Cửu Đỉnh Ký

Chương 164

Thanh Sơn mặc dù một quyền phá hủy đan điền đối phương, những vẫn nghi hoặc không hiểu vì sao Thiết Y Môn chỉ vì mình tới Man Hoang lại phải giết mình? Trong lòng thầm nghĩ: "Cao thủ tới Man Hoang nhiều vô kể. Nếu Thiết Y Môn giết tất cả mọi người tới Man Hoang, thì chỉ sợ không đủ sức giết! Khẳng định bọn chúng có bí mật gì đó."

Trong lòng nghĩ thế, ánh mắt Đằng Thanh Sơn vẫn nhìn chằm chằm vào Lưu Kiến, tựa như con cô lang nhìn chọc chọc vào con mồi.

- Không, không!

Lưu Kiến hoảng sợ lùi ra sau, hắn không muốn chết!

Bùng!

Tay trái đẩy mạnh, Lưu Kiến cả người quay đầu phóng về phía sau như điên. Mặc dù bị hủy đan điền, nhưng hắn dù sao cũng là một vũ giả lợi hại, thân thể tố chất rất tốt, chạy trốn với tốc độ rất nhanh. Nhưng... So với Đằng Thanh Sơn thì còn cách quá xa.

Vù!

Lưu Kiến chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, sau đó cảm thấy cổ mình bị nắm chặt.

- A...

Cả hai chân Lưu Kiến bị nhấc khỏi đất. Đằng Thanh Sơn nắm cổ áo Lưu Kiến, kéo cả người Lưu Kiến lên không. Lưu Kiến năn nỉ:

- Đằng … Đằng Thanh Sơn... Không, Đằng thống lĩnh! Đằng thống lĩnh, ta chỉ nghe lệnh làm việc. Ngài phế bỏ nội kình của ta, khiến ta trở thành một phế nhân rồi. Xin ngài, thả ta ra đi!

Lưu Kiến rất coi trọng cái mạng nhỏ của mình! Nội kình không có thì thôi, với thân phận hộ pháp Thiết Y Môn của mình, cho dù không có nội kình, cuộc sống sau này cũng sẽ không khổ. Trong nhà hắn còn có vợ đẹp, hắn còn chưa hưởng thụ hết những lạc thú trên đời nên làm sao nguyện ý chết được?

- Ta hỏi ngươi!

Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói.

- Tại sao muốn giết ta?

Lưu Kiến thất kinh. Bí mật này quan hệ trọng đại, Lưu Kiến dù sao cũng sống ở Thiết Y Môn hơn mười năm, cũng rất trung thành. Lưu Kiến lắc đầu cười khổ nói:

- Lần này tiến vào Man Hoang có quan hệ trọng đại với Thiết Y môn. Chúng ta hoàn toàn nghe lệnh sư bá tổ. Về phần tại sao muốn giết ngươi, thì đó là do sư bá tổ ra lệnh. Ta cũng không biết vì sao...

- Ngươi không biết?

Đằng Thanh Sơn vươn tay nắm lấy ngón tay phải tàn phế của Lưu Kiến, rồi từ từ bóp mạnh.

- A a a. Gãy rồi, gãy rồi

Lưu Kiến hoảng sợ gào lên.

- Rắc!

Giống như nắm vỡ vỏ lạc, theo tiếng kêu thảm thiết của Lưu Kiến, một ngón tay bị Đằng Thanh Sơn khơi khơi bóp nát. Đằng Thanh Sơn nhìn Lưu Kiến:

- Ta không muốn ngươi nói láo một lần nữa! Nói láo lần này, ta bẻ một ngón tay phải. Nói láo lần nữa, ta sẽ phế cổ tay trái ngươi!

Lưu Kiến sắc mặt trắng bệch.

- Ta không...

- Ngươi dám nói ngươi không nói láo sao?

Đằng Thanh Sơn nhìn hắn chằm chằm. Lưu Kiến miệng há hốc, không dám lên tiếng.

- Sư bá tổ các ngươi, tại sao hạ lệnh giết ta?

Đằng Thanh Sơn tiếp tục hỏi.

Lưu Kiến cắn chặt răng, nghĩ ngợi một lát rồi nói:

- Chỉ cần ta không nói ra bí mật đó, hẳn là không có việc gì. Ta cứ tùy tiện nói ra vài thứ linh bảo hiếm quý trong thiên địa, hắn phỏng chừng sẽ không hoài nghi.

Rồi thấp thỏm nhìn Đằng Thanh Sơn:

- Đằng thống lĩnh, kỳ thật chúng ta lần này đi tới Man Hoang là để hái Bất Tử thảo!

- Bất Tử thảo?

Đằng Thanh Sơn trong lòng thất kinh.

Con người sống lâu có hạn. Nếu cao thủ hậu thiên, cho dù thân thể khỏe mạnh, sống đến một trăm năm mươi tuổi là phải chết. Một trăm năm mươi tuổi là đại hạn của cao thủ hậu thiên! Bình thường cao thủ hậu thiên đỉnh, chỉ cần không bị người ta giết chết, phần lớn đều có thể sống hơn trăm tuổi.

Còn tiên thiên cường giả thì có giới hạn là hai trăm tuổi! Cho dù tiên thiên vũ giả lợi hại tới đâu, thân thể mạnhtới đâu, cũng không thể nào chống lại giới hạn! Đương nhiên, hai trăm năm không phải là ít.

Còn Bất Tử thảo, cũng có thể làm cho người ta sống lâu hơn. Bất Tử thảo tuyệt không phải nói ăn vào là bất tử! Mà là... Một khi ăn Bất Tử thảo, tục truyền nó có thể làm cho người ta sống thêm hai trăm năm! Cho dù là bị trọng thương gần chết, ăn Bất Tử thảo vào là có thể khôi phục thân thể trong một thời gian ngắn. Đối với tiên thiên cường giả thì bản thân mình sống lâu được hai trăm năm, gia tăng thêm hai trăm năm nữa... Phỏng chừng không có lấy một tiên thiên cường giả nào có thể chống lại sự hấp dẫn này.

Trong số thiên địa linh bảo, Bất Tử thảo cũng xếp vào loại đứng đầu.

- Man Hoang khôn cùng, rất có thể có Bất Tử thảo. Thiết Y Môn các ngươi lại có tin tức này à.

Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào Lưu Kiến.

- Bất Tử thảo này quan hệ rất trọng đại. Một khi tiết lộ ra ngoài, có lẽ khiến cho một vài siêu cường giả ẩn thế lộ diện. Đến lúc đó, Thiết Y Môn của ta chỉ sợ không ứng phó được với những siêu cường giả trong thiên hạ.

Lưu Kiến nói.

- Do đó, lần này chúng ta được sư bá tổ tự mình chỉ huy nhân mã, một đường vô cùng cẩn thận tới đây. Nhưng... Khi chúng ta ở trong khách sạn ở Nam Man thành lại thấy Đằng thống lĩnh. Sau đó khi tới Man Hoang lại gặp ngươi, chúng ta hoài nghi, ngươi cố ý theo dõi chúng ta!

Đằng Thanh Sơn thầm gật đầu. Nguyên lai thấy mình hai lần.

- Bất Tử thảo này quan hệ trọng đại. Vì để ngừa vạn nhất, do đó, sư bá tổ ra lệnh ta tới giết ngươi! - Lưu Kiến nói liên tục.

- Sư bá tổ các ngươi là ai? - Đằng Thanh Sơn quát.

Lưu Kiến nói:

- Sư bá tổ tên là Đặng Canh!

- Đặng Canh? Tiên thiên cao thủ? - Đằng Thanh Sơn hỏi.

- Ừ, tiên thiên. Hắn là chấp pháp trưởng lão Thiết Y Môn chúng ta.

Lưu Kiến nói. Đằng Thanh Sơn khẽ cau mày:

- Tiên thiên ở cảnh giới nào?

Lưu Kiến lắc đầu nói:

- Cái này ta không biết.

Thấy Đằng Thanh Sơn trợn mắt, Lưu Kiến hoảng sợ nói:

- Đằng thống lĩnh, ta không biết thật! Sư bá tổ có địa vị rất cao ở Thiết Y Môn ta. Việc hắn là tiên thiên cường giả thì rất nhiều người biết. Nhưng, hắn là Hư Đan, Thực Đan, Kim đan, thì ta là một hộ pháp làm sao có thể biết được? Việc này là đại bí mật.

- Hừ. - Đằng Thanh Sơn gật đầu.

- Đặng Canh đó bước vào tiên thiên bao lâu rồi?

Đằng Thanh Sơn lại hỏi, căn cứ vào thời gian bước vào tiên thiên, cũng có thể hơi phán đoán được thực lực đối phương.

- Sợ phải hai mươi năm rồi. - Lưu Kiến nói.

Hai mươi năm!

Không dài không ngắn, có người bước vào tiên thiên hai mươi năm, chưa từng tiến bộ. Cũng có người, hai mươi năm có thể từ Hư Đan một mạch luyện tới Kim đan đỉnh.

- Ta hỏi ngươi một câu cuối cùng! Nếu ngươi trả lời thật thà, ta có thể không giết ngươi.

Đằng Thanh Sơn đặt Lưu Kiến sang một bên, gạt lá khô trên mặt đất, mặt lộ vẻ tươi cười.

- Nhưng, nếu ngươi nói láo, ta sẽ từ từ đánh gãy tứ chi ngươi, rồi từ từ bóp nát từng ngón tay ngươi, sau đó đem con dao nhỏ khoét trên người ngươi những vết thương nho nhỏ. Nếu để máu chảy ra, mùi máu tươi sẽ hấp dẫn dã thú tới đây. Bị dã thú ăn tươi phỏng chừng ngươi sẽ rất thích.

Lưu Kiến sắc mặt tái nhợt.

- Nói, các ngươi muốn đi đâu trong Man Hoang? - Đằng Thanh Sơn quát lớn!

Lưu Kiến sững sờ. Mục tiêu là một đại bí mật, một khi nói ra, coi như nguy rồi.

- Có cốt khí.

Đằng Thanh Sơn cười, rồi vươn tay, nắm lấy cổ tay trái Lưu Kiến nhanh như chớp. Lưu Kiến hoảng sợ hô lên:

- Không, đừng.. ta … ta nói … ta nói!!!

- Rắc!

Đằng Thanh Sơn bẻ mạnh, như tiếng gỗ gãy, cổ gay đã vỡ vụn, đầu xương trắng hếu đều lộ ra.

- Nhớ … không được chần chờ! Ta không có thời gian lãng phí với ngươi!

Đằng Thanh Sơn đứng lên.

- Là Bán Nguyệt Hồ! Bán Nguyệt Hồ trong Man Hoang! - Lưu Kiến nói liên hồi.

Đằng Thanh Sơn sắc mặt lạnh lùng:

- Lưu Kiến! Kỳ thật ta lần này vào Man Hoang, căn bản chẳng quan hệ gì với Thiết Y Môn của ngươi, ngươi tự mình tìm tới muốn giết ta... Theo đạo lý, ta hẳn phải giết ngươi. Cho ngươi cơ hội mà ngươi làm cho ta rất thất vọng. Ngươi lại nói láo như lần trước! Do đó, nơi này là nơi ngươi táng thân.

- Không ta không nói láo. - Lưu Kiến gào lên.

- Hừ! Bán Nguyệt Hồ ở trong Man Hoang? Từ Sở quận của các ngươi, muốn đi Bán Nguyệt Hồ trong Man Hoang, đường gần nhất hẳn phải là đi thẳng, sau đó tiến vào Viêm Châu. Từ Viêm Châu tiến vào Man Hoang!

Đằng Thanh Sơn nhìn Lưu Kiến, Lưu Kiến sắc mặt đại biến, vội vàng nói:

- Thiết Y Môn của ta có nhân thủ ở Dương Châu, do đó đi...

Đằng Thanh Sơn nói ngay:

- Cho dù các ngươi từ Nam Man xuất phát, đi tới Bán Nguyệt Hồ Man Hoang cũng hẳn phải đi về phía tây nam, chứ không phải đi về phía chính nam! Chẳng lẽ, sư bá tổ các ngươi thích đi vòng?

Lưu Kiến cắn răng, thầm hận. Đương nhiên mục tiêu không phải là Bán Nguyệt Hồ, hắn dù sao cũng được Thiết Y Môn nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, cho dù sợ chết nhưng thật ra cũng rất trung thành với Thiết Y Môn, cho nên trong tình huống khẩn cấp lập tức báo ra một cái tên. Nhưng, hắn không ngờ, hắn vừa nói dối là bị Đằng Thanh Sơn nhìn thấy ngay.

- Được, ta nói cho ngươi biết, nhưng ngươi không được giết ta.

Lưu Kiến cắn răng nói.

- Nói láo, là phải trả giá đắt.

Đằng Thanh Sơn lại vươn người, giơ tay phải ta.

- Không … đừng. - Lưu Kiến gào liên tục.

Chát!

Đằng Thanh Sơn nắm vào vai phải Lưu Kiến, cười khẽ nói:

- Đây chỉ là trừng phạt nho nhỏ... Nói đi, nếu không nói, không có cơ hội nữa.

Lưu Kiến đau đến đổ mồ hôi trán, hắn gật đầu lia lịa:

- Ta nói, nhưng ngươi phải thả ta đi.

- Hừ, còn ở đó nói nhảm.

Đằng Thanh Sơn lại muốn vươn tay phải, Lưu Kiến vô cùng sợ hãi cánh tay phải của Đằng Thanh Sơn, liền nói:

- Là Ngân Giác Sơn! Ngân Giác Sơn bên trong Man Hoang! Sư bá tổ đi chỗ đó, ta lần này tuyệt đối không nói láo, nếu nói láo thì ta sẽ bị thiên lôi đánh chết.

Ngân Giác Sơn?

Đằng Thanh Sơn biết nơi đó. Đó là một quả núi cao vô cùng hiểm trở nằm sâu hai ngàn dặm trong Man Hoang.

- Đừng có đi gấp như vậy.

Đằng Thanh Sơn vươn tay, móc trong túi Lưu Kiến ra vài thứ.

- Có lẽ, trên người hắn có mang theo bản đồ, bản đồ có thể đánh dấu mục tiêu của họ.

Thoáng cái đã móc ra một bản đồ, trải ra chính là bản đồ Man Hoang. Đáng tiếc, bản đồ Man Hoang này cũng không đánh dấu gì.

- Quả là cẩn thận. - Đằng Thanh Sơn thầm lắc đầu.

- Ta có thể đi rồi chứ?

Lưu Kiến thấp thỏm nói. Thấy Đằng Thanh Sơn gật đầu, hắn xoay người quay đầu bỏ đi, từ đáy lòng thầm hận,

- Đằng Thanh Sơn! Cừu hận này, lão tử cả đời sẽ không quên, ngươi …

- A!

Lưu Kiến gào lên thảm thiết.

Phốc! Phốc! Phốc!

Máu phun ra, cả người Lưu Kiến ngã sập xuống đất, tứ chi vô lực. Đằng Thanh Sơn lúc này mới đút Huyết Ẩm Đao vào vỏ.

- Ngươi.. ngươi đã nói … là ngươi không giết ta, thả ta đi mà?

Lưu Kiến nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn.

- Ta không giết ngươi! Bây giờ, ngươi không phải vẫn còn sống à?

Đằng Thanh Sơn xoay người bỏ đi, Lưu Kiến nhìn máu không ngừng chảy ra, chung quanh có những tiếng 'sàn sạt', xa xa một một đôi xanh lè đang nhìn chằm chằm vào hắn. Mùi máu đã hấp dẫn đám dã thú trong Man Hoang!
Bình Luận (0)
Comment