Cửu Đỉnh Ký

Chương 201

Trời tối đen như mực, trên luyện võ trường Đằng gia trang có rất nhiều cây đuốc cháy rừng rực. Lướt mắt cũng phải tới hàng trăm cây.

Đại môn mở ra, quân sĩ đội thân vệ Hắc Giáp quân đều tiến vào trong luyện võ trường. Đằng Thanh Sơn là người đầu tiên nhảy xuống ngựa, Thanh Vũ đi theo phía sau hắn.

- Ngoại công.

Đằng Thanh Sơn vọt tới ngoại công Đằng Vân Long.

- Thanh Sơn, Thanh Vũ, các ngươi theo ta tới đây.

Đằng Vân Long giữ chặt cánh tay Đằng Thanh Sơn, kéo đi về nhà hắn.

- Mẹ ngươi bệnh rồi, đang ở trong nhà nghỉ ngơi.

- Bệnh?

Đằng Thanh Sơn vốn vừa vào đã lập tức cảm giác thấy không khí có gì không ổn, nghe mẹ bệnh, càng đoán được có chuyện xảy ra. Vừa nghĩ tới khả năng... Đằng Thanh Sơn không khỏi cảm thấy đau nhói, đầu nhức như búa bổ, không … những việc thế này... tuyệt đối không thể phát sinh! Tuyệt đối sẽ không phát sinh đâu!

Đi trên con đường về nhà.

- Ngoại công, cha ta không có việc gì chứ?

Đằng Thanh Sơn vẫn không muốn tin vào phán đoán của mình. Phán đoán là lý trí, nhưng về mặt tình cảm thì hắn không muốn thừa nhận.

- Ngoại công. - Thanh Vũ nhìn Đằng Vân Long.

Đằng Vân Long dừng lại, quay đầu nhìn Thanh Sơn và Thanh Vũ, hơi chần chờ nhưng vẫn nói:

- Cha ngươi bị Thanh Hồ Đảo bắt đi. Điều này các ngươi chắc cũng đã được Vĩnh Lôi cho biết rồi. Còn đêm này, Thanh Hạo đã trở lại!

- Thanh Hạo trở lại rồi? Cha ta thì sao? - Thanh Vũ liền hỏi.

- Thanh Hạo nói, lúc trời tối, Thanh Hồ Đảo hạ lệnh giết tất cả thợ săn! Lúc đó Vĩnh Tương liều mạng ném Thanh Hạo văng ra. Còn Vĩnh Tương lúc đó lập tức bị giết chết... Về phần cha ngươi Vĩnh Phàm thì bị một đám quân sĩ Ngân Giao Quân vây quanh. Thanh Hạo không từng thấy Vĩnh Phàm chết. - Đằng Vân Long nói.

- Cha...

Thanh Vũ sắc mặt xám xịt, nước mắt chảy ròng ròng như mưa. Thân thể Đằng Thanh Sơn lảo đảo, rồi mới đứng vững. Hai mắt lại, sau mới mở ra, đôi mắt trông như mắt người chết.

- Cha ta, đến giờ còn chưa trở về à? - Đằng Thanh Sơn nói trầm trầm.

Đằng Thanh Sơn hiểu rõ thực lực quân sĩ Ngân Giao Quân và thực lực của cha, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được tình huống lúc đó. Khả năng cha chạy thoát mà còn giữ được tính mạng thì đến cả một thành cũng không tới được! Nếu cha trốn được, thì tới bây giờ cũng hẳn là đã về tới nơi rồi.

- Chưa về. - Đằng Vân Long nói.

- Chưa về sao?

Trái tim Đằng Thanh Sơn co thắt lại từng cơn, gân xanh trên trán nổi vồng lên.

Trong khoảng khắc… ý nghĩ Đằng Thanh Sơn hoàn toàn trống rỗng!

- Cha đã chết sao?

Đằng Thanh Sơn không kìm được đau đớn, hai tay nắm lấy đầu, cả người run lên.

Mất đi mới biết trân quý.

Đằng Thanh Sơn kiếp trước đã không có cha mẹ, hắn là một cô nhi! Do đó, kiếp này hắn rất quý trọng cha mẹ! Hắn rất nghe lời cha mẹ. Hắn rất muốn hưởng thụ cảm giác ấm áp được cha mẹ quan tâm... Đây là thứ mà kiếp trước hắn không có, và nó cũng là của cải quý giá nhất ở kiếp này!

Cha mẹ!

Đằng Thanh Sơn từ rất nhỏ đã thề, phải bảo vệ cho cha mẹ, để cha mẹ được hưởng những ngày tốt lành, muốn cho cha mẹ kiêu hãnh vì hắn!

Do đó, những bang phái ở Nghi thành cho dù có khi dễ Đằng gia trang, Đằng Thanh Sơn có giận đến đâu, cũng cố nén mà không động thủ. Tất cả cũng là vì cha mẹ, cũng là vì sự an toàn của dòng họ! Để cha mẹ hắn không vì sự lỗ mãng của hắn mà lọt vào nguy hiểm! Đối với đám mã tặc, nếu như uy hiếp tới dòng họ, hắn chỉ âm thầm ra tay... Ra tay, là nhất định phải giết chết hết! Tuyệt đối không để liên luỵ dòng họ!

Giết Hồng tứ gia!

Làm thịt nhân mã Bạch Mã!

Tất cả đều là như thế! Không ai có thể hại chết cha mẹ mình. Không có ai cả!

- Ta không cho phép, không cho phép! Không cho phép bất kỳ một thứ gì xúc phạm tới cha ta mẹ ta, bất luận hắn là ai cũng thế!

Gân xanh trên trán Đằng Thanh Sơn nổi lên. Kiếp này, từ khi sinh ra cho tới bây giờ, Đằng Thanh Sơn chưa bao giờ phẫn nộ như thế.

Ngọn lửa phẫn nộ đã ăn mòn lý trí Đằng Thanh Sơn, tự đáy lòng một luồng sát ý dâng lên mãnh liệt ——

Giết chết chúng!

Giết chết chúng!

Giết chết tất cả chúng!

Những thanh âm không ngừng gầm thét trong đầu! Bốc lên từng cơn phẫn nộ!

- Thanh Hồ Đảo, Thanh Hồ Đảo!!!

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn tựa như một con sói đói đến cùng cực, đáng sợ ghê hồn. Đằng Vân Long bên cạnh thấy hai mắt Đằng Thanh Sơn đỏ lên, gân trán nổi phồng, sát ý điên cuồng trong mắt làm cho người ta phải kinh hãi, không khỏi hô lên:

- Thanh Sơn!

- Ngoại công.

Đằng Thanh Sơn nhìn về phía ngoại công. Đã từng trải qua huấn luyện sát thủ nên Đằng Thanh Sơn rất ít khi bị mất bình tĩnh, trừ phi chính thức đánh trúng vào chỗ yếu hại của hắn. Vừa rồi, hắn hiển nhiên đã bị mất bình tĩnh. Đương nhiên, Đằng Thanh Sơn nhanh chóng hiểu ra, lập tức thu lại lửa giận ngút trời rất nhanh, ép xuống tận đáy lòng!

Phẫn nộ! Không nên biểu hiện ra với thân nhân mình! Mà là chỉ thể hiện khi trừng phạt địch nhân!

- Thanh Vũ, đừng khóc nữa.

Đằng Vân Long nắm tay cháu ngoại.

- Đi! Đến thăm mẹ các ngươi. Nhớ kỹ, đừng khóc, phải an ủi mẹ các ngươi, biết không?

- Dạ.

Thanh Vũ nức nở gật đầu. Đằng Thanh Sơn cũng lặng lẽ gật đầu. Hắn hiểu rất rõ... Cảm tình giữa mẫu thân và cha rất sâu. Cha xảy ra sự cố, chỉ sợ người đau đớn nhất chính là mẫu thân.

...

Đình viện quen thuộc, vẫn gian nhà giữa chính đó.

- Đợt lát nữa, phải an ủi mẹ các ngươi.

Đằng Vân Long dặn dò, rồi đẩy cửa phòng ra.

- Két!

Cửa phòng mở ra, ánh sáng từ ngọn đèn phòng bên cạnh chiếu rọi vào, một phụ nữ mặc áo bông đỏ đang ngồi, chăm sóc cho Viên Lan nằm trên giường. Đằng Thanh Sơn và muội muội vừa đi vào phòng bên cạnh.

Vừa thấy tình hình mẫu thân, Thanh Sơn thấy quả tim đau nhói.

Sắc mặt tái nhợt, môi trắng bệch, trán mồ hôi lấm tấm, có thể thấy không ít sợi bạc trên mái tóc của mẹ. Lần trước gặp mẹ cũng đã tới nửa năm. Nhưng... Mẫu thân thoáng cái đã già đi rất nhiều.

- Mẹ.

Thanh Vũ không nhịn được khóc òa lên. Viên Lan nằm trên giường, chớp chớp hàng mi, hé mở mắt, thấy hai con trong phòng, không khỏi vươn tay, mấp máy đôi môi khô khốc:

- Thanh Sơn, Thanh Vũ.

Đằng Thanh Sơn và Đằng Thanh Vũ lập tức tới bên giường, cầm tay mẫu thân. Viên Lan vừa nhìn hai con, rồi cứ nhìn mãi...

- Khụ khụ,...

Đột nhiên Viên Lan ho sặc, sắc mặt cũng đỏ bầm lên.

- Mẹ. - Thanh Vũ kinh hãi.

Đằng Thanh Sơn lập tức móc trong bao lấy ra cái hồ lô rượu:

- Ngoại công, đem một cái chén to tới đây.

- Được.

Đằng Vân Long mặc dù không hiểu, nhưng cũng tới gian nhà giữa lấy một chén uống rượu, đưa cho Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn lập tức đổ ra nửa chén rượu chu quả tửu.

- Mẹ uống đi. - Thanh Sơn nói.

Viên Lan nhìn con trai mình, cố nén đau thương, lộ ra một nụ cười, rồi sau đó uống nửa chén rượu chu quả. Rượu chu quả dược hiệu cũng không quá mạnh, cũng không tổn hại gì cho thân thể. Nhưng Đằng Thanh Sơn lo lắng là mẫu thân đã suy yếu như vậy, nếu không chịu được thì rất nguy. Do đó, hắn cho bà uống ít một chút.

Chỉ thấy sắc mặt Viên Lan chẳng mấy chốc trở nên hồng nhuận, tóc bạc trở nên đen lại, cả người tựa hồ trẻ ra không ít.

- Ừm, khỏe nhiều rồi.

Viên Lan cố lộ ra vẻ tươi cười.

- Mẹ...

Đằng Thanh Sơn cảm thấy khổ sở. Hắn phát hiện, sắc mặt mẫu thân tuy trở nên tốt hơn. Đích xác, uống chu quả tửu đã cải tạo lại thể chất. Nhưng... Tâm bệnh là nan y! Đằng Thanh Sơn hiểu rõ việc này khi thấy ánh mắt ảm đạm gần như tuyệt vọng của mẫu thân! Cho dù một cường giả lợi hại như thế nào đi nữa, một khi tâm lực đã tuyệt vọng, thì sẽ chết rất nhanh.

Trong tinh khí thần của con người, 'thần' là quan trọng nhất.

Thần mà tán là chết chắc.

Rượu chu quả thay đổi thể chất, nhưng với tâm lý cực kỳ đau thương của mẫu thân, tâm lực cũng sẽ suy sụp.

- Có thể gặp được các con, mẹ rất cao hứng.

Viên Lan cười, nỗ lực nói.

- Nhưng Thanh Sơn... Mẹ bây giờ cũng không cầu gì, chỉ hy vọng ngươi có thể đem thi thể cha trở về. Nghĩ tới cha phơi thây nơi hoang dã, bị dã thú ăn thịt, mẹ rất nóng lòng... Nhưng mẹ không làm gì được.

Nước mắt Viên Lan chảy ròng ròng.

- Vâng… con nhất định sẽ đưa thi thể cha về.

Đằng Thanh Sơn gật đầu lia lịa, không nhịn được nước mắt lại trào ra.

...

Bên cạnh đình viện, trong căn phòng mà Đằng Thanh Sơn trước đây từng ở. Hai người Đằng Thanh Sơn, Đằng Vân Long đang ở trong đó.

- Tình huống của mẹ ngươi rất không ổn.

Đằng Vân Long thở dài nói.

- Lúc trước, khi Đằng gia trang bị mã tặc khi dễ, nam nhân chết đi thì có vài phụ nữ cảm tình quá sâu đậm cũng sẽ đau thương, thậm chí còn sinh bệnh mà chết rất nhanh. Đau thương là bệnh không có thuốc chữa.

Đằng Vân Long thấy nhiều trường hợp như thế này rồi.

Yêu đến chết, đó là tâm bệnh! Tâm bệnh cũng chỉ có tình cảm mới có thể chữa được. Như Viên Lan bây giờ, đau thương thống khổ đến mức tận cùng, trừ phi Đằng Vĩnh Phàm có thể sống lại đứng trước mặt bà, bà mới có thể tốt lên được. Chỉ có trái tim mình tốt lên, mới có thể khỏi bệnh được.

- Con biết.

Đằng Thanh Sơn nói trầm trầm.

- Ngoại công, chuẩn bị một chút đi, bảo họ Đằng chúng ta, tất cả dời tới Giang Ninh quận thành.

- Cái gì? - Đằng Vân Long chấn động.

- Ở trong thành thì sẽ an toàn hơn ở đây nhiều. Nơi đó, là địa bàn của Quy Nguyên Tông.

Đằng Thanh Sơn lấy trong ngực ra một cái bao da dê, mở bao lấy ra một xấp kim phiếu.

- Ngoại công! Đây là kim phiếu mười vạn lượng hoàng kim! Vào trong thành mua vài cửa hàng, cũng đủ để nuôi sống các tộc nhân.

Đằng Vân Long giật mình nhìn xấp kim phiếu. Mười vạn lượng hoàng kim, đó là một ngàn vạn lượng bạc, một con số trên trời!

- Còn nữa, đây là rượu chu quả. Con chuẩn bị cho những người trong trang của chúng ta.

Đằng Thanh Sơn lấy ra bầu rượu.

- Rượu chu quả này kể cả nữ tử gầy yếu uống một ly, cũng có thể gia tăng hơn một ngàn cân khí lực. Nếu nam nhân thân thể cường tráng, uống xong một ly, đủ để gia tăng ngàn cân khí lực.

Đằng Vân Long không dám tin.

...

Bèn tự mình mình uống thử một ly, ngay lập tức gia tăng ba ngàn cân cự lực. Lúc này Đằng Vân Long vô cùng chấn động, coi rượu chu quả là vật chí bảo. Kỳ thực với thể chất Đằng Vân Long, đủ để gia tăng một mạch tới sáu bảy ngàn cân khí lực, chỉ là lão uống hơi ít một chút.

Màn đêm buông xuống, Đằng Vân Long lập tức triệu tập dòng họ, sau đó, bắt đầu ra lệnh cho tộc nhân suốt đêm chuẩn bị.

Song ——

Việc di dời hơn hai ngàn người quả rất phức tạp. Nhưng dưới yêu cầu nghiêm khắc của Đằng Vân Long, rất nhiều những thứ linh tinh đều không được mang theo, chỉ đưa đi một vài thứ y phục và những bài vị từ đường thờ cúng tổ tông. Lúc rạng sáng, hơn hai ngàn người, dùng chiến mã của đội thân vệ, xếp lên đó một vài vật phẩm. Cuối cùng toàn bộ thu xếp xong.

Sáng sớm, trời đã rạng dần.

Tất cả tộc nhân đều rất thương cảm. Ly khai quê quán sống bao nhiêu thế hệ, không ai không quyến luyến.

- Đừng có làm vẻ khổ sở như vậy!

Đằng Vân Long lớn tiếng.

- Đến cả Đại tông phái cũng có một ngày bị diệt. Đằng gia trang chúng ta chúng ta ở vùng nông thôn mãi rồi kiểu gì cũng sẽ có chuyện. Nhưng khi vào trong thành, kể cả khi tông phái đại chiến cũng sẽ không động vào giới bình dân trong thành. Đi thôi... Đây là việc tốt!

Tất cả mọi người đều hiểu, vào thành là việc rất tốt.

Chỉ là trong lòng không nỡ.

...

Nhân mã Đằng gia trang nhắm hướng đông mà đi, có trăm hảo hán trong tộc và Hắc Giáp quân bảo vệ, đủ để làm bất kỳ mã tặc nào cũng phải hoảng sợ. Trong phạm vi quận Giang Ninh có ai không biết Hắc Giáp quân? Không ai dám đánh cướp của Hắc Giáp quân trong phạm vi quận Giang Ninh.

Cả Thanh Hồ Đảo cũng không dám!

Từ khi biết Quy Nguyên Tông có quân bài tẩy cực mạnh, Thanh Hồ Đảo không dám chọc vào Quy Nguyên Tông một cách thiếu cân nhắc.

Ngã ba.

- Phía trước là ra khỏi phạm vi Đại Duyên Sơn rồi, rốt cuộc không có người của Thanh Hồ Đảo nữa. Thanh Vũ, trên đường phải chiếu cố mẹ thật tốt đó.

Đằng Thanh Sơn nói.

- Anh thì sao? - Thanh Vũ hỏi lại.

- Ta còn có việc, ít nhất phải kiếm được thi thể của đại bá và cha.

Đằng Thanh Sơn nói. Mình sao có thể cứ như vậy mà về quận Giang Ninh được chứ. Lửa giận từ đáy lòng đã sớm làm cho đầu Đằng Thanh Sơn muốn nổ tung ra rồi. Lửa giận điên cuồng thiêu đốt làm Đằng Thanh Sơn không thể nhẫn nhục được!

- Ừm. - Thanh Vũ gật đầu.

Đằng Thanh Sơn sở dĩ tiễn đoàn người ra khỏi phạm vi Đại Duyên sơn, cũng để phòng ngừa người của Thanh Hồ Đảo. Nhưng đi một mạch tới đây, hắn không thấy bất kỳ một quân sĩ Ngân Giao Quân nào.

Hơn hai ngàn người từ từ đi về phía hướng đông.

- Thanh Hạo. - Đằng Thanh Sơn đứng ở ven đường gọi.

- Thanh Sơn.

Đằng Thanh Hạo đi tới, Đằng Thanh Sơn nói trầm trầm:

- Thi thể cha ngươi và cha ta ở đâu?

- Ở trong hẻm núi ở phía tây Đại Duyên Sơn, dưới đáy hẻm núi, có một cái động sâu không đáy. Năm đó chúng ta lên núi đi săn, cũng từng qua đó rồi, nhớ không?

Đằng Thanh Hạo nói. Đằng Thanh Sơn gật đầu... Năm đó Đằng Thanh Sơn là đội trưởng đội thợ săn, hơn nữa cũng đảm đương việc này tới sáu năm, nên hắn rất quen thuộc vùng Đại Duyên Sơn.

Trong Đại Duyên Sơn, Thanh Sơn chưa từng để ý tới những cái động sâu không thấy đáy này. Kiếp trước hắn cũng thấy rất nhiều động cùng loại với cái động 'Thiên Khanh '. Vì vỏ quả đất vận động, một vài lớp đất sụp xuống, sẽ hình thành những động sâu không đáy. Đối với những thứ động sâu này, Đằng Thanh Sơn cũng chưa bao giờ xuống thám hiểm.

- Vô Để Động ở hẻm núi Hồ lô.

Đằng Thanh Sơn nhíu mày nói.

- Thanh Hồ Đảo, tìm Vô Để Động để làm gì?

Đằng Thanh Hạo liền nói:

- Thanh Hồ Đảo khốn khiếp, bắt một đoàn thợ săn. Đầu tiên là hỏi chúng ta, ở Đại Duyên Sơn có thấy cung điện nào không. Chúng ta đều nói là không biết... Lại hỏi chúng ta, có biết lối đi thông xuống một vài hầm hoặc hồ sâu ngầm dưới đất không. Đám thợ săn chúng ta buộc phải dẫn bọn chúng đi.

- Cung điện ngầm dưới đất?

Đằng Thanh Sơn nhanh chóng phán đoán ra rất dễ dàng.

...

Đằng Thanh Sơn đi dọc theo Đại Duyên Sơn về phía tây, cho đến lúc thấy lại Đằng gia trang. Đứng trên núi, hướng mắt nhìn Đằng gia trang trống không, Đằng Thanh Sơn chợt cảm thấy chua xót.

Sáu tuổi, mình từng nâng tảng đá lớn một trăm cân ở luyện võ trường này, cha hưng phấn uống say khướt. Đám người trong tộc đều tranh luận xem có muốn đưa mình vào Quy Nguyên Tông không.

Lần đầu tiên lên núi đi săn, mình đụng phải con tuyết điêu lang vương, trở về trong trang, tộc nhân trong trang đều hoan hô.

Năm mười bốn tuổi, Thiết Sơn Bang Nhị đương gia tới đánh, mình ra tay ngăn cản, chấn nhiếp đối phương.

Những cảnh này không thể quên được.

"Đây là ta gốc rễ của họ Đằng! Thế mà hôm nay, phải di chuyển. Chính là vì... Thanh Hồ Đảo!!! - Tất cả đều là vì Thanh Hồ Đảo". Từ trước tới giờ Đằng Thanh Sơn không nghĩ tới, Thanh Hồ Đảo sẽ đến bắt một hán tử mộc mạc ở nông thôn.

Cha chết rồi, mẹ ta cũng..."

Đằng Thanh Sơn hiểu rõ.

Như vậy tiếp tục, mẫu thân sẽ suy tim, không sống được bao lâu.

Kiếp này Đằng Thanh Sơn coi trọng nhất là cha mẹ, còn quan trọng hơn cả tính mạng hắn! Thế mà tất cả đã bị Thanh Hồ Đảo tước đoạt!

- Vì cha mẹ ta có thể nhẫn nhục, nhẫn nhục tất cả! Nhưng tất cả đã không còn nữa!

Đằng Thanh Sơn ép lửa giận đang gầm thét xuống tận đáy lòng, hai mắt hắn ẩn ẩn đỏ ửng lên.

Kiếp trước thê tử Tiểu Miêu chết, làm cho Đằng Thanh Sơn cực kỳ điên cuồng, giận dữ giết chóc tổ chức Red, gần như diệt cả tổ chức!

Kiếp này,lửa giận của Đằng Thanh Sơn không thua kiếp trước một chút nào cả!

Đây là chỗ yếu hại!

Đây là nghịch lân (vảy ngược của con rồng)!

Bất luận kẻ nào có thứ gì quý giá nhất, quan trọng nhất, thế mà bị cướp đoạt, thì cho dù ôn hòa đến đâu cũng sẽ phát cuồng. Huống chi... Đằng Thanh Sơn vốn chính là một con sói cô độc che dấu nanh vuốt! Một con sói kiếp trước, vừa bảy tuổi đã bắt đầu giết chóc!

Tới lúc này, không nhịn nữa.

Cái duy nhất trong đầu Đằng Thanh Sơn là —— giết! Giết!! giết!!!

Dùng kỹ năng sát thủ đã lĩnh hội được từ kiếp trước, tất cả thủ đoạn!

Dùng nội gia quyền để có năng lực giết chóc đặc thù!

Bất chấp tất cả... Giết chóc không chừa thủ đoạn!

Phóng thích ra tất cả lửa giận tự đáy lòng, không còn gì phải nhẫn nại, chỉ cần giết!!!

"
Thanh Hồ Đảo..."

Đằng Thanh Sơn cởi bao xuống. Trước hết đeo tấm mặt nạ da người trở thành nam tử trung niên mặt sẹo. Sau đó đeo bao tay Thiên Ưng Trảo. Toàn thân gân cốt khẽ phát ra tiếng kêu lạo xạo. Vốn cao bảy thước sáu tấc (một mét chín) Đằng Thanh Sơn giảm xuống còn bảy thước hai tấc (một thước tám), thân thể to lên nhiều.

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn ~, tựa như một con sói cô độc, nhìn về phía núi rừng trùng điệp!

Chỉ một người!

Không có gì phải lo lắng!

"
Bắt đầu thôi!"

Đằng Thanh Sơn cả người trong nháy mắt lao đi, biến mất trong núi rừng.
Bình Luận (0)
Comment