Cửu Đỉnh Ký

Chương 248

Trên đường, đội buôn nhìn đống xác chết, xì xào bàn tán.

- Nhìn bộ dạng, những người này đều là mã tặc. Chúng đều bị một đao giết chết!

Đám hộ vệ có kinh nghiệm vừa nhìn thi thể lập tức quay sang đám thương nhân chung quanh báo:

- Ba mươi bảy mã tặc, toàn bộ một đao mất mạng. Nhìn dấu vết là cùng một đao, kẻ giết người hẳn chỉ là một người!

Đằng Thanh Sơn cũng lướt mắt nhìn, cũng nghĩ giống như tên hộ vệ đó.

- Chết là đúng. Mã tặc ham ăn biếng làm, chỉ muốn cướp giật, bắt người, cướp của. Đụng phải đồ cứng cựa rồi.

Hắc Tử mắng. Đám thương nhân luôn luôn đối lập với mã tặc. Trong mắt cường đạo mã tặc, đám thương nhân chính là dê béo.

- Người này có đao pháp thật lợi hại, một địch ba mươi bảy, mà đều một đao là lấy một mạng. Sợ là có thực lực Địa Bảng, nếu người đó tới hộ vệ đội buôn chúng ta thì quả quá tốt.

Lão Trương cảm thán.

Phía trước vang đến tiếng kêu gọi:

- Đi nhanh lên!

Đám thương nhân bu vào xem náo nhiệt cũng lập tức nhanh chóng lên ngựa, lại tiếp tục hành trình.

Đội buôn thẳng tiến, còn Đằng Thanh Sơn cưỡi Xích Hỏa Mã, cảm giác như về lại nhà xưa.

"Hồi xưa, nếu ta muốn ngựa tăng tốc, ta phải thúc vào bụng ngựa. Còn vừa rồi cảm giác này... Dường như, Xích Hỏa Mã chính là một bộ phận của thân thể ta."

Tỷ như nếu một người phải đi, sẽ có một lực lượng rất tự nhiên từ eo truyền xuống tới đùi, chân, đẩy thân thể đi từng bước một.

Rất tự nhiên!

Vừa rồi cũng rất tự nhiên, sức mạnh từ cơ bắp của Đằng Thanh Sơn truyền vào Xích Hỏa Mã, làm cho Xích Hỏa Mã tiến bước nhanh hơn.

"Chính là loại cảm giác này, lúc trước Nhân mã hợp nhất, chính là thuật khống chế ngựa hoàn mỹ. Còn điều ta muốn tu luyện trên ngựa không phải là khống chế, mà là... con chiến mã này phải trở thành một bộ phận thân thể ta. Tâm niệm vừa động lập tức có thể tự nhiên khống chế, giống như một phản xạ có điều kiện!"

...

Đằng Thanh Sơn đắm chìm vào việc làm như thế nào có thể dựa theo Hình Ý mà khống chế chiến mã. Theo thời gian trôi qua, kỹ xảo của Đằng Thanh Sơn cũng tăng lên.

Đằng Thanh Sơn từ từ tiến vào một loại cảnh giới khó lường.

Tựa hồ cả người hắn biến thành một con ngựa. Trong lúc không ngừng đi tới, hắn cảm thụ được bốn cái chân, thậm chí còn từ bốn chân cảm nhận được thiên địa chung quanh. Loại cảnh giới kết hợp tất cả mọi thứ này làm cho Đằng Thanh Sơn thấy mê say. Hắn có cảm giác rất giống như khi luyện tập Tam Thể Thức.

Mặc dù không rõ ràng như Tam Thể Thức, nhưng loại trạng thái đắm chìm này bây giờ cũng không phải lúc có lúc không nữa.

- Dừng!

Tiếng hô to vang lên.

Lập tức mọi thớt ngựa trong đội buôn có lắm ngựa này đều nhất nhất dừng lại. Đằng Thanh Sơn cũng dừng lại rất tự nhiên, sau đó hắn mở mắt, rạng rỡ cười, thấp giọng lẩm bẩm: "Kỹ Tiến Hồ Đạo! Kỹ Tiến Hồ Đạo! Nguyên lai là như thế... ta đã sớm đạt đến Đạo, nhưng lại ngây thơ không biết."

(Kỹ Tiến Hồ Đạo: Đạt đạo khi kỹ thuật phát triển.)

Rốt cục Đằng Thanh Sơn đã hiểu: Do đâu mà việc vẽ tranh, viết chữ, và việc hắn luyện Tam Thể Thức đều có thể làm cho tâm linh phù hợp với bản thể thiên địa đích thực.

Bản chất sự việc chính là "Kỹ Tiến Hồ Đạo"!

Khi tài nghệ đã tinh diệu tới đỉnh cao, tỷ như chuyện "Bào Đinh mổ bò"(*) trong lịch sử kiếp trước. Trong mắt vị đồ tể mổ bò, một con bò đã không phải là con bò mà là khung xương và nhiều bộ phận thân thể. Hắn có thể rất dễ dàng xẻ một con bò thành từng mảnh. Hắn không cần suy nghĩ dùng khí lực ra sao, kích cỡ đao, xuống tay ở đâu vân vân! Bởi vì, tất cả đều thuận theo tự nhiên, đều là nước chảy mây trôi cả. Khi vào tay hắn, việc mổ bò đã trở thành Đạo.

Tài nghệ không ngừng nâng cao, tiến bộ hơn nữa chính là Đạo rồi. Kỹ Tiến Hồ Đạo!

Vẽ tranh, tối thiểu phải có cơ sở đầu tiên về vẽ tranh. Sau đó tài nghệ càng ngày càng cao. Về sau, thậm chí việc vẽ tranh còn không cần chú ý tới "bút vẽ, giấy mực" nữa, chỉ cần tâm linh đắm chìm vào đó, là có thể dựa vào việc vẽ tranh, đem phẫn nộ, mừng rỡ hoặc đau thương trong tâm linh, qua bút vẽ mà họa nên. Tới cảnh giới như thế, đã là Đạo rồi.

Đằng Thanh Sơn cũng như thế!

Từ mười hai thức Hình Ý, tới ngũ hành quyền, rồi tới Tam Thể Thức, kỳ thật bản thân Tam Thể Thức có chiêu thức rất đơn giản, nhưng trong nó ẩn chứa Đạo! Mười hai thức Hình Ý, ngũ hành quyền, đó là rèn luyện Kỹ. Đạt đến mức tận cùng, Ngũ Hành quyền cũng có thể ẩn chứa Đạo. Còn Tam Thể Thức, chính là bổn nguyên của Hình Ý, nó ẩn chứa Hình Ý chi đạo!

Cưỡi ngựa, cũng như thế!

Tông sư nội gia quyền có thể khống chế cơ bắp thân thể đạt tới viên mãn, cưỡi ngựa là có thể nhân mã hợp nhất rất dễ dàng nhưng phải cố ý.

Bất luận là đồ tể mổ trâu, vẽ tranh, luyện tập Tam Thể Thức, một khi đã cố ý cũng đều sẽ lạc vào hạ thừa.

Vì Đằng Thanh Sơn sớm đã hình thành cảnh giới.

Một khi ngộ ra, việc cưỡi ngựa cũng trở thành nước chảy mây trôi.

Đây là Đạo vạn pháp tương thông!

"Ha ha, may mà ta khống chế thân thể tới đỉnh cao, có thể khống chế từng cơ bắp, gân cốt, da thị. Do đó, về tài nghệ cưỡi ngựa, ta rất dễ dàng đạt đến mức tận cùng. Chỉ cần hiểu được tầng cuối cùng, là có thể dung nhập vào thiên địa."

Đằng Thanh Sơn cảm thấy thống khoái, "Như thế, ban ngày ta tu luyện trên ngựa, buổi tối luyện tập Tam Thể Thức... Như thế, sau này Thần của ta sẽ được đề cao với tốc độ kinh người."

Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất nóng lòng.

Không suy nghĩ nữa, Đằng Thanh Sơn nhìn về phía trước.

Phía trước bên cạnh quan đạo, có một gia đình ba người, một dã nhân tóc dài tung bay, đi chân trần, mặc áo rách, bên hông lộ ra một chiến đao. Cũng áo quần rách nát như vậy là một phụ nữ gầy gò và một đứa con trai trông xơ xác.

- Làm hộ vệ! Cho chúng ta hộ vệ, không ai có thể địch nổi.

Phía trước vọng đến những tiếng kêu gọi.

Tên dã nhân mắt như có điện, trầm giọng nói:

- Ta làm hộ vệ cho các ngươi, một ngày mười lượng bạc!

- Mười lượng bạc một ngày? Ngươi nghĩ rằng ngươi là ai?

Không ít người bu vào.

- Mười lượng bạc, bình thường sơn dân một năm cũng chỉ kiếm được chừng đó. Ngươi một ngày đòi nhiều như vậy sao? Ha ha... Ngươi nghĩ rằng ngươi là cao thủ Địa Bảng à?

Đằng Thanh Sơn cũng rất hứng thú nhìn tên dã nhân đó. Dựa theo cảm giác của Đằng Thanh Sơn, tên dã nhân này hẳn là một cao thủ. Nhưng, vì sao lại thê thảm như vậy? Mình y nhếch nhác thì không sao, đến cả thê tử và nhi tử cũng thảm như vậy.

- Các ngươi xem …!

Nắm tay dã nhân dứ dứ đám hộ vệ:

- Bất kỳ hộ vệ nào, nếu có ai tiếp được ta ba chiêu, ta bỏ đi ngay!

Gã vừa nói xong, đám hộ vệ ồ lên. Trong đội ngũ mấy trăm thương nhân, đám hộ vệ chiếm hơn phân nửa. Ngoại trừ một vài hộ vệ được những thương nhân mời riêng, còn có cả một đội hộ vệ lớn do đội buôn cùng nhau mời.

- Ba chiêu?

- Tên này quả mạnh miệng, hay là chỉ biết dọa người?

Cả đám ồ lên. Mặc dù đám hộ vệ đều cười, nhưng chẳng một ai tiến lên. Bởi vì mọi người biết, trên Cửu Châu Đại Địa cũng rất có thể phát sinh một nhân vật lợi hại. Bình thường họ không xuất đầu, nếu họ đã xuất đầu thì hậu quả chẳng hay ho gì.

- Hừ!

Tên dã nhân cười lạnh một tiếng, tay phải cầm lấy chuôi đao.

- Choang!

Cả đám hộ vệ chỉ miễn cưỡng thấy được một đạo hắc quang! Đến khi hắc quang tiêu tán, chiến đao tên dã nhân đã tra vào vỏ.

- Trời ơi!

Đám hộ vệ khiếp sợ nhìn, đã thấy trên mặt đất xuất hiện một cái hố một người không nhảy qua được, sâu sáu bảy trượng. Một thanh chiến đao không dài hơn bốn thước, nhưng bổ ra một hố sâu sáu bảy trượng... Hiển nhiên, tốc độ chiến đao quá nhanh, thậm chí còn sinh ra cả lưỡi khí, xé rách mặt đất.

- Cao thủ!

Đám hộ vệ nhất thời hiểu ra, lúc này đã gặp phải cao thủ lợi hại rồi.

- Mười lượng bạc một ngày, từ hôm nay trở đi, ngươi là hộ vệ của đội buôn chúng ta.

Lập tức gã tổ chức kêu ầm lên. Cao thủ như thế, một ngày mười lượng thôi à? Đến cả trăm lượng bạc chỉ sợ cũng rất khó mời được.

- Ừm.

Tên dã nhân nhìn quanh, chẳng mấy chốc hắn thấy bên cạnh Đằng Thanh Sơn có một thớt ngựa kéo xe. Hắn bèn ôm hài đồng chạy đến chiếc xe, bế hài tử đặt vào. Người phụ nữ mặc y phục rách nát cũng chạy tới, cùng ngồi lên xe kéo.

Cuối cùng, tên dã nhân nhảy lên ngựa.

Đội buôn lại một lần nữa xuất phát!

"Là một cao thủ, trong thiên hạ sao lại xuất hiện nhân vật như thế nhỉ. Chỉ riêng nói về đao pháp, hắn không hề thua kém với Lôi Thần Đao Ngô Việt mà ta thấy lúc trước."

Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ. Người khác không thấy rõ, nhưng Đằng Thanh Sơn chỉ liếc mắt đã rành mạch. Tên dã nhân này là một nhân vật lợi hại.

"Lúc nãy, trên con đường này, bọn ta phát hiện một số xác chết, có phải là do tên dã nhân này giết không?"

Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.

"Thôi, không quan tâm nữa."

Mặc dù tên dã nhân làm cho đám hộ vệ sợ hãi, nhưng Đằng Thanh Sơn vốn một mình có thể một chiêu giết chết cường giả tiên thiên thực đan. Tên dã nhân chỉ làm hắn thấy hứng thú thôi.

Lại một lần nữa Đằng Thanh Sơn đắm chìm vào cảm giác cưỡi ngựa. Vừa cảm giác cả một khối hòa nhập, cả linh hồn Đằng Thanh Sơn tựa hồ như đang hoan hô.

...

Thời gian một ngày đã trôi qua.

Ở Dương Châu, Thanh Hồ.

Lúc chạng vạng, gió lạnh gầm rú, Thanh Hồ gợn sóng cuồn cuộn, nhưng vẫn có một con thuyền xé nước đi tới.

- Đan Thần, với thiên phú của ngươi, tương lai nhất định sẽ trở thành trung kiên của Thanh Hồ Đảo ta... thế mà sao ngươi lại lựa chọn xuất môn, để làm hộ pháp nhỏ nhoi ở một thành bên ngoài?

Một lão giả và một thiếu niên áo đen đang khoanh chân ngồi đối diện trên thuyền. Thiếu niên áo đen này chính là Diêm Đan Thần, người năm đó được Đằng Thanh Sơn cứu.

Lão giả nhìn đệ tử trước mắt, thầm than.

Từ sau khi đệ tử bị cửa nát nhà tan, tâm tính hắn đại biến, chuyên tâm vào việc tu luyện. Hơn nữa, thiên phú cũng cực cao. Trong quá khứ hắn không chăm chú rèn luyện vì cuốn vào việc buôn bán của gia tộc. Còn bây giờ toàn thân đầu nhập vào việc tu luyện, tốc độ đề cao cực kỳ kinh người. Hơn nữa khuôn hắn vĩnh viễn không bộc lộ điều gì, cùng với sát khí ẩn hiện trên nét mặt làm rất nhiều đệ tử cùng thế hệ hơi sợ hãi tên Diêm Đan Thần này.

- Sư phụ, tu luyện nội kình, cần có thời gian, gấp là không được. Đệ tử tu luyện ở Thanh Hồ Đảo hoặc tới Vũ Châu thành tu luyện, cũng không khác gì nhau. Hơn nữa... đẹ tử cảm giác, kiếm pháp của đệ tử cũng đạt tới mức đột phá rồi. Đệ tử cũng nên đi nơi khác xông pha, có lẽ sẽ tốt hơn.

Diêm Đan Thần lạnh lùng đáp.

- Ờ!

Lão giả cũng gật gật đầu:

- Ngươi không được buông lỏng việc tu luyện là được rồi! Còn nữa, ngươi đi Vũ Châu, làm hộ pháp ở đó, quản lý tin tức tình báo... Gần đây cũng không có đại sự gì. Chỉ có việc đuổi giết Đằng Thanh Sơn là có điều trọng yếu. Nếu Đằng Thanh Sơn chạy trốn tới Vũ châu, ngươi phải hao phí nhiều thời gian một chút. Nhưng, Cửu Châu Đại Địa khá rộng, xác suất Đằng Thanh Sơn chạy tới Vũ Châu là không nhiều.Ngươi cứ an tâm mà tu luyện.

- Dạ.

Diêm Đan Thần gật đầu đáp.

- Ừm, Đan Thần, bây giờ tiên thiên cường giả trong đảo tổn thất không ít. Cảnh giới kiếm pháp của ngươi đã rất cao, lo cố gắng nhé, cố gắng trước ba mươi tuổi đạt tới tiên thiên!

Lão giả căn dặn.

- Dạ, sư phụ.

Diêm Đan Thần vĩnh viễn giữ bộ mặt lạnh lùng

Thuyền đi vào hồ nước âm u. Rồi Diêm Đan Thần cũng ly khai Thanh Hồ Đảo, tiến về Vũ Châu, trung tâm của Cửu Châu Đại Địa.

***

(*): Điển cố về Bào Đinh: (Thu Giang-Nguyễn Duy Cần dịch)

Bào Đinh [1] mổ bò cho Văn Huệ Quân [2]. Lúc ra thịt, điệu bộ của tay động, của vai đưa, của chân đạp, của gối chạm, tiếng da xương lìa nhau, tiếng dao cạo cắt đều trúng cung bực, hợp với điệu múa Tang Lâm, với bài nhạc Kinh Thủ.

Văn Huệ Quân nói: "Hay thật! Nghệ thuật đến đó là cùng!"

Bào Đinh buông dao, thưa rằng: "Cái chỗ ưa thích của thần, là Đạo. Ban sơ, lúc ra thịt một con bò, chỗ mà thần chỉ thấy mà thôi, là con bò. Về sau ba năm, thần không còn thấy con bò nữa. Bấy giờ, thần không dùng con mắt để nhìn, mà dùng cái thần để xem: ngũ quan dừng lại, mà thần thì muốn đi, nương theo thiên lý. Tách các gân lớn, lùa các khớp lớn, nhân chỗ cố niên của nó mà cắt. Bắp thịt còn không xắt qua, huống chi là khớp xương to.

Người bếp thường mỗi tháng thay dao một lần, vì họ chặt. Nay con dao của thần đã dùng mười chín năm; số bò đã mổ có trên nghìn con, vậy mà dao như mới mài xong. Các khớp xương kia có kẽ hở mà lưỡi dao nầy thì mỏng. Lấy cái bề mỏng của con dao mà đưa vào chỗ kẽ, thì rộng có thừa. Vì vậy mà lưỡi dao đã dùng mười chín năm nay vẫn còn sắc như mới mài. Tuy vậy, mỗi khi gặp những chỗ gân xương sát nhau quá cảm thấy khó làm, thì thần phải nhìn kỹ, hành động chậm lại; con dao cử động một cách rất nhẹ nhàng, thế mà thịt lại đứt và rơi xuống như bùn rơi xuống đất. Bấy giờ thần cầm dao đứng yên, ngảnh nhìn bốn phía, đắc ý vì được con dao tốt, rồi đem cất nó đi…"


Văn Huệ Quân nói: "Hay biết chừng nào! Ta nghe lời nói của Bào Đinh mà hiểu được cái đạo dưỡng sinh!"

[1] Bào: là người đầu bếp. Ở đây lấy nghề làm họ. Đinh: là tên của người đầu bếp. (Theo Chu Quế Diệu dẫn Thích Văn)

[2] Văn Huệ Quân: tức là Lương Huệ Vương.
Bình Luận (0)
Comment