Cửu Đỉnh Ký

Chương 307

Thuyền gỗ bị cuốn theo dòng nước biển chảy xiết. Trên mũi thuyền, Lý và Đằng Thanh Sơn cùng sóng vai hướng mắt về chân trời phương bắc đơn điệu.

- Lần thứ tám!

Đằng Thanh Sơn đếm kỹ sự thay đổi tốc độ của dòng nước.

- Đằng đại ca! Huynh nói phía trước có một hải đảo rất lớn à?

Lý kinh ngạc hỏi. Căng mắt nhìn về phương bắc. Nhưng... Nàng chỉ có thể thấy một khoảng tối đen, xung quanh gió biển không ngừng rít lên.

- Ừm!

Đằng Thanh Sơn gật đầu,

- Đợt lát nữa muội sẽ thấy.

Lý đâu có thị lực nhìn trong đêm như hắn. Một lúc sau...

- Lần thứ chín!

Đằng Thanh Sơn phát hiện ra con thuyền một lần nữa hơi giảm tốc. Cho dù là chậm, nhưng vẫn nhanh hơn tốc độ bình thường trên biển rất nhiều. Còn khi nhanh thì phải nói là có tốc độ vô cùng ghê gớm.

- Bùng!

Đột nhiên, một tiếng va chạm rất lớn vang lên. Cả con thuyền đột ngột nổi lên rất cao.

- Hả?

Đằng Thanh Sơn nhướng mày.

- Không ổn. Ở dưới đáy có đá ngầm!

- Đá ngầm? - Lý cũng hơi biến sắc.

Nếu là một mỏm đá nổi trên mặt nước thì hắn đã sớm thấy, hoàn toàn có thể tránh được. Nhưng nếu có vài mỏm đá ngầm ở dưới mặt nước, trong khi con thuyền lại ăn nước rất sâu, thì chạm vào đá ngầm là việc không thể tránh khỏi được. Tất cả chỉ có thể dựa vào vận khí thôi!

- Bùng!

Lại một lần va chạm nữa. Con thuyền lắc lư, Lý vội nắm chặt lấy lan can, sợ bị chấn động rơi xuống biển.

- Chắc không việc gì đâu.

Thanh Sơn an ủi.

- Con thuyền này làm bằng ngột mộc, còn cứng hơn cả sắt thép. Độ dẻo dai của nó cũng rất tốt. Hơn nữa, ở đáy còn được làm rất dày, có thể chịu được những va chạm mạnh! Trên đường chúng ta cũng từng đụng phải không ít đá ngầm mà không có việc gì. Cố chạy qua dải đá ngầm này chắc không thành vấn đề.

Bùng! Bùng! Bùng!

Lần lượt những tiếng va chạm liên tiếp, con thuyền liên tiếp chấn động lắc lư. Với tốc độ nhanh như thế này tạo thành những cú va chạm rất mạnh.

Ngay cả thuyền lớn đúc bằng sắt thép thật mà va chạm như vậy cũng phải thủng một lỗ to. May mà thuyền làm bằng ngột mộc, tính dẻo dai rất tốt, có thể chịu được va chạm mạnh.

Một lát sau...

- Đằng đại ca! Muội thấy rồi … chẳng lẽ chúng ta tới Bắc Hải Đại Lục?

Lý dựa vào ánh trăng nhàn nhạt, rốt cục miễn cưỡng thấy được đường ven biển mờ mờ. Đặc biệt là khi đến gần, càng thấy đường ven biển này nhìn không tới cuối.

- Bây giờ, chúng ta cách đảo khoảng vài dặm.

Đằng Thanh Sơn nhìn nhìn những cơn sóng biển rất to, con thuyền ngột mộc chấn động mạnh, rồi một lần nữa va vào đá ngầm.

Đằng Thanh Sơn tính toán:

- Tốc độ thay đổi liên tục trong hải trình hơn mười dặm. Bây giờ là lần thứ chín... Tổng cộng có chín khu vực liên hoàn... Chín lần thay đổi liên tiếp!

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn nhìn về lục địa phía trước, thấy thảm thực vật trên bãi biển rất tươi tốt.

- Xoẹt...

Con thuyền ngột mộc dừng ở bờ biển, Đằng Thanh Sơn thả neo xuống.

- Tiểu! Chúng ta xuống xem. - Đằng Thanh Sơn liền nói.

- Ừm.

Lý và Đằng Thanh Sơn cũng hay thấy được vài hải đảo. Lần này, hai người cũng cùng nhau rời thuyền.

- U...

Cuồng Phong Ưng cũng bay lên, rời khỏi con thuyền. Phiêu bạt suốt trăm dặm hải trình, trải qua liên tục chín thuỷ vực liên hoàn. Lần này, Đằng Thanh Sơn đến được bờ biển thì đúng lúc trời mờ sáng.

Trên bãi cát, Đằng Thanh Sơn và Lý sóng vai đi bên nhau. Đột nhiên, Đằng Thanh Sơn biến sắc, quay đầu nhìn về phía một bụi cây sum suê quát:

- Ra đi!

- Xào xào!

Trong bụi cây sum xuê lập tức có những tiếng lào xào, thân thể Đằng Thanh Sơn chớp lên, như một đạo kình phong rít lên lướt tới, trong nháy mắt đã lao vào trong bụi cây sum xuê đó. Lý vẫn đứng tại chỗ chờ. Nàng rất tin tưởng Đằng Thanh Sơn.

Chẳng mấy chốc...

- Đằng đại ca.

Lý cười. Lúc này, Đằng Thanh Sơn đang xách một trung niên hán tử trở về.

- Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng!

Trung niên hán tử không ngừng nói.

- Đại hiệp? - Lý kinh ngạc nhìn trung niên hán tử.

Ở Cửu Châu Đại Địa rất ít khi xuất hiện kiểu xưng hô như thế này. Quan trọng nhất là... Khẩu âm của trung niên hán tử này mặc dù hơi cứng, nhưng ngôn ngữ rõ ràng là ngôn ngữ Cửu Châu Đại Địa.

- Ta hỏi ngươi một câu, ngươi trả lời một câu. Hãy thật thà cho ta!

Đằng Thanh Sơn đang cầm một thanh kiếm, có lẽ đó là binh khí của trung niên hán tử. Trung niên hán tử liền nói:

- Ta là Thượng Quan Tuyền!

- Thượng Quan là một họ rất hiếm.

Lý đứng một bên nói thầm. Trung niên hán tử Thượng Quan Tuyền vội giải thích:

- Vị nữ hiệp này! Người nói như vậy là không đúng! Thượng Quan là thế gia vọng tộc ở Bắc Nhan Trấn chúng ta.

- Bắc Nhan Trấn? - Đằng Thanh Sơn sực nhớ ra.

- Bắc Nhan Trấn các ngươi có bao nhiêu người? - Đằng Thanh Sơn hỏi.

Thượng Quan Tuyền giật mình, hơi nghi hoặc không biết Đằng Thanh Sơn vì sao lại hỏi như vậy. Đằng Thanh Sơn sầm mặt lại:

- Ta hỏi thì ngươi đáp đi! Nếu còn chậm trễ...

Đằng Thanh Sơn dùng sức, thanh kiếm trong tay bị hắn vặn thành một cục. Sau đó chỉ nghe những tiếng lạo xạo, bột sắt nát vụn rào rào rơi xuống từ tay Đằng Thanh Sơn.

- Bột sắt?

Thượng Quan Tuyền sợ ngây người. Một thanh kiếm bóp thành cục sắt, là việc không khó! Bẻ gãy ra vài đoạn cũng không khó! Nhưng bóp kiếm thành bột sắt thì quả thực kinh dị.

Thượng Quan Tuyền bị ánh mắt Đằng Thanh Sơn đảo qua, trong lòng phát lạnh, liền nói:

- Bắc Nhan Trấn theo ta đánh giá thì cũng có khoảng hơn ngàn vạn người.

- Trên đảo cộng lại có bao nhiêu trấn? - Đằng Thanh Sơn lại hỏi.

Thượng Quan Tuyền mặc dù kỳ không hiểu tại sao đối phương hỏi những vấn đề rất bình thường như thế này, nhưng vẫn không dám trì hoãn:

- Minh Nguyệt Đảo tổng cộng có mười tám trấn.

Đằng Thanh Sơn và Lý nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ khiếp sợ. Trên những hòn đảo ở bên cạnh Cửu Châu Đại Địa, một đội hải tặc có thể có mấy vạn người đã là không tệ rồi. Một hòn đảo có hơn mười vạn dân cư là một đảo rất lớn rồi. Thế mà ở sâu trong Bắc Hải, lại có một hòn đảo với hơn một ngàn vạn người!

- Mới sáng sớm, ngươi ra bờ biển làm gì? - Đằng Thanh Sơn hỏi.

- Ta là một ngư dân.

Thượng Quan Tuyền vội nói:

- Buổi sáng ra...

- Ngư dân còn đeo kiếm à? Ta thấy ngươi có kiếm pháp cũng không hề tệ chút nào!

Đằng Thanh Sơn sầm mặt lại. Trước khi bị bắt, đối phương đã liều mạng chém ra một kiếm, đích xác rất có uy lực.

Thượng Quan Tuyền kinh ngạc nhìn Đằng Thanh Sơn:

- Đại hiệp! Từ bé, chúng ta đã được vào Kiếm Học để học kiếm. Bất kỳ một thôn trang nhỏ nào chung quanh đây có ai mà không học kiếm pháp chứ? Đại hiệp nói những lời này nghe hơi lạ?

- Kiếm Học à? - Lý ngạc nhiên.

Đằng Thanh Sơn chấn động! Kiếm Học cũng tương đương với trường học ở xã hội kiếp trước sao? Mọi người từ bé đều phải đi học kiếm pháp? Đây là loại đảo gì mà hơn một ngàn vạn dân cư đều học kiếm pháp. Cho dù là cả Dương Châu, mặc dù có hai ba ức dân cư, nhưng những người chính thức có thể học tập nội kình, kiếm pháp một cách hệ thống, sợ cũng chỉ có ngàn vạn người thôi.

Người bình thường chưa chắc đã có cơ hội biết được hai ba chiêu giữ nhà.

- Đều học kiếm?

Đằng Thanh Sơn hỏi:

- Có học binh khí khác không? Búa, đao chẳng hạn?

- Búa để chặt cây, đao chẻ củi.

Kia Thượng Quan Tuyền vội nói:

- Nhưng lợi hại nhất đương nhiên là kiếm pháp rồi! Những đệ tử Kiếm Học vĩ đại, đều có kiếm pháp rất lợi hại.

- Ừm! Trên người ngươi có tiền chứ? - Đằng Thanh Sơn đột nhiên nói.

- Có, có.

Tên ngư dân vội lấy từ trong lòng ra một viên châu màu trắng tuyệt đẹp.

...

Đằng Thanh Sơn sau khi hỏi han Thượng Quan Tuyền, rốt cục cũng biết đại khái về tình hình Minh Nguyệt Đảo. Tiền nong trên Minh Nguyệt Đảo tuyệt không phải vàng bạc mà là tử châu, bạch châu và hôi châu có sẵn trên đảo. Quí giá nhất chính là tử châu. Một viên tử châu đại khái tương đương một trăm bạch châu, một viên bạch châu cũng tương đương một trăm viên hôi châu.

(hôi châu: hạt châu màu xám – nguyên văn: hôi sắc châu, tôi để hôi châu cho phù hợp với bạch châu và tử châu)

Để phòng ngừa thuyền ngột mộc bị ngư dân khác đánh cắp, Đằng Thanh Sơn trở lại thuyền ngột mộc, chèo về phía phía nam mấy dặm. Dòng nước chảy rất xiết, Đằng Thanh Sơn cho dù chèo nhanh, cũng chỉ miễn cưỡng triệt tiêu được tốc độ của dòng nước chảy.

Bởi vậy có thể thấy được, dòng nước nhanh như thế nào!

Đằng Thanh Sơn lặn xuống, trực tiếp lôi dây xích sắt, lôi cả thuyền ngột mộc đi tới trên hai dặm rồi dừng lại. Cuối cùng, hắn neo con thuyền ngột mộc vào một tảng đá ngầm.

- Dòng nước chảy xiết như thế, cho dù là tiên thiên cường giả cường đại có chui vào mạch nước ngầm, muốn kéo nó cũng sẽ phải cố hết sức.

Đằng Thanh Sơn rất yên tâm để thuyền ngột mộc ở đây. Hắn tháo cây Luân Hồi thương ra nhét vào bao, lại lấy một viên Thiết Diệp Quả bỏ thêm vào đó rồi ly khai con thuyền ngột mộc.

Trên bãi cát….

- Chúng ta đi!

Đằng Thanh Sơn, Lý, cùng ngư dân Thượng Quan Tuyền xuất phát.

...

Trên đường vắng vẻ, Đằng Thanh Sơn, Lý đều đeo bao, cùng Thượng Quan Tuyền đi mãi. Trên bầu trời, con Cuồng Phong Ưng đang bay quanh. Thượng Quan Tuyền căn bản không biết, quan hệ giữa Cuồng Phong Ưng và hai người trước mắt.

- Đại hiệp! Người thật lợi hại. Một chiếc thuyền lớn mà ngài chỉ một người đã có thể kéo nó ra xa như vậy?

Thượng Quan Tuyền rất khâm phục,

- Đó là Cửu Khúc Quỷ trong truyền thuyết. Cho dù là các đệ tử cường đại của Kiếm Lâu cũng căn bản không dám vào Cửu Khúc Quỷ. Trước đây, rất nhiều ngư dân tự tiện bơi vào, phần lớn đều bị chết chìm.

Đằng Thanh Sơn cười cười.

Cửu Khúc Quỷ?

Người này nói đúng. Đằng Thanh Sơn quan sát thấy... Mức độ của mạch nước ngầm dưới nước, chỉ có đám tiên thiên cường giả mới bơi được. Nhưng muốn kéo một chiếc thuyền lớn đi tới, cho dù là cường giả tiên thiên kim đan, cũng không có khả năng kiên trì được bao lâu. Dù sao, họ không đủ sức lực duy trì thời gian dài như Đằng Thanh Sơn.

- Cửu Khúc? Ai đặt ra cái tên này thế?

Đằng Thanh Sơn sực nghĩ ra. Trên Minh Nguyệt Đảo xem ra có người biết rằng có chín lần tốc độ thay đổi.

- Cái tên này có từ lâu rồi.

Thượng Quan Tuyền nói:

- Bao nhiêu đời nay đều truyền lại như vậy. Nhưng, không ai có thể xông qua Cửu Khúc Quỷ này cả. Đại hiệp! Các ngài từ bên ngoài tới à?

Thượng Quan Tuyền cũng lờ mờ đoán ra được. Đằng Thanh Sơn mỉm cười, liếc mắt nhìn hắn:

- Biết ít một chút mới có thể sống đến già được!

Thượng Quan Tuyền cảm thấy phát lạnh, nghĩ đến thủ đoạn đáng sợ của Đằng Thanh Sơn, gật đầu lia lịa.

- Tiểu! Chúng ta đi xem Minh Nguyệt Đảo một chút. Đợt lát nữa, mua chút đồ ăn lên thuyền!

Đằng Thanh Sơn nói, Lý cũng gật đầu lia lịa. Ăn mãi cá nướng cũng ớn. Đằng Thanh Sơn và Lý nói chuyện cũng không quan tâm tới sự tồn tại của Thượng Quan Tuyền... Một cư dân trên đảo cùng mình đi một vòng, mua vài thứ hàng hóa rồi bỏ đi, có gì phải quan tâm cơ chứ?

...

Không bao lâu sau, đám người Đằng Thanh Sơn đi tới một con đường lớn. Từ đây có thể thấy những thôn trang cách đó không xa.

- Đó là thôn của ta. - Thượng Quan Tuyền vội cười nói.

Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn.

- Hát!

- Cáp!

Một đám hài đồng thoạt nhìn mới năm sáu tuổi, đang cầm những nhánh cây, luyện tập một bộ kiếm pháp rất bài bản. Với nhãn lực của Đằng Thanh Sơn, hắn có thể phán đoán ra:

- Kiếm pháp này lại là một bộ kiếm pháp thượng đẳng! Từ thôn trưởng tới hài đồng, ai cũng luyện kiếm pháp, mà đều là kiếm pháp thượng đẳng?

- Đám tiểu hài tử đang luyện kiếm, sau này cũng có thể tiến vào Kiếm Học của Bắc Nhan Trấn chúng ta!

Thượng Quan Tuyền vội cười nói:

- Từ nhỏ phải cố gắng, bộc lộ tài năng trong Kiếm Học mười tám trấn, sau đó mới có thể nhập vào Kiếm Lâu! Trở thành một đệ tử Kiếm Lâu cường đại!
Bình Luận (0)
Comment