Cửu Đỉnh Ký

Chương 337

- Tuyệt không thể tha được!

Tiếng hét phẫn nộ của Lý còn vang vọng, Phương Lê đang cưỡi con Đạp Vân Kim Tuyến cảm thấy vô cùng hoảng loạn:

- Sao lại như vậy? Nữ nhân đó sao biết nói thú ngữ? Trong thiên hạ này người biết thú ngữ cũng chỉ có gia tộc Thiên Phong Bắc Hàn Vực, trong thiên hạ có hàng tỉ dân chúng, sao tình cờ như vậy, để một phụ nữ biết thú ngữ xuất hiện tại đây!

Trong mắt Đằng Thanh Sơn tựa như có điện quang lóe ra, sát khí ẩn hiện:

- Phương Lê quả nhiên thật ghê gớm, dám cho Mãnh Thú giết chết ta mặc y phục màu trắng. Chẳng trách, ngày hôm qua hắn mặc áo bào trắng, nhưng hôm nay lại thay thành kim sắc chiến bào. Có chủ tâm muốn giết chết ta, còn giết cả Tiểu! Người như thế... Đáng chết!

Đối với loại người như thế, Đằng Thanh Sơn không có lấy một chút thông cảm nào.

- Phương Lê, là ngươi muốn chết!!!

Hắn giận dữ gầm lên, tiếng gầm như sấm cuồn cuộn truyền khắp bốn phương tám hướng.

Tiếng gầm lên giận dữ làm Phương Lê run rẩy. Sắc mặt gã trắng bệch, vội cao giọng hô:

- Người này muốn hành thích ta, ngăn hắn lại! Nhanh, mau ngăn hắn lại!!!

Phương Lê gào rú khàn cả giọng. Năm trăm kỵ binh đều nghe thấy rõ ràng, quân sĩ phải phục tùng mệnh lệnh, tất cả kỵ binh đều lập tức chạy tới bảo vệ Phương Lê.

- Công tử!

- Chuyện gì thế?

Trong số năm trăm kỵ sĩ chỉ có một bộ phận nhỏ nghe Lý nói, còn tuyệt đại đa số hầu hết không nghe, không ít người nghi ngờ tỏ vẻ khó hiểu.

- Phương Lê, ngươi nghĩ là thoát được à!

Hắn giống như một chiến thần gầm lên, quanh quẩn trong thiên địa.

Đằng Thanh Sơn giật lấy một cái xích sắt gắn với chiếc xe ngựa trên người thiếu niên mãnh thú, dùng sức khẽ giật 'Xoẹt 'một tiếng, như nắm đậu hũ nát xích sắt đã đứt rời. Đằng Thanh Sơn cầm lấy xích sắt, rung mạnh. Cho dù chỉ là một bộ phận nhỏ dây trói trên người thiếu niên mãnh thú, nhưng xích sắt này cũng dài gần mười ba trượng!

Ầm ầm, lực đạo chấn động tới cả xe ngựa. Xe ngựa rung lên bần bật!

- Thuẫn trận!

Thủ lĩnh Kỵ binh gầm lên, năm trăm kỵ binh lập tức sắp thành hàng, hàng đầu giơ ra một loạt trường thương tua tủa như cây rừng, yên lặng chờ đợi.

- Hừ!

Đằng Thanh Sơn như một chiến thần từ thời đại viễn cổ xuất hiện, mỗi bước đều làm mặt đất chấn động. Chỉ vài ba bước đã tới bên chiếc xe làm bằng hắc thiết chừng sáu vạn cân. Một luồng điện quang hoàng thổ từ chân Đằng Thanh Sơn lóe lên sáng rực, rồi bắn vào chiếc xe ngựa.

- Ầm!

Cả chiếc xe ngựa nổ tung làm những dây xích sắt hoàn toàn đứt rời.

Đằng Thanh Sơn cầm trong tay xích sắt dài mười ba trượng, vung chân liên tiếp xuất ra hai cước như ánh chớp, nội gia cương kình cuồng bạo bắn vào chiếc xe ngựa, xé nó ra thành mảnh nhỏ.

- Ầm ầm...

Veo! Veo! Veo!

Hàng vạn hàng nghìn mảnh kim loại nhỏ từ chiếc xe ngựa, như một màn sao băng bắn về phía đám kỵ binh đang chỉnh tề bày thuẫn bài thành một hàng phòng thủ.

- Không!

- Chạy mau!!!

Đám kỵ binh đứng đầu trong nháy mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, ai nấy mặt tái mét, cả đám gào ầm ĩ, rốt cuộc bất chấp trận hình.

Vèo! Vèo! Vèo!

Mấy mảnh kim loại nhỏ, hoặc là đâm vào ngực, hoặc là xuyên qua bụng, có khi xuyên thẳng qua đầu! Đặc biệt là hàng đầu tiên, có vài kỵ binh bị bắn thủng giống như như cái rây!

- Ngao... Ngao....

Vốn những con đà thú vô cùng nghe lời cũng bị vô số mảnh nhỏ xuyên qua, chúng gào lên bỏ chạy tán loạn.

Chỉ đợt đầu, mặc dù chỉ chết có hơn mười người.

Nhưng số người bị thương thì rất nhiều. Quan trọng nhất là đám đà thú hoảng sợ chạy loạn, làm trận hình kỵ binh hoàn toàn tán loạn.

- Ha ha....

Đằng Thanh Sơn cười to, đi từng bước đều mỗi bước xa chừng năm sáu trượng, mỗi một bước đều khiến cho mặt đất rung rinh nứt ra, tựa như thổ thần. Đồng thời, hắn còn vung xích sắt đen bóng dài chừng mười ba trượng lên!

Vù.....

Xích sắt múa thành bánh xe gió!

Xích sắt dài mười ba trượng một khi đã múa lên, lấy tâm là Đằng Thanh Sơn, trong phạm vi trước sau chừng mười ba trượng (ba mươi hai thước rưỡi), tất cả đều trở thành khu vực tử vong! Khu vực lớn như vậy làm rất nhiều kỵ binh vội hoảng sợ gào lên, điên cuồng chạy trốn, cố tránh thoát vùng đất chết.

Mắt thấy tránh không khỏi, cả đám vội nhảy xuống lưng đà thú nằm rạp trên mặt đất.

- Vù vù....

Bánh xe gió sắt quét qua, những người chậm chân chưa kịp chạy trực tiếp bị bánh xe gió bằng xích sắt cắt thành thịt vụn. Trong chớp mắt, Đằng Thanh Sơn múa xích sắt thành bánh xe gió đã lướt qua trận hình kỵ binh ngăn trở.

- Đáng sợ thật!

- Hắn, hắn có phải là người không?

Rất nhiều quân sĩ kỵ binh may mắn còn sống nhìn Đằng Thanh Sơn đuổi giết công tử Phương Lê, hai chân chúng như nhũn ra, tim đập thình thịch kinh hoàng! Đối với quân sĩ này... Nhân vật đáng sợ múa xích sắt thành bánh xe gió quả thực là một tử thần! Đấu với hắn, chỉ là đi chịu chết!

...

Tiểu Bình và lão Uông chăn ngựa đều kinh hãi nhìn cảnh này.

- Ông chủ, bà chủ...

Lão Uông biết Đằng Thanh Sơn lợi hại, nhưng nhìn cảnh trước mắt này vẫn cả người phát run.

- Đại thúc, quá lợi hại!

Tiểu Bình nắm chặt tay, rồi cúi đầu nhìn về phía thiếu niên mãnh thú bị xích sắt buộc thành một cục,

- Ngươi đó, dám nghĩ đến việc giết đại thúc, giết chúng ta hử? Bây giờ mở to mắt mà nhìn xem. Đại thúc muốn giết ngươi dễ như giết một con cá!

Tiểu Bình hiển nhiên cảm thấy tự hào vì được đi theo Đằng Thanh Sơn.

Thiếu niên mãnh thú căn bản không hiểu Tiểu Bình nói gì, gã chỉ kinh hãi dán mắt vào cảnh phát sinh xa xa. Gã lâu nay bị xích sắt trói buộc nên hiểu rất rõ xích sắt đó chắc chắn và nặng như thế nào! Gã có gần mười vạn cân cự lực, nhưng không cách nào có thể múa xích sắt được như vậy.

Xích sắt này là do Phương Gia tiêu hao khá nhiều tiền mời thợ rèn tay nghề cao chế tạo thành. Xích sắt dài mười lăm trượng, sức nặng gần một vạn cân! Đằng Thanh Sơn có thể múa xích sắt gần vạn cân, hơn nữa phất rất nhanh và mạng, lại còn có thể chạy nhanh như vậy! Đích xác là vô cùng đáng sợ!

Thiếu niên mãnh thú trí tuệ đơn giản, nhưng gã hiểu một điểm...

Người kia mạnh hơn gã rất nhiều, rất nhiều!

...

- Nhanh! Ngăn hắn lại, ngăn lại!

Phương Lê như điên loạn, gào lên.

Gã điên cuồng chạy như bay, thế nhưng tốc độ con Đạp Vân Kim Tuyến tuy nhanh, nhưng tốc độ Đằng Thanh Sơn một khi bộc phát thì con nhanh hơn nó!

- Sao lại như vậy, sao lại như vậy? - Lê hoàn toàn rối loạn.

Tiếng bước chân Đằng Thanh Sơn đuổi theo phía sau làm cho mặt đất rung rinh, còn thanh âm do cái xích sắt múa thành bánh xe gió đã nhanh chóng đến gần.

- Ta, ta là gia chủ tương lai Phương Gia mà!

- Ta còn muốn suất lĩnh đại quân, chinh phục những thành chủ khác!

- Ta phải thống nhất thiên hạ, mọi người phải tôn ta làm chủ, sao hôm nay có thể chết được!!!

Phương Lê không muốn tin.

Gã còn có kế hoạch lớn, sự nghiệp lớn cần phải hoàn thành!

- Sao lại như vậy? Tất cả ta đã tính toán rất kỹ, cho dù Mãnh Thú thất bại, người này cũng không có khả năng biết là do ta an bài! Nhưng, sao bên người hắn lại xuất hiện một người biết thú ngữ? Còn nữa, sao người nọ mạnh như vậy, năm trăm kỵ binh mà ngăn trở thời gian uống cạn một chén trà cũng không làm được!

Phương Lê không cam lòng.

- Là ông trời tuyệt đường của ta! - Phương Lê gào lên.

- Phương Lê, ngươi còn chạy trốn nữa à?

Một thanh âm hùng hồn vang lên. Xích sắt múa lên như một con đại mãng xà đáng sợ quét chung quanh Phương Lê, nhất thời những bảo vệ thân cận chung quanh Phương Lê, không có một ai dám ngạnh kháng cái xích sắt to như con mãng xà này.

Vù! Vù!

Mọi người, kể cả Phương Lê đều nhào xuống mặt đất.

Phương Lê ngã trên đất, vừa muốn bỏ chạy.

- Phương Lê!

Thanh âm đó làm Phương Lê thiếu chút nữa hồn phi phách tán. Gã ngẩng đầu nhìn về phía trước, Đằng Thanh Sơn cầm trong tay xích sắt dính đầy máu, đứng sừng sững trước mặt gã.

- Xong, xong hết rồi!

Phương Hoành bên cạnh Phương Lê âm thầm thở dài.

Đằng Thanh Sơn cúi đầu nhìn Phương Lê đang thất hồn lạc phách, gã không còn tiêu sái như lúc trước.

- Ngươi, ngươi không thể giết ta!

Phương Lê ngẩng phắt đầu, vội nói:

- Ngươi làm như vậy, chẳng hay ho gì cho ngươi đâu! Phương gia của ta...

- Phương Lê, ta thấy ngươi lúc trước rất thông minh, bây giờ lại hồ đồ rồi.

Thanh âm Đằng Thanh Sơn rất bình thản, ánh mắt hắn tựa như nhìn một cái thây ma,

- Ta không muốn giết người, nhưng ngươi lại trêu vào ta. Về phần Phương Gia của ngươi, ha ha… trong mắt ta Phương Gia của ngươi là cái quái gì!

Đằng Thanh Sơn vung cước đá ra.

Phốc!

Phương Lê căn bản không kịp tránh né. Mũi chân Đằng Thanh Sơn đá thẳng vào yết hầu gã.

- Khọt, khọt....

Mắt Phương Lê trợn trừng, máu tươi từ khóe miệng rỉ ra. Trong khi tử vong, đầu gã hiện lên những cảnh tượng, hồi nhỏ rất chăm chỉ là đệ tử thể hiện tài năng ở Phương Gia.

Lúc đó gã chính là con trời, nhắc tới công tử Lê ai chẳng biết?

Gã có kế hoạch lớn phải làm, gã có giấc mộng muốn thực hiện. Đáng tiếc...

Một cước của Đằng Thanh Sơn!

Tất cả đều thành hư không!

Ánh mắt Phương Lê đã hoàn toàn ảm đạm, thân thể mềm nhũn gục xuống, không còn nhúc nhích nữa.

- Xoảng!

Đằng Thanh Sơn buông tay, xích sắt rơi trên mặt đất.

Sau đó Đằng Thanh Sơn đi trở về, chỉ để lại vài môn khách thiếp thân của Phương Lê đứng nhìn nhau.

- À, được rồi.

Đằng Thanh Sơn quay đầu lại nhìn về phía Phương Hoành,

- Lúc trước ta nhìn thấy ngươi vài lần, dường như ngươi gọi là Phương Hoành phải không? Ngươi về báo cho gia chủ Phương Gia... Nếu muốn tìm ta báo thù, ta cũng không ngại! Nhưng... Bây giờ chỉ là thù hận giữa ta và Phương Lê, nếu Phương Gia dây vào chính là thù hận giữa ta và Phương Gia các ngươi.

- Trước khi trả thù ta phải chuẩn bị cho tốt... Phương Gia các ngươi từ đó về sau sẽ bị xoá tên trên Đoan Mộc Đại Lục!

Đằng Thanh Sơn nói rất bình thản, nhưng những lời này lại làm cho những người chung quanh vừa nghe không rét mà run.

Lúc Đằng Thanh Sơn đi qua đám kỵ binh, đám kỵ binh đều tránh xa xa, cách hắn chừng hai mươi trượng.

- Đáng sợ thật!

- Đội trưởng, người này sao lợi hại như vậy?

Đám kỵ binh hoàn toàn rối loạn. Mặt tên đội trưởng vừa bị hỏi có những vết máu, hắn run sợ nhìn hình bóng Đằng Thanh Sơn phía xa, lại nhìn nhìn cảnh thê thảm chung quanh, lẩm bẩm nói:

- Sao chúng ta lại chọc vào hắn, sao chúng ta dám ngăn cản hắn chứ? Muốn chết mà!

Nếu biết hậu quả, đám kỵ binh làm sao dám ngăn cản!

Bây giờ ngẫm lại, đích thật là muốn chết!

- Phương Hoành đại ca, chúng ta bây giờ phải làm sao?

Đám người nhìn thi thể Phương Lê, ai nấy đều nhìn về phía Phương Hoành.

Phương Hoành vươn tay ôm lấy thi thể Phương Lê, bình tĩnh nói:

- Tin công tử chết, tạm thời không được ngoại truyền, bây giờ tất cả do gia chủ quyết định!

...

- Đại thúc!

Tiểu Bình hoan hô.

- Ông chủ, lão Uông ta đã được mở mắt rồi.

Đằng Thanh Sơn cười, hắn nhìn về phía thiếu niên mãnh thú bị trói thành cái bánh tét:

- Tiểu, muội giúp huynh hỏi hắn một chút, hỏi là có nguyện bái ta làm thầy không!
Bình Luận (0)
Comment