Cửu Đỉnh Ký

Chương 204

Trên đường đi, mười ba tiên thiên cường giả Thanh Hồ Đảo cũng gặp hai đầu yêu thú, một con yêu thú lập tức phải bỏ chạy, còn con kia là yêu thú loài cá có ý định tập kích liền bị Cổ Ung tự mình chém chết. Đằng Thanh Sơn cũng không biết tên con yêu thú này, nhưng xem ra, thực lực cũng không phải là quá mạnh.

- Giữa yêu thú với nhau cũng có sự khác biệt rất nhiều.

Thanh Sơn thầm cảm thán.

Như Xích Lân thú trước khi lột xác, Hắc Thiết Ngô Công, Thiết Tí Hầu bình thường, thực lực có thể so với cường giả Địa Bảng, thậm chí còn mạnh hơn một chút.

Mà Xích Lân thú sau khi lột xác, Thiết Tí Hầu cao lớn, và cả con yêu thú loài cá vừa rồi, hẳn là có thể so được với cao thủ cỡ Tiên Thiên Hư Đan, Tiên Thiên Thực Đan.

Còn Thiết Tí Hầu Hầu Vương, Thiết Tuyến Đao Xà, có thể so được với nhân loại cường giả Tiên Thiên Kim Đan.

Về phần Tử Quang Giao Long thì so ra còn mạnh hơn Tiên Thiên Kim Đan một chút, có lẽ những nhân vật đứng đầu trên Thiên bảng mới có thể động thủ động cước với Tử Quang Giao Long...

Có một số con thú, sinh ra đã có tố chất thân thể mạnh hơn nhân loại. Sống trong cùng điều kiện thiên địa linh khí dày đặc, nếu nhân loại có thể sinh ra cường giả, thú loại tất nhiên cũng phải có cường giả, đó là yêu thú. Yêu thú có trí tuệ, có thể đạt tới cảnh giới không thể tưởng tượng được.

Yêu thú và nhân loại cũng có điểm khác nhau. Nhân loại có những nhân vật vô địch như Vũ Hoàng, Tần Lĩnh Thiên Đế, Thích Ca tổ sư, Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch, mà trong đám yêu thú, mặc dù cũng có những cường giả rất đáng sợ, nhưng so với những người Vũ Hoàng kia thì vẫn yếu hơn một chút.

- Đảo chủ, phía trước là cái gì thế?

Đi dưới nước già nửa canh giờ, mười ba cường giả Thanh Hồ Đảo đột nhiên phát hiện ra một kiến trúc dưới nước. Vì xung quanh rất tối, chỉ có thể dựa vào vầng sáng từ tiên thiên chân nguyên mà quan khán, nên mười ba vị cường giả Thanh Hồ Đảo cho dù vầng sáng trên người có mạnh đến đâu, cũng chỉ có thể quan sát được khoảng cách hơn mười trượng.

Một khối kiến trúc dưới nước cao lớn đại khái hai trượng xuất hiện trong tầm nhìn. Bề ngoài kiến trúc toàn bộ đều bị bùn lầy rong tảo bao kín.

- Để ta xem. - Triệu Đan Trần đi đến vung tay.

Lập tức một luồng tiên thiên chân nguyên kim sắc bay ra khỏi tay, như một luồng cuồng phong đập vào mặt ngoài khối kiến trúc, rồi đột nhiên nổ tung ra.

- Ầm ầm...-

Thanh âm trầm thấp không ngừng vang vọng quanh quẩn.

Lớp bùn ngoài khối kiến trúc dưới nước cũng bị tiên thiên chân nguyên kình khí nổ tung toàn bộ chấn động văng ra, nhất thời thuỷ vực chung quanh đục ngầu lên. Ba vị tiên thiên cường giả Thanh Hồ Đảo cũng đến gần kiến trúc dưới nước, nhìn kỹ lại

- Đây là chất liệu gì thế? Vách tường màu xanh biếc a!

Mười ba vị tiên thiên cường giả Thanh Hồ Đảo lặng người đi.

- Thật sự là khó tin, dưới áp lực đáy hồ chẳng biết bao nhiêu năm rồi, vách tường chẳng hề có một chút suy chuyển nào.

- Đảo chủ hãy xem, bức tường này hoàn toàn liền nhau, không phải được xây bằng những khối riêng biệt.

- Sao có thể như thế được.

- Tầm mắt chúng ta có thể thấy vách tường rộng gần mười trượng, nhưng cả vách tường này là một khối, vách tường màu xanh biếc? Không phải là đá, không phải sắt thép, rốt cuộc là cái gì?

- Cái này... Cái này nhất định là Cung Điện Vũ Hoàng, nhất định là nó rồi.

Chỉ riêng một mặt vách tường, mười ba vị tiên thiên cường giả đã phải sợ ngây người. Ở khắp Cửu Châu, họ chưa bao giờ thấy thứ chất liệu như vậy.

- Nhanh, mau đi tìm cửa cung.

Mười ba tiên thiên cường giả lập tức đi tiếp dọc theo vách tường. Khi mười ba người này vừa rời đi, Đằng Thanh Sơn cũng tiến lại bên cạnh vách tường.

- Cung Điện Vũ Hoàng?

Đằng Thanh Sơn cẩn thận quan sát vách tường, còn dùng tay xoa một chút, thấy nhẵn bóng và lạnh băng.

- Nhẵn bóng cứ như gạch men ở kiếp trước. Cái quỷ dị là, cả mặt tường hoàn toàn là một chỉnh thể, không có một khe hở nào cả.

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn đảo qua đỉnh cung điện dưới nước.

- Hơn nữa, tiên thiên chân nguyên của Triệu Đan Trần lại không hề lưu được chút dấu vết nào trên bức tường này.

Đằng Thanh Sơn cảm thấy không có chút manh mối nào.

- Sư phụ từng nói, Yêu Tăng Hạng Phàm Trần là vô địch thiên hạ, nhưng nếu so với những người thuộc nhóm Vũ Hoàng thì còn chênh lệch xa. Vũ Hoàng bọn họ có thể dùng sức một người mà thống nhất cả thiên hạ.

Đằng Thanh Sơn rõ ràng nhớ.

- Dùng sức một người thống nhất thiên hạ, Vũ Hoàng bọn họ đến cùng là có thủ đoạn gì, có thể làm ra một cung điện không thể tưởng tượng nổi như thế.

- Nếu cung điện này là Cung Điện Vũ Hoàng thì thật là đáng sợ.

Vũ Hoàng là nhân vật mấy ngàn năm trước.

Như vậy cung điện này tồn tại ở dưới nước đã mấy ngàn năm. Tồn tại mấy ngàn năm, thế mà vách tường chưa từng có chút thương tổn nào, ngay cả xã hội hiện đại kiếp trước cũng khó có khả năng làm được như vậy.

- Cung điện này cũng không dựa vào sức nhiều người.

Đằng Thanh Sơn chắc chắn.

- Có khi nào, chỉ Vũ Hoàng một mình làm ra? Đằng Thanh Sơn thật không rõ về thủ đoạn của Vũ Hoàng thời kỳ viễn cổ này. Nhưng người có thể dùng năm nhát búa hủy diệt cả một quả núi lớn, đích xác có thể nói là thủ đoạn thiên thần.

Lúc này, mười ba người Thanh Hồ Đảo đã chạy ra xa hơn bảy mươi trượng.

Đằng Thanh Sơn lập tức đuổi theo...

Men theo bức tường cung điện không ngừng đi mãi, thời gian cứ thế trôi qua, mười ba vị tiên thiên cường giả Thanh Hồ Đảo cũng giật mình phát hiện cung điện dưới nước này lại lớn đến như vậy.

- Cửa cung.

- Đảo chủ, phía trước là cửa cung.

Đám cường giả Thanh Hồ Đảo hơi kích động, Đằng Thanh Sơn cũng từ xa xa nhìn ra cửa cung. Người của Thanh Hồ Đảo phải đến gần mới có thể thấy, nhưng Đằng Thanh Sơn cách hơn mười trượng đã có thể thấy rõ ràng, cửa cung rộng chừng ba mươi trượng, ở trước cửa cung còn có một tấm bia tựa như bia đá, hình dáng cao cao vuông vức.

- Ừm.

Triệu Đan Trần đi tới gần tấm bia này, tay phải xoa một cái, tất cả bùn đều tan mất. Tấm bia lộ ra chất liệu màu xanh biếc, trên bia còn có bốn chữ to ― 'Thiên Hồng Thủy Cung'.

- Thiên Hồng Thủy Cung?

Cổ Ung tới gần, nghi hoặc nhìn bốn chữ.

- Đảo chủ.

Triệu Đan Trần mỉm cười.

- Nhóm người Vũ Hoàng, đều đạt tới cảnh giới chí cao, Phá Hư, đạt tới mức Tự Ngã Viên Mãn. Thiên Hồng Thủy Cung, chính là do Vũ Hoàng sáng chế ra. Trong lịch sử, ngoại trừ tứ đại chí cao cường giả, căn bản không ai có thể mượn sức thiên địa sáng tạo ra cung điện như thế. Bản thân Vũ Hoàng muốn làm ra nó phỏng chừng cũng phải hao phí rất nhiều tâm huyết.

Phía xa xa, Đằng Thanh Sơn cũng lắng tai nghe.

'Chí cao cảnh giới? Phá Hư? Tự Ngã Viên Mãn? 'Đằng Thanh Sơn nghi hoặc.

Hư Cảnh, đó là cảnh giới cao nhất ở Cửu Châu bây giờ.

Đương nhiên, không có tứ đại chí cao cường giả như Vũ Hoàng, Tần Lĩnh Thiên Đế, Hư Cảnh chính là cao nhất rồi.

- Chà, đến cả Hư Cảnh mà ta cũng không có cách nào đạt tới, chứ đừng nói tới cấp độ chí cao như nhóm người Vũ Hoàng.

Cổ Ung cảm thán nói.

- Quả núi cao ngàn trượng, dùng búa bổ vỡ ra, Trường Giang và Hoàng Hà hơn trăm trượng cuộn cuộn, một chưởng đã làm cho Trường Giang và Hoàng Hà khô cạn. Cả thiên quân vạn mã mà đứng trước mặt họ thì cũng chỉ là trò chơi, muốn thống nhất thiên hạ, là có thể thống nhất thiên hạ, vô địch tuyệt đối.

Triệu Đan Trần cũng than:

- Cái hư của Hư Cảnh, chỉ là cái hư phù phiếm. Khi đến hư vô của hư, thân thể viên mãn, nhập vào hư không, bên trong thân thể sẽ sinh ra hư không vô hạn viên mãn, còn trời đất ngoại giới vô hạn, cũng không còn nữa, mênh mông khôn cùng, tính mạng viên mãn phá vỡ hư không, đạt tới chí cao cảnh giới.

- Nói thì ai cũng có thể nói được, nhưng đạt tới được, thực sự là điều khó khăn.

Cổ Ung lắc đầu thở dài nói.

- Chúng ta đến cả bên bờ Hư Cảnh cũng sờ không tới, đừng nói đến cấp độ của nhóm người Vũ Hoàng.

Triệu Đan Trần cũng than thở. Điều này thật sự quá xa xôi...

Đằng Thanh Sơn cũng nhớ kỹ mấy câu nói đó.

- Đi, chúng ta đi vào.

Cổ Ung cùng nhóm người đến gần cửa cung.

- Ông...-

Khi mười ba người đến gần cửa cung, trong nháy mắt cả cung điện đột nhiên phát ra hào quang sáng chói.

- Dừng.

Cổ Ung quát, mười ba đứng nguyên trước cửa cung điện, không ai dám đi vào.

- Hống ~

Từ trong Cung Điện Vũ Hoàng một tiếng gầm vang lên, tiếng gầm vừa lọt vào tai, thậm chí còn chấn động cả linh hồn. Mười ba tiên thiên cường giả Thanh Hồ Đảo vừa nghe thấy đều lập tức lùi xa mấy trượng, rồi tụm lại một chỗ, nhìn chăm chú vào cửa cung Thiên Hồng Thủy Cung.

Một con rùa kim sắc đại khái dài khoảng ba trượng xuất hiện ở cửa cung.

- Kim Sắc Long Quy?

Trong số mười ba người Thanh Hồ Đảo, có mấy người không kìm được thất thanh kêu lên.

- Long Quy? Kim Sắc Long Quy '

Đằng Thanh Sơn cũng trừng mắt dán vào con Long Quy chỉ dài có ba trượng, dựa theo bộ sách ghi lại thì Long Quy: là con yêu thú có phòng ngự lợi hại nhất, lực mạnh vô cùng, phàm là Long Quy trưởng thành đều có màu xanh, bình thường đều dài hơn mười trượng, tựa như một tòa núi nhỏ, cường giả Tiên Thiên Kim Đan gặp phải, còn có thể miễn cưỡng đấu một trận, còn một khi Long Quy màu xanh biến thành Kim Sắc Long Quy, thân thể sẽ thu nhỏ rất nhiều, biến thành Kim Sắc Long Quy dài chừng ba bốn trượng, nếu gặp phải, chỉ có một chữ:... Chạy.

- Kim Sắc Long Quy?

Đằng Thanh Sơn mừng thầm.

- Hừ, tạp chủng Thanh Hồ Đảo, Cung Điện Vũ Hoàng tưởng dễ vào vậy sao? Kim Sắc Long Quy này, sợ là có thể so được với cường giả hư cảnh của nhân loại rồi.

Chỉ thấy đảo chủ Thanh Hồ Đảo 'Cổ Ung 'tiến lên một bước, khom người nói:

- Long Quy tiền bối, ta có được bảo đồ Vũ Hoàng, là phụng di mạng của Vũ Hoàng tới lấy bảo tàng. Xin Long Quy tiền bối cho phép ta vào.

Nói rồi, hắn còn lấy từ trong ngực ra bảo đồ hắc thiết, đồng thời còn chỉ về phía cung điện.

Yêu thú có trí tuệ cực cao, con Long Quy này có thể biến thành kim sắc thì không biết đã tồn tại bao nhiêu năm. Chỉ sợ, khi Vũ Hoàng còn sống thì Long Quy này đã có trên nhân thế rồi.

Do đó không xông vào được, chỉ có thể dựa vào biện pháp mềm mỏng, có lẽ Kim Sắc Long Quy còn có thể cho qua.

Kim Sắc Long Quy gầm nhẹ một tiếng, miệng hé ra,

- Ầm.

Luồng khí cường đại từ trong miệng phun ra, nhất thời ba luồng không khí mắt thường có thể thấy được bắn nhanh như tia chớp về phía mười ba cường giả Thanh Hồ Đảo. Phải biết là Kim Sắc Long Quy, lực phòng ngự vô địch, thân thể là mạnh nhất. Người bình thường nếu thổi mạnh một hơi, chỉ có thể làm tung bay mảnh giấy. Còn Kim Sắc Long Quy, phun ra một luồng khí lại có thể làm nổ tung cả cự thạch.

Đương nhiên, phun ra luồng không khí này chỉ là cảnh cáo.

Kim Sắc Long Quy, cũng khá lười biếng động thủ.

- Ầm, Ầm

Luồng nước cuộn lên, ba luồng không khí phóng tới.

- Tránh.

Cổ Ung hét lớn một tiếng, nhưng tốc độ của khối không khí quá nhanh, hai tiên thiên cường giả không tránh kịp.

- Bồng.

- Bồng.

Hai người này đều dùng đao, đều trúng phải luồng không khí này. Hai người bị chấn động bay về hai hướng. Liên trưởng lão áo tro bị chấn về phía Đằng Thanh Sơn.

- Ầm.

Liên trưởng lão áo tro cả người bị ném văng ra hơn mười trượng.

- Con Kim Sắc Long Quy, chỉ phun một cái, là có thể làm ta bị thương.

Liên trưởng lão cảm thấy vô cùng kinh dị. Hắn dù sao cũng là Tiên Thiên Thực Đan cường giả. Đột nhiên, Liên trưởng lão cảm thấy luồng nước phía sau bỗng dưng xáo động, lòng không khỏi cảm thấy run lên, lập tức né tránh, đồng thời quay đầu lại.

Vèo.

Một luồng tàn ảnh cắm phập vào đầu hắn.

- A...

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên.

Liên trưởng lão trước khi chết cũng chỉ thấy một đôi mắt sắc bén, tràn ngập sát ý.

Đằng Thanh Sơn rút mạnh tay khỏi đầu Liên trưởng lão.

- Tên đầu tiên, Tiên Thiên Thực Đan.

Đằng Thanh Sơn lập tức lẳng lặng thoái lui. Trong hoàn cảnh tuyệt đối hắc ám, Đằng Thanh Sơn mà không dùng tiên thiên chân nguyên, người khác căn bản không thể phát hiện ra hắn được,| đúng là sát thủ đáng sợ nhất...

Nghe tiếng kêu thảm thiết thê lương, nhóm Cổ Ung rất kinh hãi.

- Chúng ta trước tiên lui lại.

Cổ Ung quát, họ không dám chống lại Kim Sắc Long Quy.

Kim Sắc Long Quy, một đôi đồng tử lóe ra lục quang, đảo qua đám người, ngửa đầu phát ra tiếng gầm cao vút.

- Hống …-

Tiếng gầm lan đi.

Nhất thời ―

- Hống, Gừ

Chỉ nghe những tiếng gầm vang lên khắp nơi từ Cung Điện Vũ Hoàng, những tiếng gầm hết đợt này đến đợt khác đáp lại tiếng gầm của con Kim Sắc Long Quy. Nghe tiếng gầm, nhóm mười hai tiên thiên cường giả Cổ Ung đều sắc mặt đại biến.

- Trời ạ, nơi này là Cung Điện Vũ Hoàng, hay là hang ổ yêu thú vậy.

Người phụ nữ áo tím trợn tròn mắt.
Bình Luận (0)
Comment