ngoài, vậy lần sau cũng có thể trộm mười cân!

Đằng Thanh Sơn nghiêm túc nói:

- Quy Nguyên tông tuyệt đối không cho phép loại chuyện này phát sinh. Bạch Kỳ bị tàn phế là việc nhỏ, tử kim bị trộm ra ngoài mới là chuyện lớn. Nhất định cần phải điều tra ra phương pháp lấy trộm, nếu không… sau này không được yên ổn đâu!

Ba bách phu trưởng còn lại đều gật đầu.

Mỏ vàng ở Thiết Liên sơn này chính là bảo bối của Quy Nguyên tông, ngay cả các thế lực khác như Thanh Hồ đảo cũng thèm thuồng. Quy Nguyên tông cho dù liều mạng cũng phải bảo vệ bảo bối này.

Hiện tại có người dám trộm tử kim, Quy Nguyên tông sao có thể dễ dàng bỏ qua?

- Thanh Sơn huynh đệ! Vừa rồi đệ nói có hai khả năng, một là trong quân sĩ Hắc Giáp quân có nội tặc, vậy khả năng còn lại thì sao?

Điền Đan hỏi.

Đằng Thanh Sơn nhìn về hang mỏ phía xa nói:

- Hang mỏ sâu như vậy, để khai thác tử kim, đám thợ mỏ phải liều mạng đào sâu xuống dưới. Nhiều năm trôi qua, số lượng hang ngầm bên trong rất nhiều. Ta nghĩ… có thể khu mỏ tử kim và hoàng kim có một hang động thông nhau dưới lòng đất, khiến cho nhân công của khu mỏ tử kim có thể tiếp xúc với nhân công của khu mỏ hoàng kim.

Hai người Điền Đan và Vạn Phàm Tường đều ngẩn ra.

Nhưng Lưu Hòa lại lắc đầu:

- Thanh Sơn huynh đệ! Các quân sĩ giám sát không phải thường xuyên đi trước dò xét sao? Binh vệ và quân sĩ Hắc Giáp quân giám sát khu mỏ hoàng kim cũng sẽ đi xuống dò xét. Nếu như hai bên thông nhau, hẳn sẽ bị phát hiện mới đúng!

- Thông rồi lại lấp kín!

Đằng Thanh Sơn nói:

- Việc này không phải là không có khả năng!

Đằng Thanh Sơn từ đáy lòng không tin quân sĩ dưới trướng của mình lại xuất hiện, bởi vì ở phương diện này quân kỷ của Quy Nguyên tông rất nghiêm ngặt. Một khi bị phát hiện, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

- Tra! Chỉ có thể điều tra đến cùng!

Điền Đan nói.

- Chúng ta cứ tận lực điều tra là được! Tra không ra, chúng ta cũng chẳng có cách nào!

Lưu Hòa khẽ cười nói.

- Đại nhân! Đại nhân! Đô thống đại nhân đã tỉnh rồi!

Đột nhiên một quân sĩ Hắc Giáp quân trông nom Bạch Kỳ chạy đến.

- Tỉnh rồi?

Bốn người Đằng Thanh Sơn đều đứng lên.

- Hỏi Bạch Kỳ thử xem, hắn nhất định là biết gì đó!

Điền Đan nói:

- Nếu không thì sao lại hắn lại đuổi giết Lý lão tam kia!

Bốn người bách phu trưởng lập tức chạy đến nơi ở của Bạch Kỳ.
Bình Luận (0)
Comment