Cửu Đỉnh Ký

Chương 213

Mười hai tiên thiên cường giả Thanh Hồ Đảo, vẻ mặt đều hết sức khó coi. Cả đám đều muốn liều mạng với tên Tần Lang này. Nhưng có hận đến mấy cũng không có biện pháp... sau lưng tên Tần Lang này có bốn mươi tám tiên thiên cường giả. Bọn họ đương nhiên sẽ giúp cho hắn.

- Cổ Ung! Xin mời.

Bốn mươi chín tiên thiên cường giả đều nhìn về phía đám người Thanh Hồ Đảo. Tới lúc này rồi, nếu còn dám nói láo giảo biện, vậy thì đúng là vũ nhục những người đang có mặt ở đây.

- Các vị đã muốn đi, cũng tốt thôi.

Cổ Ung lúc này đi về phía Vô Để Động, khi đi ngang qua Đằng Thanh Sơn, hắn dừng lại, trịnh trọng nhìn Đằng Thanh Sơn,

- Tần Lang?

- Ta một tên vô danh tiểu tốt, mong Cổ đảo chủ không nhọc tâm nhớ lấy cái tên này.

Đằng Thanh Sơn cười khẽ nói.

- Ngươi rất khá!

Ba chữ này, thanh âm Cổ Ung gằn giọng rất nặng, đồng thời trong đôi mắt cũng lóe ra hàn quang.

- Các vị, theo ta.

Cổ Ung nói, rồi lao thẳng về phía trong Vô Để Động.

Vù!

Triệu Đan Trần, Vũ Văn Lưu Phong và đám tiên thiên cường giả cũng liên tiếp nhảy xuống. Trong Vô Để Động có một sợi dây rất chắc, một mạch thòng xuống tới đáy động.

- Chúng ta xuống dưới.

Thú Vương Ô Hầu là người đầu tiên nhảy xuống, sau đó rất nhiều tiên thiên cường giả ở đây cũng thi nhau nhảy xuống. Trong quá trình rơi xuống, mọi người cũng thường xuyên dùng sợi dây để làm giảm bớt lực rơi. Một lát sau, sáu mươi mốt tiên thiên cường giả đều tới đáy của Vô Để Động.

...

- Địa phương quỷ quái này hoàn toàn tối đen.

Sáu mươi mốt tiên thiên cường giả, rầm rộ nhảy vào trong dòng nước. Trong dòng nước không hề có nguồn sáng nào khác. Tất cả chỉ toàn một màu đen kịt làm không ít tiên thiên cường giả khó chịu. Không ít người vận nội kình phát ra một màn hào quang tiên thiên chân nguyên, dựa vào tiên thiên chân nguyên để lấy ánh sáng, có thể miễn cưỡng thấy được khoảng cách gần mười trượng.

Đám người Thanh Hồ Đảo đi đằng trước.

"Cổ Ung này khẳng định rất khó chịu. Vốn kho báu Vũ Hoàng hẳn là thuộc về Thanh Hồ Đảo. Bây giờ sợ là không được gì cả". Đằng Thanh Sơn đương nhiên không thể trơ mắt nhìn người của Thanh Hồ Đảo tìm được kho báu Vũ Hoàng. Trong lòng hắn thầm nghĩ: "Khi đến Thiên Hồng Thủy Cung, khắp nơi tranh đoạt, càng dễ dàng đánh giết người của Thanh Hồ Đảo"!

Nếu như lúc đầu, một mình một người tập kích, muốn tìm được cơ hội thích hợp thì quá khó khăn. Đặc biệt là khi gặp tiên thiên kim đan. Dựa vào chính mình, chỉ sợ không cơ hội giết chết tiên thiên kim đan.

Nhưng mà bây giờ...

Đằng Thanh Sơn lẫn vào một đám tiên thiên cường giả lớn, nhân dịp đục nước béo cò, hoặc là làm cho song phương đối lập gay gắt, rất dễ dàng làm cho Thanh Hồ Đảo chết nhiều cao thủ hơn!

- Phía trước chính là hồ nước ngầm, phạm vi hồ nước rất lớn.

Cổ Ung lạnh lùng nói, đồng thời ngoài thân cũng tỏa ra một vầng hào quang tiên thiên chân nguyên, sau đó nhảy vào nước.

Sáu mươi mốt cái "đèn lồng" lướt đi trong đáy hồ mênh mông đen kịt. Vì không muốn lộ tuyệt kỹ của mình, Đằng Thanh Sơn tạo thành một cái vòng hào quang tiên thiên chân nguyên... Nhưng so với những người khác, màn hào quang của Đằng Thanh Sơn hơi nhỏ một chút.

Rào rào...~

Dưới nước rất yên tĩnh, những ngư nhân phát hiện ra sáu mươi mốt cái "đèn lồng" đến gần đều bị dọa tránh ra xa. Nhưng cũng có một vài con yêu thú lợi hại lại lần lượt tới tập kích. Đám người Đằng Thanh Sơn đã có tiên thiên cường giả do trở tay không kịp mà bị thương. Đến khi mọi người cẩn thận hơn thì không xảy ra vấn đề gì lớn nữa.

Yêu thú bình thường dám can đảm cản trở, căn bản là chỉ có chết.

- Đám người Cổ Ung không hề nói hồ nước này lớn như thế nào. Ta còn tưởng rằng chỉ rộng có vài dặm là cùng chứ.

Thanh niên bạch bào Lưu Tú thấp giọng chửi thầm.

- Ta cũng vậy! Không khí có trong vòng hào quang tiên thiên chân nguyên hơi thiếu một chút.

Đằng Thanh Sơn cũng nói. Lưu Tú cười lạnh một tiếng:

- Chúng ta chỉ có thể đi thôi, tận lực không động thủ là được.

Lúc chém giết kịch liệt,sẽ tiêu hao nhiều dưỡng khí hơn.

Đương nhiên, đám tiên thiên cường giả trên Cửu Châu, vẫn không biết dưỡng khí là gì. Nhưng họ biết... Hít thở không được có thể làm cho người ta bị tử vong. Người là phải hô hấp không khí.

- Hả?

Đằng Thanh Sơn liếc mắt phát hiện ra, ở xa xa đại khái sáu mươi trượng, loáng thoáng có một cái bóng khổng lồ, chung quanh còn có rất nhiều mãng xà.

- Thứ gì thế?

Đằng Thanh Sơn nhìn kỹ, cố gắng xác định. Khi đến gần hơn, hắn rốt cục thấy rõ ràng, đó là một con vật màu xanh lam khổng lồ dán mình ở đáy hồ, chiếm cứ phạm vi chung quanh ba mươi trượng, tựa như một quả núi nhỏ đứng sừng sững. Cái kinh khủng nhất là nó có rất nhiều cái vòi trôi nổi, to như cái vại nước.

Mỗi cây xúc tu, đều tương đương với một con mãng xà dài ba mươi trượng! Đằng Thanh Sơn hít mạnh một hơi.

- Con yêu thú này sao mà lớn thế? Hình dáng giống như một con bạch tuộc ở biển, nhưng những cái xúc tu thì lớn hơn bạch tuộc nhiều.

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn thoáng nhìn vào đám người Thanh Hồ Đảo đang dẫn đường phía trước, đôi mắt lóe ra chút hàn quang,

- Đây quả là một cơ hội tốt khó tìm... có chết, khẳng định là chúng chết trước!

Trong hồ nước đen kịt u ám, đám tiên thiên cường giả khác chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ chung quanh bảy tám trượng thôi.

- Mùi gì nhỉ? Khó ngửi quá.

Một tiên thiên cường giả mở miệng hỏi.

Đằng Thanh Sơn thời khắc nào cũng chú ý tới con yêu thú dưới nước.

- Mọi người cẩn thận một chút.

Cổ Ung đi trước đảo mắt nhìn chung quanh, thấp giọng nói,

- Lần trước chúng ta cũng không ngửi thấy mùi khó chịu như vậy …

Còn chưa nói xong...

- A!

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên.

Cổ Ung quay phắt đầu lại. Chỉ thấy Ôn trưởng lão tóc trắng như mây của Thanh Hồ Đảo bị một con quái vật trông như cái vại nước quấn lấy. Lúc này, Ôn trưởng lão bị quấn chết tươi, thân thể méo xệch, đôi mắt nứt toác, thất khiếu đổ máu, vô cùng thê thảm!

- Mãng xà!

Có người kêu lên.

- Nghiệt súc!

Một tiếng quát lớn.

- Veo!

Một luồng ánh sáng ngọc từ tay Triệu Đan Trần lóe lên, kiếm quang xẹt qua con "mãng xà" to như vại nước. Chỉ nghe "vèo" một tiếng, con "mãng xà" to như vại nước bị cắt làm hai, một khúc thân hình bị đứt còn quẫy mạnh, một khúc khác chợt rụt mạnh lại.

- Oa...~

Một thanh âm chói tai, tựa như tiếng trẻ con vang lên. Thanh âm này chói tai làm đến cả đám tiên thiên cường giả cũng muốn bịt tai.

- Mọi người cẩn thận!

Cổ Ung hô to một tiếng.

- Ầm!

- Ầm!

...

Nước đột nhiên bắt đầu khởi động, một cái xúc tu vừa to vừa dài, tựa như một con cự mãng điên cuồng quấn quanh đám tiên thiên cường giả.

- Nhiều cự mãng thật!

Đám tiên thiên cường giả đều động thủ, hóa thành từng đạo ảo ảnh, công kích đám "mãng xà" này.

- Mãng xà?

Đằng Thanh Sơn thầm lắc đầu. Bởi vì tầm nhìn của đám tiên thiên cường giả quá nhỏ, chỉ có thể thấy được một cái xúc tu, nhưng nhìn không thấy cách hơn hai mươi trượng, tất cả xúc tu đều là một bộ phận thân thể của con quái vật.

Veo! Veo! Veo!

Đao quang bóng kiếm lóe ra. Khi Cổ Ung, Triệu Đan Trần và một vài cường giả tiên thiên kim đan ra tay, những xúc tu đều bị đứt ngay. Còn nếu là cường giả tiên thiên thực đan, chỉ có thể làm bị thương, căn bản không thể hoàn toàn chặt đứt. Nhưng... ở đây có rất nhiều cao thủ, có tới hơn mười vị tiên thiên kim đan!

Trong nháy mắt, toàn bộ xúc tu bị chặt đứt.

- Con mãng xà muốn chạy trốn rồi.

Thấy thân hình của con "mãng xà" bị đứt nhanh chóng rụt lại, tất cả mọi người đều biết, con "mãng xà" vẫn chưa chết, cả đám đều đuổi theo.

Vừa đuổi theo, họ hoảng sợ phát hiện ra...

Tất cả "mãng xà" bị họ chặt đứt, lại là những cái xúc tu. Hơn nữa xem ra... mỗi một cái xúc tu đều dài chừng ba mươi trượng, bộ phận họ chặt đứt chỉ có mấy trượng thôi.

- Oa...~

Tiếng kêu chói tai như tiếng trẻ con một lần nữa vang lên.

Tất cả xúc tu đứt hoặc là còn nguyên, đền khua loạn làm chấn động cả mặt nước.

- Veo!

Cái bóng khổng lồ trong nháy mắt vọt ra xa, rồi biến mất khỏi tầm nhìn của tất cả tiên thiên cường giả.

Hồ nước, lại u ám đen kịt như trước!

Nhưng lúc này, đám tiên thiên cường giả ở đây đều có cảm thấy lạnh hết cả mình. Lão tăng trường mi nhướng mày, nhìn về phía Cổ Ung:

- Cổ đảo chủ, đây là hồ gì? Sao lại có yêu thú như vậy? Hơn nữa con yêu thú vừa rồi... chính lão tăng ta, nếu một mình gặp phải nó, lão tăng sợ cũng phải chết.

Con quái vật này có chừng hai ba mươi xúc tu, một khi đánh với nó, hai ba mươi xúc tu cùng tràn tới, cả tiên thiên kim đan cũng có thể chết. Nhưng, con quái vật đó thật là xui xẻo, gặp phải nhiều tiên thiên cường giả như vậy, do đó trong nháy mắt đã đứt mất rất nhiều xúc tu.

- Đây là Thiên Hồng Hồ.

Cổ Ung sắc mặt khó coi,

- Thanh Hồ Đảo ta cũng chỉ biết là nơi này có nhiều yêu thú. Thanh Hồ Đảo ta lần trước tới đây, đã chết mất một vị chấp pháp trưởng lão rồi. Bây giờ, lại chết mất một vị nữa. Việc dẫn đường này... xin các vị đi trước dẫn đường đi! Chúng ta chỉ phương hướng, Thanh Hồ Đảo ta không dẫn đường nữa.

Hai lần, chết hai vị trưởng lão, Cổ Ung đương nhiên đau lòng rồi.

Hắn không biết...

Trong đám người này có một người sớm đã phát hiện ra con yêu thú. Nếu người đó nói ra, họ cũng không bị chết mất một người như vậy.

- Đáng tiếc, cũng chỉ chết có một tên tiên thiên thực đan. Với thực lực con yêu thú đó, nếu nhiều xúc tu cùng vây công một người, tuyệt đối có thể giết chết một cường giả tiên thiên kim đan.

Đằng Thanh Sơn chẳng hề thông cảm gì với người của Thanh Hồ Đảo, tốt nhất là đảo chủ Cổ Ung, và mấy vị Tiên Thiên Kim Đan khác toàn bộ chết sạch. Như vậy mới tốt!

- Các ngươi chỉ phương hướng, chúng ta dẫn đường sao?

Đám tiên thiên cường giả các đại tông phái đều nhìn người của Thanh Hồ Đảo.

- Cổ Ung! Nơi này là nơi mà người của Thanh Hồ Đảo các ngươi quen thuộc nhất!

Thú Vương Ô Hầu nói trầm trầm.

- Chúng ta làm sao biết được, các ngươi có cố ý chỉ một cái con đường nguy hiểm hay không, rồi đưa chúng ta đến một nơi nguy hiểm gì gì đó thì sao?

- Chúng ta đều lui một bước.

Cổ Ung nói trầm trầm,

- Nhân mã Thanh Hồ Đảo ta sẽ đi cùng với với các ngươi

Cao thủ các đại tông phái nhìn nhau, mọi người cũng hiểu, bây giờ không thể buộc người của Thanh Hồ Đảo dẫn đường. Cũng không nên ép người quá đáng.

- Cũng tốt.

Mọi người đều đồng ý.

...

Tiếp tục đi tiếp, sáu mươi tiên thiên cường giả, đây là một sức mạnh rất đáng sợ. Dọc đường điên cuồng, một mạch đi tới cửa cung Thiên Hồng Thủy Cung.

Không ít cường giả nhìn vào chất liệu màu xanh biếc, trên đó có ghi bốn chữ —— Thiên Hồng Thủy Cung!

- Phương viên Thiên Hồng Thủy Cung này tối thiểu cũng phải hơn mười dặm.

Cổ Ung nói.

- Lần trước chúng ta cũng chỉ đại khái thấy được nó thôi, cũng không rõ ràng về kích cỡ chính thức của Thiên Hồng Thủy Cung.

- Phù! Dưới nước mà kiến tạo ra một cung điện lớn như vậy, chỉ có đám Vũ Hoàng, Tần Lĩnh Thiên Đế mới có thể làm được thôi.

Không ít tiên thiên cường giả trầm trồ thán phục.

- Ừm, kho báu Vũ Hoàng, nhất định là ở bên trong rồi.

Không ít cường giả đều rất khẳng định. Ánh mắt Đằng Thanh Sơn lại đảo qua Cổ Ung, thầm nghĩ: "Không biết, Cổ Ung có mang việc liên quan tới Kim Sắc Long Quy nói ra hay không? Nếu mạo hiểm tiến vào Thiên Hồng Thủy Cung, rất dễ lọt vào công kích của Kim Sắc Long Quy. Với thực lực của Kim Sắc Long Quy... tiên thiên kim đan cũng không đỡ được".

- Cổ đảo chủ, dẫn đường phía trước đi.

Không ít tiên thiên cường giả lại nhìn về phía đám người Cổ Ung.

- Hừ.

Cổ Ung sầm mặt lại,

- Các vị, lần trước chúng ta tiến vào Thiên Hồng Thủy Cung, nhưng vừa mới tiến vào không bao lâu, đã chạm mặt một con yêu thú. Chúng ta phát hiện, yêu thú trong cung điện khá nhiều. Do đó tạm thời thoái lui. Cho dù như thế, chúng ta vẫn tổn thất một vị trưởng lão. Muốn tìm được kho báu Vũ Hoàng trong Thiên Hồng Thủy Cung, quá khó khăn! Về phần Thiên Hồng Thủy Cung, chúng ta chỉ biết là kho báu Vũ Hoàng ở trong đó thôi. Về phần nó ở đâu, chúng ta cũng không biết... Không biết đường, nên cũng không thể dẫn đường.

"Xem ra Cổ Ung muốn che giấu về sự tồn tại của Kim Sắc Long Quy rồi". Đằng Thanh Sơn cười lạnh. Đáng tiếc rằng... ở đây ngoại trừ người của Thanh Hồ Đảo, Đằng Thanh Sơn cũng biết rất nhiều chuyện.
Bình Luận (0)
Comment