Cửu Đỉnh Ký

Chương 157

Vù! Vù!

Những trận cuồng phong thổi qua sàn đấu. Bầu trời âm u làm cho sàn đấu lại càng thêm u ám hơn cả những khu vực xung quanh, khiến cho người ta hít thở không thông!

- Ca! Cẩn thận nhé!

Đằng Thanh Vũ và Đằng Thanh Hổ, Gia Cát Vân đứng cùng nhau. Trên mặt Đằng Thanh Sơn hiện lên nụ cười lạnh lùng, rồi thi triển thân pháp Thiên Nhai Hành, cả người như một luồng khói xanh, lơ lửng bay trên đầu đám người. Hắn điểm nhẹ một chút trên đầu hai đệ tử Quy Nguyên Tông, rồi bay lên trên đài.

- Sư thúc!

Đằng Thanh Sơn cười chào Bàng Sơn!

- Khinh công hay lắm! - Bàng Sơn nhãn tình sáng lên, khen ngợi.

Đài cao phải tới bốn thước, rộng tới mười trượng, do những viên đá xám xịt màu than chì làm thành. Khoảng trống trên đài, bây giờ chỉ có hai người là Đằng Thanh Sơn và Bàng Sơn. Ánh mắt Đằng Thanh Sơn nhìn về phía xa xa, phát hiện Tang Phong toàn thân mặc trang phục màu đen. Tang Phong cầm một thanh trường đao, lao về phía Đằng Thanh Sơn.

- Vù!

Thân hình xé gió, như một ánh lưu quang, lóe lên vài lần, đã xuyên qua khoảng cách hơn hai mươi trượng, tới trên lôi đài.

- Tang Phong thống lĩnh!

- Tang Phong sư huynh!

...

Những tiếng hoan hô lác đác, rồi sau đó trở thành ầm ĩ. Có những quân sĩ Hắc Giáp Quân, cũng có đệ tử trung tâm Quy Nguyên Tông cùng nhau hoan hô. Mấy năm nay, xem ra có rất nhiều người khâm phục và ủng hộ Tang Phong.

- Đằng thống lĩnh!

- Đằng Thanh Sơn!

...

Rất nhiều quân sĩ Hắc Giáp Quân gào ầm lên, đặc biệt là những binh sĩ dưới trướng Đằng Thanh Sơn trước kia, cùng hô lên vang dội. Đằng Thanh Hổ là kêu gào dữ tợn nhất. Đằng Thanh Sơn chính từ lĩnh một, tự nhiên, quân sĩ của lĩnh một đều ủng hộ cho hắn.

Còn nhân mã lĩnh ba thì ủng hộ Tang Phong. Quân của lĩnh hai, lĩnh bốn cũng đồng dạng gào lên.

Trong nháy mắt!

Cả sàn đấu chìm trong tiếng gào thét. Tiếng gào rú hết đợt này đến đợt khác như một cơn lốc cuốn khắp cả sàn đấu. Trong đó lôi đài chính là trung tâm cơn lốc. Đằng Thanh Sơn mặc trang phục màu xám, trong tay cầm cây Luân Hồi thương màu xám. Tang Phong mặc trang phục đen, tay cũng nắm chặt binh khí.

Bàng Sơn đứng ở trung ương lôi đài mở miệng:

- Người nào thua trong cuộc tỷ thí lôi đài này nên tự nhận thua. Trong lúc tỷ thí phải có chừng mực, nhưng nếu ai cố ý giết người, hết thảy đều xử tử!

Bàng Sơn gằn giọng, tiếng nói sang sảng truyền khắp sàn đấu, tiếng gào rú xung quanh lập tức im lặng xuống. Bàng Sơn quay đầu nhìn về phía xa, đám người tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng ngồi trên đài khẽ gật đầu với hắn.

- Đằng Thanh Sơn. Tang Phong, bắt đầu!

Bàng Sơn nói xong, rồi xoay người nhảy xuống lôi đài. Trên đài chỉ còn lại có hai người

Đằng Thanh Sơn và Tang Phong!

- Tang Phong sư huynh xin mời chỉ giáo!

Đằng Thanh Sơn giơ một tay ra.

- Xin mời!

Tang Phong cũng lạnh lùng chắp tay.

...

Trên sàn đấu không còn chút tạp thanh nào. Ở đài cao gần sàn đấu, có ba người ngồi ở trên ghế, chính là tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng cùng với hai chấp pháp trưởng lão.

- Tông chủ, nhìn Tang Phong kìa. Trước ánh mắt của hàng vạn vũ giả, ánh mắt hắn vẫn không có lấy một chút dao động nào. Đứng trên lôi đài như một thanh lợi đao, tâm trí kiên định như thế, chỉ cần tâm tính tốt, cũng sẽ tìm được vị trí rất cao. So với lần trước ta xem hắn tỷ võ với Ký Hồng, có lẽ đã mạnh hơn rất nhiều.

Trưởng lão chấp pháp tóc hoa râm nhận xét. Tông chủ cười gật đầu. Trung niên lạnh lùng bên cạnh nói:

- Sư bá! Ánh mắt Đằng Thanh Sơn nội liễm, bất động như núi! Trường thương cầm trong tay vẫn đứng nguyên tại chỗ, căn bản không chịu chút ảnh hưởng nào, mới chừng đó tuổi mà làm được thì thật là khó!

- Sư thúc, Sư bá tổ, cho là ai sẽ thắng?

Gia Cát Nguyên Hồng cười khẽ rồi nhìn lên lôi đài.

- Không dám nói!

Sư bá tổ lắc đầu. Trung niên lạnh lùng cũng lắc đầu, rồi nói:

- Tông chủ! Ngươi cho rằng ai sẽ thắng?

- Thanh Sơn giết Mạnh Điền, ta cũng chưa thấy... Có lẽ hôm nay, hắn có thể hiển lộ thực lực chính thức ra.

Gia Cát Nguyên Hồng cười khẽ nói.

- À... Phong cuối cùng cũng ra tay rồi!

...

Đích xác, trên đài, Tang Phong đã bắt đầu tấn công. Đằng Thanh Sơn vẫn giữ nguyên trường thương, cười nhạt chờ đợi!

- Thắng. Phải thắng dứt khoát! - Ánh mắt Đằng Thanh Sơn tập trung vào Tang Phong.

Ánh mắt Tang Phong như một con ác ưng, nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn. Đột nhiên chân Tang Phong dậm mạnh một cái gây ra chấn động, làm cho mặt đá nứt ra vài cái khe, còn bản thân hắn hóa thành một luồng lưu quang lao về phía Đằng Thanh Sơn. Khoảng cách gần tám trượng trong nháy mắt đã bị thu hẹp. Chỉ nghe những âm thanh ầm ầm, xoẹt xoẹt.

Đao ảnh như ánh trăng rằm u ám! Một mũi đao lóe ra hàn quang, chiếu rọi vào đồng tử Đằng Thanh Sơn.

Đồng tử Đằng Thanh Sơn co lại, cánh tay trong nháy mắt truyền ra lực đạo kinh người, Luân Hồi thương đã động.

Vù.

Trường thương tựa như mũi tên bắn ra, mũi thương mang theo tiếng rít chói tai!

- Choang!

Binh khí trong nháy mắt chạm nhau, mũi thương của Đằng Thanh Sơn sinh ra một kình đạo hình xoắn ốc mạnh mẽ, đánh cho chiến đao không khỏi cuốn sang một góc bên cạnh. Tang Phong sắc mặt nhất thời đại biến! Vốn khí thế Tang Phong rất sắc bén, chiến đao trong tay bỗng cảm thấy tựa hồ như lâm vào vòng nước xoáy vô hình.

Vù!

Trường thương đâm thẳng vào tim Tang Phong!

- Không!

Tang Phong mắt trừng lên.

- Choang!

Vào thời khắc sinh tử. Vỏ đao trong tay trái hắn xẹt qua một vòng sáng, đánh trúng mũi thương của Đằng Thanh Sơn, nương vào lực đánh, cả người dậm mạnh chân một chút, lập tức đảo về phía sau mấy trượng. Vừa rơi xuống Tang Phong mới phát giác ra trán mình đầy mồ hôi lạnh. Sau lưng cũng lạnh toát.

- Thương pháp đáng sợ thật!

Tang Phong kinh hãi. Vì muốn thắng nhanh chóng, dứt khoát, Đằng Thanh Sơn ngay lập tức dùng tới lực đạo sáu vạn cân! Mãnh Ngưu Đại Lực Quyết tầng thứ chín cũng bộc phát. Lực đạo mạnh như vậy, phối hợp với Ngũ Hành Thương Pháp của Đằng Thanh Sơn, đến cả cao thủ Địa Bảng Mạnh Điền cũng đánh không lại.

Đằng Thanh Sơn nhếch miệng cười.

Vù!

Mũi nhọn trường thương hóa thành một luồng lưu quang lại một lần nữa đâm vào Tang Phong.

- Vù!

- Vù!

- Vù!

...

Thương ảnh như những mũi tên sắc bén! Vạn mũi cùng bắn!

Thương ảnh như một đám độc xà, nhe răng cắn về phía Tang Phong. Tang Phong một tay giữ chiến đao, một tay giữ vỏ đao, chân bước linh hoạt, không ngừng né tránh, chiến đao cùng vỏ đao trong tay không ngừng quét gạt nhưng … hắn vẫn không ngừng lui về phía sau!

- Sao lại như thế chứ? Sao có thể như vậy được? Sao lại như thế?

Trong lúc thoái lui, Tang Phong cảm thấy lo lắng vạn phần.

- Ta phải lập tức phản công!

Tang Phong muốn công kích, nhưng mỗi một thương của Đằng Thanh Sơn đều ẩn chứa kình đạo hình xoắn ốc. Hơn nữa, Đằng Thanh Sơn trường kỳ luyện tập Tam Thể Thức, đối với ý cảnh sinh sinh không ngừng lại càng thêm hiểu sâu hơn. Thương pháp Như Ảnh Tùy Hình hoàn toàn nuốt chửng đối thủ!

Một thương rồi lại một thương, một vòng xoáy nối liền một vòng xoáy! Gian nan ngăn cản từng thương một, nhưng thương pháp sinh sinh không thôi, liên tục không dứt làm cho Tang Phong như lâm vào một vòng xoáy khổng lồ. Tang Phong bị cuốn lấy, không chỗ nào có thể né tránh! Tang Phong chỉ cảm thấy đao pháp của mình căn bản không thể thi triển được, mỗi một lần ngăn cản đều muốn thổ huyết!

Đừng nói là Tang Phong! Đến cả tiên thiên cường giả Tư Mã Khánh, hay yêu thú Xích thú đã biến thân mà bị thương pháp Như Ảnh Tùy Hình của Đằng Thanh Sơn cuốn lấy, đều khó có thể thoát được.

Tựa như một con thuyền nhỏ, khi lâm vào những đợt sóng không ngừng. Gian nan ngăn cản một cơn sóng thì lại thêm một cơn sóng khác cuốn tới... Rồi sẽ có lúc, con thuyền nhỏ sẽ lật!

- Phốc!

Vỏ đao bị đánh văng đi! Tang Phong chỉ còn lại có một vỏ đao trong tay. Trán hắn đầy mồ hôi hột, sắc mặt đỏ bừng, mắt trừng to, nhìn chằm chằm vào thương ảnh đang đánh về phía hắn.

- Choang!

- Choang!

- Choang!

...

Vù!

Thanh chiến đao cũng bị đánh văng lên!

- A!

Tang Phong thống khổ gầm lên.

Yên tĩnh!

Vô cùng yên tĩnh!

Chỉ thấy trên đài, Tang Phong đang ngồi phệt xuống, sắc mặt trắng bệch. Còn mũi Luân Hồi thương của Đằng Thanh Sơn đang dán vào yết hầu của Tang Phong.

- Ta, ta...

Trong đôi mắt Tang Phong dần dần có thần. Hắn nhìn trường thương bàng bạc trước mắt, nghĩ lại mà sợ, nhớ lại cái cảm giác mũi thương quỷ dị truyền đến cảm xúc lành lạnh. Hắn vừa rồi rõ ràng thấy trường thương đã đâm vào yết hầu của hắn.

- Ta không chết? Đằng Thanh Sơn... Ngay thời điểm cuối cùng, lại có thể dừng thương lại?

...

Hàng vạn quân sĩ Hắc Giáp Quân và các đệ tử trung tâm ở sàn đấu trong lúc này đều ngây người.

Trận đấu này diễn ra rất ngắn! Ngoại trừ lúc đầu Tang Phong bổ ra một đao, ngay sau đó phải đối mặt với thương ảnh như thủy triều mãnh liệt của Đằng Thanh Sơn. Dưới sự bao phủ như vũ bão vô cùng đáng sợ của trường thương, Tang Phong như một con cừu nhu nhược, miễn cưỡng ngăn cản được vài giây. Rồi trong nháy mắt, vỏ đao bị đánh văng, sau đó, chiến đao cũng bị đánh bay đi nốt!

Thua vô cùng thảm hại!

Trên đài cao bên cạnh sàn đấu, Gia Cát Nguyên Hồng và hai chấp pháp trưởng lão đang ngồi, ai cũng hít mạnh một hơi.

- Thương pháp thật là lợi hại!

Lão giả tóc hoa râm tán thưởng.

Mắt Gia Cát Nguyên Hồng cũng tỏa sáng, khen rằng:

- Lúc Thanh Sơn tranh đoạt bách phu trưởng, cũng dùng thương pháp này, nhưng... Khi đó, hắn căn bản không có ý cảnh sinh sinh hoàn mỹ như thế này. Mỗi chiêu, mỗi thức đều tương liên với nhau, một khi không phá được thương đầu tiên, thì khi đối mặt với những thương ảnh liên miên không dứt của Thanh Sơn, sẽ lâm vào cảnh không thể giãy dụa!

- Càng giãy dụa, thua càng thảm! - Trung niên lạnh lùng cũng thán phục.

- Đối mặt với thương pháp này, hoặc là dùng tiên thiên chân nguyên có tính áp đảo, đánh tan khí thế hắn! Hoặc là dùng công kích nhanh hơn, phá chiêu thứ nhất của hắn! Hoặc là, dùng tốc độ cực nhanh thoát ly khỏi vòng bao phủ của thương pháp.

Ba người này đều là tiên thiên cường giả, nhãn lực cực cao, liếc mắt đã thấy chỗ lợi hại của thương pháp Đằng Thanh Sơn. Cho dù gặp phải tiên thiên cường giả, thương pháp này cũng rất đáng sợ.

- Kỳ thật Tang Phong thực lực không tệ. Lưu Tinh đao của hắn sợ là tu luyện tới tầng thứ hai Nguyệt Đao rồi.

Trung niên lạnh lùng tán thưởng. Trong số những tiên thiên cường giả của Quy Nguyên Tông, chỉ có hắn là tu luyện đao pháp! Hơn nữa cũng tu luyện Lưu Tinh đao.

- Tông chủ, Đằng Thanh Sơn đúng là mười bảy tuổi sao? Hơn nữa thương pháp là do hắn sáng tạo à?

Trung niên lạnh lùng nhìn Gia Cát Nguyên Hồng vẻ không dám tin. Gia Cát Nguyên Hồng mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn về phía Đằng Thanh Sơn trên đài:

- Vừa rồi thương pháp đó, ý cảnh sinh sinh không thôi. Trong nháy mắt cuối cùng, hắn lại có thể dễ dàng dừng lại, mũi thương chạm vào yết hầu Tang Phong, cũng không làm thương tổn chút nào. Sự khống chế này đã đến mức Nhập Vi cảnh giới!

Hai chấp pháp trưởng lão đều gật đầu. Loại công kích mãnh liệt như cuồng phong này thế mà trong nháy mắt thương pháp có thể chạmvào lớp da ở yết hầu người ta, khiến cho đối phương không bị thương chút nào. Khống chế đích xác kinh người.

- Với tư chất của hắn, một khi đạt tới tiên thiên. Ha ha...

Gia Cát Nguyên Hồng nở một nụ cười hết sức rực rỡ.
Bình Luận (0)
Comment