Cửu Đỉnh Ký

Chương 359

Huyệt động sâu khôn lường, một khoảng đen kịt.

Nhưng Đằng Thanh Sơn có thị lực trong đêm, có thể thấy rõ phía dưới. Thông đạo huyệt động tuyệt không phải thẳng một mạch xuống dưới, mà là có độ cong nhất định. Hơn nữa độ rộng thông đạo cũng không đồng nhất, cũng tương tự một con cự thú từ dưới đất từ từ lách lên, nên đào ra một thông đạo bất quy tắc.

Vì bất quy tắc, có nơi hơi nghiêng, nơi thì dốc đứng.

Đằng Thanh Sơn lưng đeo Luân Hồi thương, nhanh chóng đạp vách đá, đi dọc theo thông đạo không ngừng xuống dưới. Trong quá trình xâm nhập, thông đạo cũng càng ngày càng xuống sâu.

- Nhìn trong huyệt động trong bụng núi này, có một vết nứt sâu hoắm.

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn lướt qua vách núi.

- Vết nứt rộng như thế, nếu ta đoán không sai, hẳn là khi con Lục Túc Đao từ trong bụng núi chui ra, đã lưu lại một thông đạo.

Đằng Thanh Sơn càng khẳng định, phía dưới chính là sào huyệt của Lục Túc Đao.

- Vù... vù...

Văng vẳng như có tiếng gió, nhưng lúc lại như thanh âm từ mũi của con yêu thú cường đại. Đằng Thanh Sơn càng vào sâu, thanh âm càng lớn.

- Yêu thú cũng ngáy? Thật hiếm thấy.

- Hơn nữa, con yêu thú đó bị Thanh Loan dạy cho một bài học, hẳn là phải chạy trốn mới đúng.

Đằng Thanh Sơn đã xâm nhập xuống rất sâu:

- Nếu ta phán đoán không sai, bây giờ ta đã đến nơi bằng với chân núi rồi! Chênh lệch không quá ba trượng.

Lúc này, trong tầm nhìn của Đằng Thanh Sơn, huyệt động đã không còn sâu thẳm nữa, vì huyệt động chỉ còn lại có năm trượng thôi!

Một mùi rất lạ truyền tới.

- Mùi này...

Đằng Thanh Sơn sực nghĩ ra.

Lần đó đánh với Lục Túc Đao một trận, Đằng Thanh Sơn đương nhiên nhớ mùi trên người con Lục Túc Đao

- Là mùi của Lục Túc Đao!

- Phía dưới hẳn là sào huyệt của nó!

- Chẳng biết. Nó bây giờ có ở đó không.

Đằng Thanh Sơn rút Luân Hồi thương đeo sau lưng ra, hoàn toàn nín thở, vô cùng cẩn thận bước nào bước nấy rất nhẹ nhàng.

Khoảng cách năm trượng mà Đằng Thanh Sơn đi còn chậm hơn cả người bình thường.

Đằng Thanh Sơn đứng ở ven thông đạo, nhìn về phía trước. Đây là một nơi rộng rãi: rộng ba mươi trượng, cao bảy tám trượng. Trong bụng núi trống trải thoạt nhìn tựa như một cung thể thao ở kiếp trước của Đằng Thanh Sơn. Bên trong lại có một mùi tanh rất độc đáo.

Trên vách núi cũng có vô số những vết xước.

Trung ương bụng núi trống trải có một con yêu thú dài bảy trượng có thừa. Hai cánh khổng lồ mỏng như cánh ve nhưng lại cứng rắn vô cùng, toàn thân lân giáp như cương giáp kim sắc, sáu cái chân khổng lồ tựa như cái liềm lớn, những cây gai nhọn sắc bén, càng thêm dữ tợn. Chính là con Lục Túc Đao đã đại chiến với Đằng Thanh Sơn lần trước!

Cương giáp kim sắc trên người Lục Túc Đao hơi nám đen, xem ra thương thế lúc trước bị Thanh Loan đốt vẫn chưa hết hẳn.

- Nó vẫn còn ở đây!

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn dừng lại trên hai mắt to tổ bố trên cái đầu tam giác của Lục Túc Đao. Lúc này hai mắt nó đang nhìn chằm chằm một cách âm lãnh vào Đằng Thanh Sơn! Trong con mắt kim sắc thật lớn cơ hồ không nhìn thấy đôi đồng tử màu đen, cũng lóe ra ánh hào quang quỷ dị.

- Quả nhiên linh mẫn. Ta đã cẩn thận như thế mà ngươi cũng phát hiện ra được.

Đằng Thanh Sơn cười ha ha, đối diện với yêu thú.

- Hống...

Lục Túc Đao phát ra một tiếng gầm phẫn nộ chói tai.

Theo Lục Túc Đao, bất luận là nhân loại dùng thương (Đằng Thanh Sơn), hay tên dùng đao (Đại trưởng lão Mục Vọng), nó đều căn bản không để mắt. Nếu ngày đó không phải nhờ có Thanh Loan, Lục Túc Đao nắm chắc có thể giết chết được cả Đằng Thanh Sơn lão Đại trưởng lão!

Nó không ngờ...

Nhân loại trước mắt lần trước thoát nạn, lần này lại còn dám tới!

- Bùng!

Thân thể đáng sợ của Lục Túc Đao đứng phắt dậy. Đôi càng dài chừng năm trượng, như cái liềm khổng lồ, vung mạnh về phía Đằng Thanh Sơn! Ven đôi càng sắc bén như mũi đao, lóe ra ánh sáng lạnh buốt.

- Hay lắm!

Trong mắt Đằng Thanh Sơn tỏa sáng, cười lớn một tiếng, thân hình xẹt đi theo một lộ tuyến quỷ dị, trơn tuột như con cá chạc dưới sông.

- Nghiệt súc, lần trước ta không đấu lại ngươi. Nhưng lần này, cho ngươi thấy sự lợi hại của ta!

Vừa sáng chế ra quyền thứ bảy Hành Thổ Chi Quyền, thực lực Đằng Thanh Sơn đã tăng lên nhiều, chỉ ước đánh lại một trận!

- Choang!

- Choang!

Luân Hồi Thương của Đằng Thanh Sơn, tựa như tia chớp màu bạc, tùy tiện ngăn trở hai mũi đạo khổng lồ chém ra, mỗi một lần giao kích, sức mạnh cường đại chính diện sinh ra làm cả không gian dập dờn đáng sợ, cả huyệt động đều ầm ầm như động đất.

- Rắc rắc...

Vách núi vỡ ra những vết nứt mới.

- Oanh! Bùng!

Một tảng đá từ trên rơi xuống, nện vào người Lục Túc Đao, nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến cả độ chính xác trong cú đánh của con Lục Túc Đao.

- Nghiệt súc, chỉ dựa vào hai cái càng mà nghĩ có thể ngăn ta lại à? Nằm mơ!

Đằng Thanh Sơn cười vang, vừa ngăn trở mũi đao bổ tới đồng thời, tiến lại gần thân thể Lục Túc Đao. Hắn muốn đến gần thân thể Lục Túc Đao, tiến hành công kích với thân thể nó. Dù sao sáu cái chân đều quá cứng.

Lục Túc Đao phẫn nộ, cái miệng trên cái đầu hình tam giác há ra:

- Hống..

Oang oang...

Đôi cánh khổng lồ khẽ chấn động. Lục Túc Đao lập tức trôi nổi giữa không trung, cũng cho phép bốn chân còn lại không cần đỡ lấy thân thể, hoàn toàn giải phóng. Trong lúc nhất thời, sáu chân khổng lồ như cái liềm của Lục Túc Đao, đều bổ về phía.

Tốc độ chân rất đáng sợ, trong nháy mắt sáu cái chân hóa thành ngàn vạn thối ảnh!

- Hay lắm!

Đằng Thanh Sơn ngược lại hưng phấn hô to.

Giết Lục Túc Đao làm gì?

Đằng Thanh Sơn muốn dựa vào Lục Túc Đao để tôi luyện thương thuật của mình. Dù sao, Đằng Thanh Sơn đã đạt tới cấp bậc này, muốn tìm được một đối thủ thích hợp thì quá khó khăn! Tỷ như Thanh Loan, ngọn lửa của Thanh Loan mặc dù lợi hại, nhưng ngọn lửa đó vừa xuất ra, nếu không đỡ được, không trọng thương cũng chết. Chẳng có gì tốt với thương thuật cả.

Còn Lục Túc Đao, sáu cái thối ảnh, giống như sáu thanh cự đao đồng thời công kích! Đao pháp lại cực kỳ tinh diệu!

- Choang choang choang choang...

Những tiếng chói tai vang lên. Trong tích tắc Đằng Thanh Sơn đã bị ngàn vạn thối ảnh hoàn toàn vây kín. Còn Luân Hồi thương Đằng Thanh Sơn cũng hóa thành vô số thương ảnh trong nháy mắt xuất hiện chung quanh thân thể Đằng Thanh Sơn, một bán cầu hoàn toàn hình thành từ thương ảnh dày đặc.

- Quái vật này sức mạnh ghê thật.

Đằng Thanh Sơn thấy hai tay mình hơi run lên.

Dưới chân, đá núi hoàn toàn nứt nẻ, song phương kịch liệt giao thủ làm vỡ vụn đá núi. Chỗ nào bị đụng vào là hoàn toàn bị chấn thành phấn.

- Thương pháp của ta vẫn chưa hoàn thiện.

- Thương pháp Hỗn Nguyên Nhất Khí của ta có tốc độ rất nhanh. Nhưng chẳng những phải tốc độ nhanh, mà mỗi một thương còn phải phóng ra tối thiểu hơn mười mũi đao lực công kích mười vạn cân.

Mỗi một mũi đao hơn mười vạn cân, sáu đạo mũi đao đồng thời công kích, hơn nữa tốc độ còn nhanh kinh người.

Trong lúc suy nghĩ, thương pháp Đằng Thanh Sơn hơi biến đổi. Vì muốn thực hành nghiệm chứng lại thương pháp mới, việc đấu với Lục Túc Đao mới có thể tìm ra thương pháp này có khuyết điểm ở đâu. Kịch chiến ngắn ngủn trong chốc lát đã làm Đằng Thanh Sơn thu hoạch rất nhiều.

Trong vòng mười hơi thở!

Một người một yêu thú giao kích ngàn vạn lần.

- Hống...

Lục Túc Đao một lần nữa bay lên cao.

- Làm gì thế?

Đằng Thanh Sơn giật mình.

- Muốn trốn à?

Chỉ thấy Lục Túc Đao bay lên không, hai cánh chấn động mạnh, dùng một loại tốc độ đáng sợ bổ xuống phía dưới! Sức mạnh bản thân Lục Túc Đao đã mạnh hơn Đằng Thanh Sơn rồi. Lúc này với sự giúp đỡ của lực hai cánh bổ xuống, sáu mũi đao đáng sợ đồng thời bổ tới, uy lực có thể tưởng tượng!

- Thật muốn giết ta à!

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn càng sáng. Hừ nhẹ một tiếng, dùng sức mạnh một chút, cán thương uốn lượn, cả trường thương tựa như một con rồng lớn thoát ra.

- Vèo!

Đầu thương trong nháy mắt múa lên thành những ảo ảnh.

- Bùng!

Sáu mũi đao khổng lồ cùng liên hợp, bất chấp tất cả, trực tiếp bổ ra! Với sự giúp đỡ của bốn chân bổ xuống, Đằng Thanh Sơn chắc chặn không đỡ được.

Những tiếng nổ đáng sợ.

Động phủ trống trải dài rộng ba mươi trượng hoàn toàn nứt nẻ, những vết nứt ngoằn ngoèo bất định. Đồng thời nơi Đằng Thanh Sơn vốn đang đứng, xuất hiện một cái hố sâu rộng khoảng bảy tám trượng, còn bản thân Đằng Thanh Sơn đã hoàn toàn biến mất.

- Hống...

Lục Túc Đao phát ra một tiếng gầm cuồng ngạo.

Lập tức hai mắt lòi ra ngoài phát ra kim sắc rất lạnh, nhìn quanh quẩn bốn phía. Nó hiểu rõ, nhân loại có thể dưới tình huống bình thường đỡ được sáu cái chân của nó đồng thời công kích thì sẽ không dễ dàng chết như vậy!

- Ti ti...

Ẩn ẩn có thanh âm yếu ớt.

Lục Túc Đao cẩn thận đề phòng. Nó biết... nhân loại đó đang nép vào một chỗ nào đó trong núi đá.

- Bùng!

Một tiếng vang đáng sợ vang lên.

- Hống!

Lục Túc Đao đã xác định chỗ của Đằng Thanh Sơn, lập tức đạp mạnh hậu túc, thân thể đứng thẳng, đôi tiền thối lao thẳng về phía nơi nó vừa xác định vị trí!

Một thương ảnh màu thủy lam phá vỡ đỉnh vách núi, bắn thẳng về phía Lục Túc Đao.

- Chát!

Một nơi khác ở đỉnh thạch bích đồng thời vỡ ra, Đằng Thanh Sơn cầm trong tay Luân Hồi thương xạ xuống, ánh mắt sắc bén, tay phải phồng lên, xuyên qua y phục đã rách nát. Có thể thấy, song chưởng của Đằng Thanh Sơn như những sợi dây thép quấn vào nhau!

Luân Hồi thương bắn xuống sinh ra một tiếng kêu chói tai!

- Vù..

Không gian như bị khoan thủng!

Một đốm sao băng màu bạc đâm thẳng vào lưng Lục Túc Đao.

- Độc Long Toản!

- Hống

Tiếng gầm chói tai điên cuồng vang lên. Lục Túc Đao biết trúng kế 'giương đông kích tây' của Đằng Thanh Sơn, bốn cánh dang rộng ra, trong nháy mắt bảo vệ chặt chẽ cả thân thể.

- Xoẹt xoẹt...

Mũi thương của Đằng Thanh Sơn khó khăn lắm mới khoan thấu được cái cánh, rồi sau đó đâm tiếp vào lân giáp hơi cháy sém. Đáng tiếc, khi đâm xuyên cái cánh đã hao tổn bảy tám phần uy lực, lúc này chỉ lưu lại trên lân giáp một cái lỗ nhỏ, rồi thương này cũng hết sức rồi.

- Hống...

Lục Túc Đao gầm một tiếng chói tai, đôi càng trước xé rách đá núi, trực tiếp cắm vào đá núi, chạy trốn nhanh như chớp.

- Tên này.

Đằng Thanh Sơn rơi xuống đất, chết lặng người.

- Thật là nhát gan!

- Nhưng nó cũng thông minh.

Đằng Thanh Sơn mỉm cười.

- Giữa bụng núi, loại không gian rất nhỏ hẹp, thân thể nó lại quá lớn, căn bản không thể hoàn toàn phát huy năng lực. Còn ta lại có thể nhờ vào không gian, lấy thực làm hư công kích nó. Nó chắc là biết điểm này, mới chạy trốn như vậy.

- Vù.. vù vù..

Thanh âm tựa như tiếng gió, lại tựa như tiếng khò khè vẫn vang lên, Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía nơi có thanh âm phát ra.
Bình Luận (0)
Comment