Cửu Đỉnh Ký

Chương 294

- Nhiều người muốn giết ta.

Mắt Vạn Đồ U lộ hàn quang, cười lạnh nói:

- Nhiều năm qua Vạn Đồ U ta chẳng phải vẫn còn sống sao? Hơn nữa còn sống rất tốt! Ngươi tên là Hô Hòa à? Xem ra dưới đao của ta lại có thêm một nhân mạng nữa rồi!

Trên Thiên Thạch Đảo, y muốn trốn cũng không thể chạy trốn!

Buộc phải chiến đấu!

Nghĩ đủ đường, Vạn Đồ U bây giờ căn bản không quan tâm tới bất kỳ việc gì khác, trong mắt chỉ có đối thủ duy nhất... Đằng Thanh Sơn!

- Thật can đảm!

Đằng Thanh Sơn nhếch miệng cười, chân đạp mạnh một cái phóng về phía chốt đóng quân của đám người Vạn Đồ U phía trên. Hắc Diễm Côn trong tay hóa thành một lưu quang màu đen đâm thẳng vào ngực Vạn Đồ U!

Vạn Đồ U nhích chân, tựa như một con diều hâu dán mắt vào Đằng Thanh Sơn, loan đao trong tay đỡ một côn.

Vù! Vù!

Hai người thân ảnh chớp động, rồi bay lên phía trên. Hai đại cao thủ đều có cùng ý nghĩ, tới nơi an tĩnh để đánh với nhau một trận cho thoải mái.

- Hô Hòa, xem Phi Ưng Liệt Không Đao của ta!

Vạn Đồ U cười ghê rợn, thân hình nhanh chóng linh hoạt né tránh, loan đao trong tay tựa như lợi trảo của một con hùng ưng chém rất nhanh về phía Đằng Thanh Sơn, mỗi một lần chém vào đều có những tiếng rít lên như trời long đất lở!

Tiếng nổ làm không khí chấn động thành những làn sóng mạnh, lan ra chung quanh.

Đất đá bay tán loạn, cây cối gãy rạp, một vài tảng đá khổng lồ cũng bị vỡ tung lăn lông lốc làm không ít quân sĩ đang chém giết nhau bị vạ lây.

Bột Nhật Lôi Mục ở dưới đang đốc chiến ngửa đầu nhìn lên, thấy hai người chẳng phân biệt cao thấp. Thấy thế Bột Nhật Lôi Mục nhướng mày:

- Hô Hòa huynh đệ đang làm gì thế? Không nói tới những cái khác, chỉ cần uy lực côn pháp của hắn thì làm sao mà Vạn Đồ U có thể tùy tiện chống đỡ như vậy được?

Cả Bột Nhật Lôi Mục cũng từng bị Đằng Thanh Sơn đánh bay kia mà.

Nhật Lôi Mục hiểu rất rõ lực công kích của Đằng Thanh Sơn đáng sợ như thế nào.

- Vù!

Thân hình Vạn Đồ U như quỷ mỵ, đao pháp sắc bén tung ra tuyệt học Phi Ưng Liệt Không Đao cực mạnh, y thi triển từng chiêu một nối nhau, uy lực càng lúc càng lớn. Vạn Đồ U không kìm được thét dài một tiếng vì được thi triển đao pháp thống khoái như vậy,.

Không ít quân sĩ Tuyết Ưng Giáo đang canh giữ ở cửa khẩu thấy thế không khỏi vỗ tay hoan hô.

- Hô Hòa huynh đệ đùa với hắn chưa đủ sao? Còn không giết hắn đi?

Bột Nhật Lôi Mục phía dưới hét lớn.

- Đùa á?

Vạn Đồ U rùng mình.

Đằng Thanh Sơn chỉ đơn thuần dùng sức mạnh thân thể để thi triển côn pháp Hỗn Nguyên Nhất Khí, phòng ngự mọi công kích của Vạn Đồ U. Đằng Thanh Sơn nghe tiếng kêu phía dưới, hắn cười khẽ:

- Vạn Đồ U, đao pháp của ngươi bình thường quá. Chẳng trách không có cách nào có thể có tên xếp trong mười hạng đầu Thiên Bảng.

Đột nhiên...

Côn pháp vốn uy lực bình thường chợt đột nhiên tăng vọt!

- Choang!

Vạn Đồ U chỉ cảm thấy trong lần va chạm vừa rồi, một sức mạnh cực kỳ đáng sợ bỗng truyền tới.

- Vù!

Loan đao bị đánh bay đi. Hổ khẩu y bị rách nát, máu chảy ra đầm đìa!

Lúc nãy Đằng Thanh Sơn vẫn một mạch dùng sức mạnh thân thể đơn thuần để thi triển côn pháp, thế mà cũng đã gần tám mươi vạn cân khí lực.

Vạn Đồ U khi đánh với hắn đương nhiên cảm thấy thoải mái.

Nhưng... một khi Đằng Thanh Sơn sử dụng nội gia cương kình, lực bộc phát lập tức bạo tăng lên bốn mươi vạn cân, đạt tới một mức hãi nhân là một trăm hai mươi vạn cân! Phải biết khi cao thủ giao chiến, lúc chẳng phân biệt được cao thấp, một phương chợt gia tăng nửa thành thực lực đã có thể trở thành một cây rơm cuối cùng ép chết con lạc đà rồi!

Thế mà Đằng Thanh Sơn thoáng cái gia tăng năm thành lực công kích!

Vạn Đồ U không phải là Bột Nhật Lôi Mục, do đó trở tay không kịp, loan đao trong tay bị đánh bay!

- Không...

Vạn Đồ U biến sắc.

- Hừ!

Đồng thời khi tăng vọt sức mạnh, đánh bay binh khí trong tay Vạn Đồ U, Hắc Diễm Côn trong tay Đằng Thanh Sơn chuyển sang thế đâm thẳng! Vạn Đồ U muốn chạy nhưng đã chậm! Tốc độ chạy của con người sao có thể theo kịp tốc độ đâm của binh khí chứ?

Phốc!

Hắc Côn đâm thẳng vào vị trí đan điền của Vạn Đồ U

- Không...

Vạn Đồ U kêu gào thảm thiết không cam lòng. Nhưng màn hào quang tiên thiên chân nguyên đã bị Hắc Côn đâm thủng.

- Vèo!

Đầu côn trực tiếp xuyên qua bụng, máu chảy lênh láng.

Hắc Diễm Côn đâm thủng đan điền. Đan điền đương nhiên đã bị phế bỏ rồi. Một thân tu vi của Vạn Đồ U tất cả đều bị chảy hết ra ngoài.

- Ta … ta...

Bao nhiêu dũng khí của Vạn Đồ U thoáng cái đã hoàn toàn biến mất. Đến cả năng lực trả thù y cũng không có.

- A!

Y cảm thấy yết hầu tê rần, Vạn Đồ U kinh sợ nhìn người đứng trước mắt.

Đằng Thanh Sơn chộp lấy yết hầu Vạn Đồ U, lôi Vạn Đồ U tới gần nhẹ giọng nói:

- Vạn Đồ U, ngươi có phát hiện ta như một người quen nào của ngươi không?

Cũng không trách Vạn Đồ U không nhận ra Đằng Thanh Sơn. Vì ở Đại Duyên Sơn y cũng chỉ thấy Đằng Thanh Sơn đã hoá trang mà thôi.

- Ngươi...

Vạn Đồ U biến sắc.

- Nghe thấy tiếng của ta chưa?

Đằng Thanh Sơn nở nụ cười.

Lúc này thanh âm Đằng Thanh Sơn đã biến hóa, thành thanh âm của Tần Lang lần trước ở Đại Duyên Sơn.

- Không… không thể nào!

Vạn Đồ U hoảng sợ trừng mắt. Y không dám tin, chỉ hơn nửa năm không gặp Đằng Thanh Sơn lúc trước là một tên chỉ có thể núp sau lưng Gia Cát Nguyên Hồng trốn chui nhủi khắp thiên hạ, hiện tại lại có thể chính diện giết y!

Tiên thiên kim đan! Đằng Thanh Sơn chính là nội gia quyền nhất mạch, kỳ thật không thể dùng cảnh giới đạo gia để ước lượng thực lực hắn được. Nhưng có thể nói như thế này... nói về cấp độ thực lực, Đằng Thanh Sơn bây giờ đích thật là cùng một bậc với tiên thiên kim đan!

Đằng Thanh Sơn mới mười tám tuổi

Mười tám tuổi đã là tiên thiên kim đan?

Vạn Đồ U cảm thấy hoảng sợ. Tiên thiên kim đan mười tám tuổi, đó là việc mà lịch sử Cửu Châu Đại Địa chưa từng có:

- Hắn … hắn sau này mà đạt tới hư cảnh, chỉ sợ đã quá muộn rồi! Nếu hắn muốn trả thù Tuyết Ưng Giáo ta thì...

Vạn Đồ U càng nghĩ càng sợ.

- Ngươi là Đằng...

Vạn Đồ U vừa muốn nói.

Đằng Thanh Sơn xiết chặt tay đang bóp chặt yết hầu hắn. Vạn Đồ U nhất thời mặt đỏ bầm, Đằng Thanh Sơn khẽ cười nói:

- Đoán ra là tốt, ta cũng không phải là người lương thiện gì! Ta nhớ rành mạch mặt mũi của mấy tên hỗn đản lúc đó. Ngươi chỉ là tên chết đầu thôi...

Đằng Thanh Sơn dùng sức bóp chặt ngón tay.

- Rắc!

- Khè, khè.... khè....

Vạn Đồ U mắt trợn trừng, khóe miệng rỉ máu, trong mắt y tràn đầy vẻ kinh sợ.

Trận Đại Duyên Sơn các đại tông phái rốt cuộc đắc tội với một con quái vật đáng sợ như thế nào!

Y muốn nói cho các đại tông phái biết, mau chóng phái cường giả tuyệt đỉnh giết chết tên quái vật để tuyệt hậu hoạn! Nhưng y không có cơ hội nữa... khi tử vong tới Vạn Đồ U lờ mờ nhìn thấy tương lai của Cửu Châu Đại Địa, Đằng Thanh Sơn sau này sẽ làm dấy lên một trận mưa máu!

Tiên thiên kim đan mười tám tuổi.

Thêm mười năm nữa hoặc hai mươi năm, ba mươi năm, hắn sẽ đạt tới cấp độ như thế nào đây?

Tương lai sẽ là một trường hạo kiếp đối với những tông phái trên Cửu Châu Đại Địa, một hạo kiếp chính thức! Có lẽ trong tám đại tông phái sẽ có tông phái tương lai sẽ bị Đằng Thanh Sơn hoàn toàn tiêu diệt! Nhưng... bây giờ không ai biết, các tông phái cũng không biết ở những việc phát sinh trên một tiểu đảo ở Bắc Hải xa xôi.

- Hừ.

Đằng Thanh Sơn vung tay, thi thể mềm nhũn của Vạn Đồ U đổ xuống.

- Ngao......

- Giết,!

Phía dưới truyền lên những tiếng hò hét giết chóc điên cuồng. Vì cái chết của Vạn Đồ U, chút tin tưởng cuối cùng của đám quân sĩ Tuyết Ưng Giáo đã hoàn toàn tan biến. Tất cả quân sĩ Tuyết Ưng Giáo đều điên cuồng chạy trốn. Còn quân sĩ Thiên Thần Sơn lại điên cuồng truy kích.

Đằng Thanh Sơn đứng trên vách núi đá nhìn cuộc chém giết phía dưới, nét mặt rất trầm mặc.

- Vù!

Một con thần điêu màu trắng lao xuống đáp xuống bên cạnh Đằng Thanh. Lý một thân khinh giáp màu xanh nõn chuối nhảy xuống, đôi má lúm như hoa đồng tiền hỏi nhỏ:

- Đằng đại ca, huynh vừa rồi nói gì với tên Vạn Đồ U thế?

Nhìn thái độ tinh nghịch của Lý lúc này, Đằng Thanh Sơn tựa như thấy thê tử Tiểu Miêu kiếp trước cùng mình tỷ thí nội gia quyền, sau khi thua lại ngây thơ lại hỏi xỏ.

- Nhìn gì?

Lý đỏ mặt.

- Nghĩ đến một việc.

Đằng Thanh Sơn vội nói lảng sang chuyện khác:

- Tiểu, chuyện bên này đã xong. Huynh tới chỗ mấy người bọn Nhật Lôi Mục nói một tiếng rồi sẽ đi!

- Huynh không ở lại ăn cơm à? - Lý rùng mình - Ăn mừng chiến thắng mà.

- Không được - Đằng Thanh Sơn lắc đầu.

Lý thấy Đằng Thanh Sơn rất kiên quyết như vậy cảm thấy rất đau lòng. Nàng quý trọng mọi giây mọi phút ở cạnh Đằng Thanh Sơn, nhưng bất luận như thế nào... ngày ly biệt cũng đến. Nàng căn bản không thể ngăn cản.

Đối diện với việc này nàng cảm thấy rất bất lực.

- Đằng đại ca...

Lý nhẹ giọng nói.

- Hả? - Đằng Thanh Sơn nhìn nàng.

Lý nhìn Đằng Thanh Sơn:

- Đằng đại ca, huynh còn nhớ lúc trước muội đưa lá thư cho huynh không?

- Nhớ.

Đằng Thanh Sơn gật đầu.

Lý cười nói tiếp:

- Lúc đó trên thư muội có nói, sau khi xuất sư muội nhất định sẽ đi tìm Đằng đại ca! Nhất định sẽ tìm!

- Sau khi muội và sư phụ ly khai, muội luôn luôn nhớ Đằng đại ca. Muội đã liều mạng luyện tiên pháp! Sau đó biết sự việc xảy ra tại Đại Duyên Sơn, muội vô cùng lo lắng, mãi sau nhờ sư bá mới biết được Đằng đại ca không sao.

- Sư bá truyền cho muội thú ngữ, muội cũng học rất chăm chỉ. Muội nghĩ, nếu thú ngữ của muội hoàn thành tất nhiên sẽ có địa vị cao trong sư môn, như thế có thể trợ giúp cho Đằng đại ca.

- Ông trời có lẽ cũng có mắt, cuối cùng cũng để muội gặp được Đằng đại ca, gặp ở trên thảo nguyên! Muội rất vui, phi thường vui vẻ.

Thân thể Lý run lên đầy kích động.

- Lúc đó muội thiếu chút nữa kích động không thể khống chế được bản thân mình.

- Những ngày vừa rồi là những ngày vui vẻ nhất của muội hơn nửa năm qua.

- Muội có thể được thấy Đằng đại ca ăn thức ăn do muội làm.

- Muội có thể nằm trên bãi cỏ, xa xa nhìn Đằng đại ca luyện quyền.

- Muội có thể ở cùng Đằng đại ca ngồi với nhau nói chuyện phiếm.

- Muội vui lắm.

Lý nhìn Đằng Thanh Sơn không chớp mắt.

- Được ở cùng Đằng đại ca cho dù là chỉ nhìn từ xa, trong thâm tâm của muội cũng vui rồi! Đằng đại ca, lúc trước muội nói trong thư sẽ đi tìm huynh! Muội không có yêu cầu gì nhiều, chỉ có thể làm muội muội của huynh, thậm chí còn có thể làm một nha hoàn, làm một người hầu. Chỉ cần có thể được nhìn thấy huynh là mãn nguyện trong lòng.

Đằng Thanh Sơn trầm mặc đứng trên vách đá.

- Đằng đại ca, cho muội đi với huynh ra biển nha!

Lý nhìn Đằng Thanh Sơn.

- Tiểu...

Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi, muốn nói gì đó.

Lý liên tục lắc đầu:

- Đằng đại ca không cần nói nhiều. Kỳ thật muội đi ra biển với huynh cũng không có gì to tát. Anh chỉ là có thêm một nha hoàn mà thôi...

Lý hít sâu một hơi:

- Đằng đại ca, muội chỉ cần huynh có một câu trả lời thuyết phục. Có thể hay không thể! Muội không bắt buộc huynh, chỉ cần huynh cho muội một câu trả lời thuyết phục! Nếu huynh không cho muội đi, muội cũng sẽ không năn nỉ, muội lập tức rời đi ngay.

Lý nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn, trong mắt nàng ánh lên niềm thấp thỏm.

Đằng Thanh Sơn cũng không dễ chịu gì. Cho một cô nương trẻ măng đi theo mình phiêu lãng trên hải dương à? Tiểu Miêu chết rồi, Thanh Thanh chết rồi... Đằng Thanh Sơn không muốn mình lại tiếp tục làm thương tổn một thiếu nữ khác.

- Trở về đi!

Đằng Thanh Sơn nhìn Lý, nhẹ giọng:

- Thời gian trôi qua, muội sẽ biết thêm nhiều bằng hữu mới, muội sẽ vui vẻ thôi.

- Đằng đại ca...

Lý hít sâu một hơi, nàng cố gắng lộ vẻ tươi cười:

- Ừm, được rồi. Muội nghe lời huynh, muội sẽ trở về! Nhưng cho dù thời gian có trôi qua, muội cũng sẽ vĩnh viễn nhớ Đằng đại ca...

Đột nhiên Lý ngửa đầu kêu to một tiếng thánh thót...

- U....

Tiếng kêu vang vọng cả bầu trời làm cho người ta cảm thấy chua xót.

- Chát!

Cánh con Liệt Phong Thần Điêu màu trắng bên cạnh chợt đập mạnh, đánh bay Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn vội dùng tay đẩy mạnh mới đứng vững lại được trên tảng đá. Con Liệt Phong Thần Điêu màu trắng giận dữ trừng mắt nhìn Đằng Thanh Sơn.

Lý nhảy lên con Liệt Phong Thần Điêu màu trắng.

- Muội không tiễn đại ca đâu.

Lý nhìn Đằng Thanh Sơn cố gắng cười:

- Muội về Thiên Thần Sơn trước!

Nói xong nàng quay mặt đi, nước mắt chảy ròng ròng.

- Hu hu....

Lý nằm dài trên lưng chim, nước mắt nàng đẫm ướt cả bộ lông của nó.

Vù!

Liệt Phong Thần Điêu giương cánh bay đi. Hai con Liệt Phong Thần Điêu một đen một trắng nhanh chóng bay về phía nam. Đằng Thanh Sơn ngửa đầu nhìn theo trong lòng than thở:

- Đau dài không bằng đau ngắn!

Hắn vĩnh viễn không thể quên được cái chết của Tiểu Miêu, cái chết của Thanh Thanh.
Bình Luận (0)
Comment