Cửu Đỉnh Ký

Chương 209

- Là tộc trưởng!

- Tộc trưởng đã về rồi!

Một tiếng hô to, vang vọng khắp cả bãi đất hoang bên cạnh quan đạo. Tộc nhân Đằng gia trang vốn đang vô cùng ồn ào, thoáng cái đã im lặng phăng phắc. Vô luận là đang ăn cơm hoặc đang nói chuyện vãn với các tộc nhân khác, đều quay đầu nhìn lại.

- Ca, cha?

Thanh Vũ khó có thể tin vào mắt, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kinh hỉ.

- Phàm ca!

Vốn Viên Lan còn nằm trên xe đẩy tay, không biết lấy đâu ra khí lực kinh người, trở mình một cái là đứng lên, chân không kịp xỏ giày, cứ thế để chân trần mà chạy về phía Đằng Thanh Sơn, Đằng Vĩnh Phàm.

- Phàm ca!

Trên mặt Viên Lan tràn đầy vẻ kinh hỉ, không kìm được nước mắt chảy ròng ròng, cứ như vậy chạy đến trước mặt Đằng Vĩnh Phàm.

Cái ghế đã được bỏ xuống, Đằng Vĩnh Phàm cứ như vậy ngồi trên chiếc ghế.

- Phàm ca.

- A Lan.

Đằng Vĩnh Phàm cũng ôm chặt lấy thê tử mình. Hai người từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, đã cùng nhau trải qua biết bao những cuộc bể dâu, nên sớm không thể sống xa nhau được.

- Em tưởng là. Em tưởng là chàng...

Viên Lan khóc vùi, cúi đầu nhìn vào chân Đằng Vĩnh Phàm.

- Phàm ca. Chân chàng...

- Có thể lấy lại cái mạng này đã là không tệ rồi.

Đằng Vĩnh Phàm cười cười.

- A Lan, sau này ta không đi được nữa rồi.

Trên mặt Viên Lan nhòa nước mắt:

- Sau này, thiếp sẽ hầu hạ chàng.

Đằng Thanh Sơn nhìn thấy cảnh này, từ đáy lòng chợt thở phào nhẹ nhõm. Nếu cha chết thật, mẫu thân có thể vì chịu đau thương mỗi ngày, thân thể tiếp tục suy yếu cho đến lúc tử vong. Nhưng cha bây giờ còn sống trở lại, trong lòng mẫu thân đã không muốn chết nữa! Mẫu thân đã uống rượu chu quả, thân thể cũng trở nên rất khỏe.

- Bây giờ thì tốt rồi.

Lão tộc trưởng Đằng Vân Long cười tủm tỉm đi tới.

- Còn sống là tốt rồi. Còn sống là tốt rồi.

Lão chứng kiến rất nhiều cái chết, còn loại gãy chân đứt tay như thế này thì Đằng Vân Long đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần.

Lúc này, lão tộc trưởng Đằng Vân Long hai tay đang ôm một bầu rượu.

- Ngoại công, tay ông đỡ chưa?

Đằng Thanh Sơn hỏi ông ngoại vì khi quân đội Thanh Hồ Đảo tới bắt người, xương hai tay của ngoại công đã bị chấn gãy.

- Không có vấn đề! Đôi tay mặc dù bị phế đi không thể cầm vật nặng, làm việc nặng. Nhưng, ôm mấy thứ nhẹ nhàng thì cũng không có việc gì.

Đằng Vân Long hai tay ôm bầu rượu hơi run run. Đằng Thanh Sơn đưa tay lấy bầu rượu, lấy chén rượu đậy miệng bầu rượu xuống, rồi rót cho cha một ly rượu chu quả.

- Cha! Uống cái này sẽ có lợi cho thân thể rất nhiều.

Đằng Thanh Sơn đưa chén rượu qua. Đằng Vĩnh Phàm nhìn nhìn nhi tử mình, cười gật đầu nhận chén rượu:

- Ừm, rượu thơm quá. Thanh Sơn! Ta vừa về đã được uống thứ rượu tốt nhất. Thật là vui.

Nói xong lập tức ngửa đầu, dốc cạn chén rượu uống sạch. Ngay sau đó, Đằng Vĩnh Phàm kinh ngạc biến sắc:

- Rượu gì thế, mạnh thật!

Một luồng năng lượng nóng rực nhanh chóng tràn ngập toàn thân Đằng Vĩnh Phàm. Vốn thân thể đại thương nguyên khí vì mất máu quá nhiều lập tức nhanh chóng được bổ sung, thậm chí tố chất thân thể nhanh chóng được tăng lên. Chỉ một ly rượu chu quả, đã làm thương thế của Đằng Vĩnh Phàm tốt hơn phân nửa, sức mạnh cũng tăng lên rất nhiều.

- Đây là rượu gì? - Đằng Vĩnh Phàm giật mình trợn mắt.

- Rượu chu quả.

Đằng Vân Long bên cạnh nói.

- Việc này đợt lát nữa, ta sẽ từ từ nói cho ngươi biết. Thanh Sơn... cha ngươi cũng trở lại rồi. Bây giờ, ngươi bất tất phải quay lại Đại Duyên Sơn nữa.

- Ta còn có việc. - Đằng Thanh Sơn nói.

Buông tha cho Thanh Hồ Đảo sao?

Sao có thể như vậy được!

Đại bá chết đi, cha gặp cảnh bán thân bất toại, thiếu chút nữa không còn cả mạng sống! Vừa nghĩ tới việc nửa đời người sau của cha đều phải sống gắn liền với cái ghế, hoặc trên giường, Đằng Thanh Sơn vô cùng đau lòng. Vốn hắn gia nhập Quy Nguyên Tông, lên làm thống lĩnh Hắc Giáp quân, đều là muốn cho Đằng gia trang có cuộc sống tốt, muốn cho cha mẹ mình được hạnh phúc.

Nếu không phải như thế...

Đằng Thanh Sơn chỉ sợ đã sớm một mình một người tung hoành thiên hạ, theo đuổi đỉnh cao võ đạo rồi. Nhưng hắn liều mạng muốn bảo vệ gia đình này. Thế mà… vì hắn, cha lại gặp nạn, đại bá cũng chết đi.

- Thanh Sơn.

Đằng Vĩnh Phàm liền nói.

- Đừng đi, đừng đấu với họ nữa. Thanh Hồ Đảo... Đó là một trong tám đại tông phái thiên hạ, chúng ta không đấu lại họ đâu!

Từ khi tê liệt, không thể làm thợ rèn, thậm chí còn không thể đi lại, Đằng Vĩnh Phàm tuy bề ngoài chẳng hề để ý gì, nhưng... có ai bị tê liệt mà lại cảm thấy dễ chịu đâu?

Hắn cảm thấy khó chịu, nhưng bề ngoài lại phải làm bộ chẳng hề để ý. Về phần báo thù, hắn hận không thể tự tay giết đám người kia, đặc biệt là bắt cái tên Thiếu đảo chủ vênh vang cầm trường thương màu đen, nhưng hắn không thể!

Nhi tử của hắn - Đằng Thanh Sơn rất lợi hại!

Nhưng, có lợi hại như thế nào đi nữa, thì làm sao có thể đấu được với cả một Thanh Hồ Đảo khổng lồ chứ? Đến cả Quy Nguyên Tông mà cũng không đấu được, đừng nói một Đằng Thanh Sơn nho nhỏ. Vì an toàn của nhi tử, Đằng Vĩnh Phàm không muốn nhi tử làm như vậy.

- Đừng đi.

Trong mắt Viên Lan cũng tràn đầy vẻ chờ đợi, lo lắng. Giữa báo thù và nhi tử, hai người đương nhiên lựa chọn nhi tử mình được an toàn.

- Yên tâm, cha! Nhi tử của người không ngốc, không làm việc ngu dốt xung phong liều chết đâu.

Đằng Thanh Sơn cười trừ, rồi an ủi cha mẹ.

- Từ nhỏ đến lớn, cha đã thấy nhi tử không lượng sức mình đi chịu chết lần nào chưa?

Đằng Vĩnh Phàm nghe thấy thế, lúc này mới hơi yên tâm. Từ nhỏ đến lớn, Đằng Thanh Sơn làm việc đích xác rất có chừng mực, không phải là người nóng nảy lỗ mãng.

- Thanh Sơn.

Đằng Vĩnh Phàm trịnh trọng nói:

- Tên thủ lĩnh kỵ binh tới Đằng gia trang chúng ta, ép buộc ta, Thanh Hạo và Vĩnh Tương đại bá của ngươi phải đi theo. Trên đường về lại đại doanh của Ngân Giao quân, ta phát hiện ra không ít quân sĩ đều cung kính gọi hắn là Thiếu đảo chủ.

- Là hắn!

Đằng Thanh Sơn trong lòng không khỏi nổi lên một luồng sát ý.

Nguyên lai là Cổ Thế Hữu!

Kỳ thực năm đó tại Hỏa Diệm Sơn, lần đầu tiên gặp, lúc đó Cổ Thế Hữu tỷ thí với người khác, đánh nửa chừng thì dừng tay nhận thua... Lần thứ hai là ở Vũ An Quận Thành, trong cuộc tuyển chọn hoa khôi, lại chạm mặt Cổ Thế Hữu. Hai lần gặp mặt, Đằng Thanh Sơn đã phát hiện ra Cổ Thế Hữu là một người dối trá âm hiểm. Nhưng không ngờ...

Cổ Thế Hữu này dám tới bắt cả cha mình.

- Cổ Thế Hữu, ta nhất định giết ngươi.

Đáy lòng Đằng Vĩnh Phàm bốc lên sát khí dàn dụa.

Đằng Vĩnh Phàm sau đó nói tiếp:

- Thanh Sơn, rõ ràng là tên thiếu đảo chủ đó có cừu oán với ngươi! Do đó... Bất luận ngươi làm cái gì, đều phải cảnh giác, nhất thiết không được sơ ý.

Đằng Vĩnh Phàm sợ nhi tử mình không biết bản tính của tên thiếu đảo chủ đó. Để phòng ngừa nhi tử mình trúng phải âm chiêu của tên thiếu đảo chủ Cổ Thế Hữu nên ông nhắc nhở cho Thanh Sơn biết.

- Dạ! Con sẽ cẩn thận.

Đằng Thanh Sơn gật đầu lia lịa.

...

Đằng Thanh Sơn đã lớn rồi, lại là thống lĩnh Hắc Giáp quân có địa vị cực cao! Do đó Đằng Vĩnh Phàm và Viên Lan, dù gì cũng chỉ có thể khuyên bảo Đằng Thanh Sơn. Họ cũng không thể bức bách Đằng Thanh Sơn không đi. Bởi vì trong mắt hai người... bọn họ chỉ là cặp vợ chồng ở nông thôn, ánh mắt không thể so được với nhi tử.

Họ không có biện pháp ngăn cản quyết định lựa chọn của nhi tử.

Đằng Thanh Sơn đem theo vài thứ, thay y phục, rồi lại nhanh chóng chạy về Đại Duyên Sơn.

-...

Trên trời thỉnh thoảng vang vọng những tiếng kêu chói tai. Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời Đại Duyên Sơn, có năm con Tuyết Ưng đang liệng quanh.

- Là Tuyết Ưng của Tuyết Ưng Giáo.

Đằng Thanh Sơn liếc mắt đã nhận ra,

- Người của Tuyết Ưng Giáo hẳn là ở trong khu vực nào đó dưới chỗ đám Tuyết Ưng đang bay lượn. Những thế lực khác chắc cũng đã tới rồi.

Đằng Thanh Sơn lúc này, một thân áo choàng màu vàng đất, bên hông đeo đai lưng, lưng đeo bao lớn, mặt đeo mặt nạ da người mặt sẹo.

Đằng Thanh Sơn, xuyên qua núi rừng, nhanh chóng đi về phía các cao thủ hội tụ.

- Nhiều người thật.

Từ xa, Đằng Thanh Sơn chỉ liếc mắt đã thấy rải rác không ít cao thủ. Bọn họ hoặc là ngồi trên bãi cỏ, hoặc là dựa lưng vào cây, hoặc là ngồi trên chạc cây... Đằng Thanh Sơn đứng từ xa liếc mắt, đã thấy được ở đó có hơn hai mươi người.

- Ha ha, lại tới thêm một vị nữa!

Xa xa bỗng nghe thấy có tiếng cười. Đằng Thanh Sơn bước tới, chỉ thấy một thanh niên tuấn tú áo bào trắng tươi cười ra đón, chắp tay cười nói:

- Tại hạ Lưu Tú. Vị huynh đệ này, hơi lạ thì phải.

- Thiên Ưng Môn, Tần Lang.

Đằng Thanh Sơn chắp tay.

- Thiên Ưng Môn?

Không ít người chung quanh nghi hoặc nhìn qua, hiển nhiên đều chưa từng nghe qua tên môn phái này.

Đằng Thanh Sơn cười nhạt:

- Một môn phái nhỏ không có danh khí thôi.

- Hừ! Muốn gia nhập vào nhóm chúng ta để được ăn phần bảo tàng à? Không có chút thực lực thì không tư cách vào đâu.

Một trong sáu người mặc trường bào tím, một lão già lông mày chổi xể tóc hoa râm cười lạnh nói.

- Có tư cách không thì ngươi có thể thử xem.

Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói.

- Cuồng vọng!

Lão già lông mày chổi xể cười khẩy một tiếng, tay vung lên, một thanh trường kiếm có màu xanh nhạt cài sau lưng bỗng vọt ra, dưới ánh mặt trời rực rỡ, thanh trường kiếm lại tỏa ra vầng sáng lục sắc. Những tiên thiên cường giả khác ở đây đều lặng lẽ nhìn cảnh này... Muốn gia nhập vào nhóm, phải có thực lực. Nếu có danh khí, mọi người sẽ không cản trở. Nhưng người không có danh khí, chưa bao giờ gặp, khẳng định phải xem ngươi có thủ đoạn như thế nào!

- Ta - Tiêu Dao Cung Đông Hoa Cửu Kiếm! Xem kiếm.

Thanh âm lão già lông mày chổi xể vẫn còn vang vọng, cả người đột nhiên hóa thành một đạo tàn ảnh lục sắc.

- Choang!

Một tiếng va chạm vang lên! Đằng Thanh Sơn vẫn đứng tại chỗ như trước, không hề nhúc nhích, nhưng lão già lông mày chổi xể lại lùi lại liên tiếp ba bước, đôi mắt hiện lên vẻ kinh sợ. Vốn đám tiên thiên cường giả chung quanh đang lạnh nhạt xem trò chơi, lúc này đều hơi biến sắc, đặc biệt là năm vị cao thủ Xạ Nhật Thần Sơn lưng đeo thần cung, đều kinh ngạc nhìn phi đao rơi dưới đất.

Một thanh phi đao, lại có thể làm cho một cường giả tiên thiên thực đan bị đẩy lui ba bước! Lực đạo quán thâu trong phi đao này, tối thiểu cũng phải hai ba mươi vạn cân! Cao thủ ám khí như thế, không thể khinh thường được.

- Ta ra ngoài đi dạo một vòng mà các vị đã đùa vui như vậy rồi sao?

Tiếng cười sang sảng vang lên. Chỉ thấy đại hán tóc xõa tung, nhìn như một con dã nhân, cưỡi một con yêu thú Hắc Vân Báo lắc lư đi vào. Hắn liếc mắt nhìn Đằng Thanh Sơn,

- Bao tay người này, chính là Thiên Ưng Trảo đó là binh khí của Ngụy Đan. Hắn chắc hẳn là truyền nhân của Ngụy Đan. Bất tất phải động thủ?

- Thiên Ưng Trảo?

Không ít người kinh ngạc, nhìn thoáng qua bao tay trên tay Đằng Thanh Sơn. Một đôi bao tay nhìn như bình thường, nếu không phải người từng nghiên cứu lịch sử, rất khó có thể chỉ liếc mắt đã nhìn ra.

- Nguyên lai là Ngụy Đan truyền nhân lão tiền bối! Thiên Ưng Trảo của Ngụy Đan tiền bối, hơn sáu trăm năm trước đã có tên xếp trong mười người đứng đầu Thiên Bảng.

Thanh niên bạch bào đi tới, cười nói.

- Ta Lưu Tú cũng độc hành thiên hạ, Tần Lang huynh, đi … theo ta đi chào Ô Hầu lão đại ca nào.

- Ô Hầu?

Đằng Thanh Sơn chấn động.

Ô Hầu xếp thứ nhất Thiên Bảng, được mọi người xưng tụng là Thú Vương.
Bình Luận (0)
Comment