Cửu Đỉnh Ký

Chương 167

Đằng Thanh Sơn lặng yên rình trên phía trên, hô hấp yếu tới mức không thể nghe được.

"Đi ra rồi. " Đằng Thanh Sơn rõ ràng thấy Thiết Tí Hầu từ miệng huyệt động đi ra. " Ừm, chu quả trong tay nó, quả nhiên đã bỏ vào trong đó rồi. "

Con Thiết Tí Hầu to lớn mới vừa đi khỏi động lập tức phát ra những tiếng " Khẹt khẹt ". Tiếng kêu hưng phấn cao vút, quanh quẩn khắp bầu trời hang ổ bầy khỉ. Vốn đám Thiết Tí Hầu vẫn còn đang chơi đùa vui vẻ, nghe tiếng kêu của con Thiết Tí Hầu này, cả đám đều hoa chân múa tay vui sướng hưng phấn gào ầm ĩ.

Khẹt khẹt khẹt...

Những tiếng kêu hòa với nhau, sau đó, cả đám Thiết Tí Hầu lập tức chạy đến, lấy ra mấy cái chén đá.

"Cái chén?" Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nhìn cảnh này.

Có vài con Thiết Tí Hầu, hình như mất chén của mình. Mấy con Thiết Tí Hầu này tùy ý chụp lấy một tảng đá, rồi sau đó dùng móng vuốt sắc bén có thể so với thần binh của mình thành những con dao nhỏ, nhanh chóng khoét trên tảng đá như máy cắt kim loại, đào móc một lát rất nhanh, tảng đá đã biến thành một cái chén đá.

Còn không ít con Thiết Tí Hầu nghe kêu la, từ các nơi chạy ra, khiến cho số lượng Thiết Tí Hầu phía dưới một lần nữa gia tăng.

"Có gần một ngàn Thiết Tí Hầu bình thường, mười ba con Thiết Tí Hầu cao lớn!" Đằng Thanh Sơn thầm thán phục, " Nhưng, chúng đều cầm cái chén làm gì nhỉ?"

Ngay lúc này ——

Thiết Tí Hầu lông toàn thân màu bạc, đồng tử kim sắc, vóc dáng bình thường từ miệng huyệt động đi ra. Trong tay nó cầm một vại rượu lớn bằng đá. Bên trong vại rượu đó đầy những chất lỏng màu đỏ, mùi thơm nồng nặc tỏa ra tràn ngập khắp nơi. Đằng Thanh Sơn cách miệng huyệt động chỉ hơn mười trượng, cũng có thể ngửi được mùi thơm.

"Mùi này... " Đằng Thanh Sơn chỉ cảm thấy mùi thơm này làm cho hắn sảng khoái, cảm giác thư dãn tràn ngập toàn thân.

"Chỉ mùi vị mà đã hấp dẫn như vậy rồi. " Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn Thiết Tí Hầu kim đồng tử thầm nghĩ: " Tất cả Thiết Tí Hầu đều rất cung kính đối với con khỉ có bộ lông màu bạc này. " Đằng Thanh Sơn nhìn ra được, con Thiết Tí Hầu kim đồng tử này hiển nhiên là vua của cả bầy khỉ! Trong quần thể yêu thú, có thể lên làm vua, khẳng định là một con lợi hại nhất.

Nhưng đối với Hầu Vương thì Đằng Thanh Sơn cũng không rõ lắm về thực lực đối phương.

"Bộ sách yêu thú chỉ nói về Thiết Tí Hầu bình thường. Đến cả Thiết Tí Hầu cao lớn và Hầu Vương thì chưa từng nói qua. " Đằng Thanh Sơn thầm than, bộ sách đó sao lại không giới thiệu một cách toàn diện chứ.

Phía dưới ——

Sau khi con Thiết Tí Hầu kim đồng tử gọi to, nhất thời một ngàn con Thiết Tí Hầu đều hoan hô nhảy nhót.

Chỉ thấy Thiết Tí Hầu kim đồng tử lấy cái vại rượu đựng đầy chất lỏng màu đỏ, phân chia vào mấy cái bát to của mười ba con Thiết Tí Hầu to lớn dưới trướng. Sau đó mười ba con Thiết Tí Hầu cao lớn tự mình trút chu quả tửu của mình cho đám Thiết Tí Hầu. Tốc độ của Thiết Tí Hầu rất nhanh. Đảo mắt một ngàn con Thiết Tí Hầu, mỗi con đều được chia một ly.

...

"Thơm thật!" Đằng Thanh Sơn không khỏi tán thưởng.

Chia cho một ngàn Thiết Tí Hầu, mùi thơm nồng nặc hoàn toàn tản ra. Sắc trời đã tối thui, cả đám Thiết Tí Hầu thỉnh thoảng hưng phấn liếm láp món rượu quí giá này, một ly chu quả tửu tối thiểu cũng phải uống tới hơn mười hớp.

"Hử?" Ánh mắt Đằng Thanh Sơn quét về phía xa xa.

Chỉ thấy gần đó, trên một cái cây, bỗng xuất hiện một bóng đen, đôi con ngươi màu xám thần bí lóe lên trong bóng đêm.

"Là một con báo đen. " Thị lực đêm tối của Đằng Thanh Sơn là vô cùng tốt. Liếc mắt đã nhận ra bóng đen xa xa đó là một con hắc báo đen thui, da lông bóng loáng. " Là yêu thú Hắc Phong báo. Tốc độ của nó hẳn là còn nhanh hơn ta. " Hắc phong báo lúc nãy dùng tốc độ bám vào cây, Đằng Thanh Sơn đã thấy rất rõ ràng.

Vèo!

Một cái bóng khác ẩn náu trong bụi rậm cách đó không xa, đôi mắt xám ngắt nhìn chằm chằm vào sào huyệt của bầy khỉ.

...

"Nhiều yêu thú vậy à?" Đằng Thanh Sơn cảm thấy kinh hãi. " Yêu thú Hắc Phong báo, Thanh Văn Lang, Tử Điện Ngô Công, còn có hai con không biết là gì. " Dưới góc độ Đằng Thanh Sơn, với lục thức của hắn đã phát hiện ra năm con yêu thú. Rốt cuộc có bao nhiêu yêu thú ẩn núp chung quanh? Đằng Thanh Sơn cũng không dám nói.

Tóm lại, rất nhiều yêu thú! Đương nhiên, Đằng Thanh Sơn ẩn núp tại đây, tính uy hiếp cũng chẳng kém yêu thú chút nào.

"Khẹt!"

Kim Đồng Hầu Vương đắc ý uống một hớp lớn chu quả tửu, liếc mắt nhìn đám yêu thú ẩn núp chung quanh, có vẻ rất khinh thường.

Đám Thiết Tí Hầu kia cũng hưng phấn kêu gào. Trên một ngàn con Thiết Tí Hầu, đương nhiên có con phát hiện ra yêu thú. Nhưng... Đám Thiết Tí Hầu này hiển nhiên cũng xem thường đám yêu thú. Cả đám đắc ý uống chu quả tửu, mỗi lần uống còn phải đắc ý kêu to vài tiếng.

Ở Thiết Tí Hầu Sơn, Thiết Tí Hầu là bá chủ! Yêu thú khác đều không thể tranh phong với Thiết Tí Hầu!

...

Gây rối!

Đám yêu thú ẩn núp, hiển nhiên đều bị mùi chu quả tửu hấp dẫn tới. Lực hấp dẫn của chu quả tửu quá mạnh. Đám yêu thú ẩn núp tại chung quanh, nhưng không có lấy một con nào dám nhào vào tranh với bầy khỉ. Nếu chỉ một con Thiết Tí Hầu, những con yêu thú độc hành không sợ chút nào. Nhưng hơn một ngàn con Thiết Tí Hầu, con nào mà chẳng do dự!

"Không khí không thích hợp. " Đằng Thanh Sơn nhìn đám yêu thú xa xa, thầm than. " Ta tới Man Hoang, rất ít gặp được yêu thú. Nhưng trên Thiết Tí Hầu Sơn, không chỉ có Chu quả, còn có đám Thiết Tí Hầu. Thậm chí còn có yêu thú khác. "

Đằng Thanh Sơn hiểu. Yêu thú sở dĩ xuất hiện, cũng có liên quan tới thiên địa! Thiết Tí Hầu Sơn này xuất hiện linh quả như vậy, hấp dẫn nhiều yêu thú tới. Quả núi này tuyệt không phải là một quả núi bình thường.

Trong khi Đằng Thanh Sơn lẳng lặng ẩn núp…

"Gừ!"

Một âm thanh ầm ầm bén nhọn vang tới. Chỉ thấy trên trời cao, một ảo ảnh màu bạc xẹt qua bầu cao, như một tia chớp bắn vào giữa bầy khỉ.

"Là chim ưng. Nhưng, đây là thần ưng, trong bộ sách của ta cũng không thấy nói về nó. " Đằng Thanh Sơn cũng phát giác, trong bộ sách yêu thú cũng không hoàn chỉnh. Con thần ưng đang bổ xuống đó, hai cánh xòe ra rộng trên một trượng, vừa nhảy vào bầy khỉ, trong nháy mắt thần ưng đã bổ về phía một trong số mười ba con Thiết Tí Hầu cao lớn.

Phốc!

Cánh chim quạt một cái.

Bùng!

Con Thiết Tí Hầu cao lớn bị ném văng vào vách núi, tiếng động rất lớn, trên vách núi xuất hiện một hố to, đá vụn tung ra.

"Vù!" Miệng thần ưng vọc vào trong bình rượu, hút một hơi. Bao nhiêu nước chu quả tửu bên trong còn thừa đều bị nó uống sạch.

"Khẹt khẹt "

Đám Thiết Tí Hầu nhất thời huyên náo, cả đám lộ ra vẻ mặt hung ác.

"Khẹt!" Kim Đồng Hầu Vương quát to một tiếng, tựa như một tia chớp màu bạc, lao thẳng vào đầu thần ưng. Thần ưng màu bạc cũng không sợ con Kim Đồng Hầu Vương, hai cánh chấn động, bay vọt lên trời.

Phốc!

Kim Đồng Hầu Vương đạp xuống mặt đất, mặt đất rung động dữ dội, hóa thành một luồng ánh sáng màu bạc, trong nháy mắt nhảy lên cao hơn hai mươi trượng, cặp tay sắt vươn ra một bộ móng vuốt màu xám. Thần ưng màu bạc nhất thời xoay người, chu mỏ, ưng trảo công kích vào con Kim Đồng Hầu Vương.

Vù! Vù! Vù!

Khi Hầu Vương và thần ưng đấu với nhau, đám yêu thú ẩn núp xung quanh, lập tức lao vào bầy khỉ, cướp đoạt chu quả tửu mà chúng chưa kịp uống.

"Khẹt! Khẹt! Khẹt!"

Thiết Tí Hầu kêu gào, đồng thời cả đám cố uống sạch chu quả tửu trong chén mình, không cho yêu thú bên ngoài tranh đoạt. Sau đó hơn mười con Thiết Tí Hầu kết thành một đội, bổ về phía những con yêu thú. Những con yêu thú lao vào, uống được mấy chén chu quả tửu, thấy tình thế không ổn, cũng tranh thủ chạy trốn

Kỳ thật khi bầy khỉ đại loạn, Đằng Thanh Sơn đã lẻn đến vách phía trên huyệt động.

"Đúng là đại loạn, chẳng biết có Thiết Tí Hầu ở chung quanh đây trông chừng không. " Đằng Thanh Sơn nhìn nhìn xuống đám Thiết Tí Hầu phía dưới, vài đầu Thiết Tí Hầu đang nhìn cảnh đánh nhau xa xa, nhưng lại căn bản không chú ý đến phía trên.

Vù!

Đằng Thanh Sơn từ vách núi thẳng đứng hạ xuống dưới không một tiếng động. Trong nháy mắt đã rơi xuống miệng huyệt động, năm ngón tay phải dễ dàng chọc vào đá trong huyệt động. Với lực giúp đỡ của tay phải, thân thể mềm mại vô cốt dán vào vách huyệt động, trực tiếp trườn sâu vào trong. Thời gian trườn vào trong chỉ trong một cái nháy mắt.

Vù!

Đằng Thanh Sơn đã biến mất vào sâu trong huyệt động.

Đám Thiết Tí Hầu đứng ở cửa huyệt động, vẫn còn nhìn chằm chằm vào cuộc đánh nhau với đám yêu thú xa xa, khi thì hưng phấn kêu gọi, khi thì gầm gừ, căn bản không chú ý tới Đằng Thanh Sơn.

...

Đằng Thanh Sơn tay phải cầm Luân Hồi thương, tay trái cầm một thanh phi đao, vô cùng cẩn thận tiến vào trong huyệt động. Bên trong huyệt động rất tối, nhưng Đằng Thanh Sơn lại có thể thấy rõ được phía trước. Dọc theo huyệt động đi loanh quanh vài vòng, Đằng Thanh Sơn cũng đi tới chỗ trống trải trong lòng núi.

Mùi rượu nồng nặc từ trong đó truyền ra.

"Đây là —— " Đằng Thanh Sơn nhìn vào hố đá hình vuông, bên trong có thứ chất lỏng màu đỏ. " Nhiều như vậy? Bên ngoài đám yêu thú chỉ vì một chút rượu đã đánh đến một sống một chết. Không ngờ nơi này lại nhiều như vậy. Nhưng, ta phải tìm chu quả trước!"

Bên cạnh hố hình vuông này có một vài bình to lọ nhỏ, thạch bồn, vại rượu gì gì đó.

"Chu quả!"

Đằng Thanh Sơn liếc mắt đã thấy một trái chu quả nằm cạnh thạch bồn, " Còn lại một quả? Hai quả kia đâu?" Đằng Thanh Sơn tìm được một chu quả, nhưng lại kinh ngạc phát hiện... Chu quả phát ra mùi vị, rất tương tự với cái thứ chất lỏng màu đỏ kia.

"Bên trong thạch bồn, còn có một chút cặn chất lỏng màu đỏ. Chẳng lẽ... Tửu thủy màu đỏ được làm từ chu quả và vài nguyên liệu khác?" Đằng Thanh Sơn trong lòng hơi hiểu ra.

"Yêu thú muốn cướp uống, rượu này phỏng chừng có thể uống được. Nhưng... " Đằng Thanh Sơn cởi bao xuống, trước hết nhét chu quả vào bao cái đã. " Một khi ăn chu quả, nội kình trong cơ thể sẽ tăng vọt, đan điền cũng sẽ cấp tốc khuếch trương. Thời gian đan điền biến hóa phỏng chừng ta không thể vận dụng nội kình như ý. Bây giờ tình huống nguy cấp, cứ đợi chạy đi rồi hãy ăn. "

Bên ngoài bầy khỉ rất đông, càng ở lâu trong huyệt động, lại càng nguy hiểm. Lúc này mặc kệ là linh quả gì, tạm thời Đằng Thanh Sơn không dám ăn.

"Chu quả tửu này không uống thì thật sự là lãng phí. Bây giờ uống nó, nếu khiến cho thân thể phản ứng đặc thù, chắc chắn không chạy trốn nhanh được. " Ánh mắt Đằng Thanh Sơn đảo qua đám bình to lọ nhỏ xung quanh, nhưng đều là bằng đá, rất thô sơ. Đến cả nắp bình cũng không có. Đột nhiên Đằng Thanh Sơn thoáng nhìn vào hồ lô bên trong bao của mình!

Đây là hồ lô đựng nước! Lang bạt bên ngoài, hồ lô chuyên để đựng nước chắc chắn không nhỏ.

"Lấy đầy một hồ lô. Một hồ lô, cũng phải có cả cân ấy chứ. " Đằng Thanh Sơn mừng rỡ, lập tức mở nắp bình ra, nhúng hồ lô rỗng vào bồn đá, chỉ nghe những thanh âm ộc ộc, chu quả tửu tràn vào trong hồ lô.
Bình Luận (0)
Comment