Tuyết rơi trắng như những sợi lông ngỗng kín cả trời đất. Trên bờ Nguyệt Nha hồ tại Thần Phủ Sơn cũng bao phủ một tầng tuyết dày.
Lúc này trời đã xế buổi chiều, trong cánh rừng phía trước Đằng Thú đang không ngừng luyện tập quyền pháp, lão Uông mã phu cũng ở bên cạnh luyện kiếm pháp. Thường ngày Đằng Thanh Sơn là khắc khổ nhất, lúc này hắn đang lẳng lặng đứng dưới mái hiên nhìn thiên địa mênh mông vô tận đều là tuyết.
" Vừa chớp mắt, năm này tiếp năm khác qua rồi."Từ khi bắt được Đổng Triết Tử tìm được bản khắc đá, Đằng Thanh Sơn chuyên tâm tiềm tu. Đặc biệt là sau khi đạt tới cương kình hậu kỳ, thân thể trong ngoài đều viên mãn, thu phục được con Lục Túc Đao khiến hắn lại điên cuồng hơn. Một khi có lĩnh ngộ đều đi tìm Lục Túc Đao dưới chân núi tỷ thí một phen.
Cả sơn mạch Thần Phủ Sơn có không dưới hàng trăm, hàng ngàn cây đại thụ bị ảnh hưởng.
Hôm nay có thể nói là ngày duy nhất mà Đằng Thanh Sơn nghỉ ngơi sau khi tìm được bản khắc đá.
" Khai Sơn Tam Thập Lục Thức của Vũ Hoàng, lúc đầu nhập môn là hành Thổ chi đạo, nhưng dần dần pha tạp vào hành Kim chi đạo! Ta lấy được thức thứ chín từ Sát Thủ Đường. Thức thứ chín lấy hành Kim chi đạo làm chủ, hành Thổ chi đạo làm phụ! Tu luyện mấy tháng ta đã hoàn toàn hiểu rõ, đáng tiếc là chỉ có được một khối!" Đằng Thanh Sơn khá suốt ruột.
Bản khắc đá này làm cho tốc độ của Đằng Thanh Sơn đề cao hơn rất nhiều.
Ngắn ngủn mấy tháng, Kim Hành Chi Quyền của hắn đã liên tiếp được sáng chế ra thức thứ nhất, thức thứ hai, thức thứ ba! Nhưng Hành Thổ Chi Quyền của Đằng Thanh Sơn vốn đã có thành tựu cực cao, đạt tới thức thứ bảy thì chỉ tăng lên một chút. Thức thứ chín của Khai Sơn Tam Thập Lục Thức trong bản khắc đá chỉ ẩn chứa hành Thổ chi đạo không phải quá cao thâm.
" Đáng tiếc, ta chỉ có được một khối. Nếu có được ba mươi sáu khối, trong vòng một hai năm việc tiến vào hư cảnh cũng không phải là quá khó. " Đằng Thanh Sơn thầm hận.
" Hai mươi rồi! Ta đã hai mươi rồi."Mười chín tuổi, ta đang đứng trước Thần Tiên Ngọc Bích ở Minh Nguyệt Đảo.
Hai mươi tuổi, ta còn ở Thần Phủ Sơn đứng trước bản khắc đá.
Đằng Thanh Sơn chưa bao giờ cho phép mình buông lỏng.
" Cha, mẹ! Con rời cha mẹ đã hơn hai năm rồi... " Đằng Thanh Sơn lo lắng nhất vẫn là an toàn của cha mẹ. Cha Đằng Vĩnh Phàm lúc trước bị người của Thanh Hồ Đảo bắt cửu tử nhất sinh, rồi bị đứt hai chân,
" hai năm rồi, không biết cha bây giờ như thế nào!"Hai mươi tuổi!
Cha mẹ nơi phương xa bây giờ như thế nào?
Đoan Mộc Đại Lục và Cửu Châu Đại Địa quá xa xôi, cách xa nhau tới hơn mười vạn dặm. Đến cả tiên thiên cường giả mà muốn đi tới cũng rất khó, chưa nói còn có thể phải vượt qua Hải vực nguy hiểm nữa.
" Năm đó mặc dù ta công khai nói là phản lại sư môn, nhưng Thanh Hồ Đảo bị tổn thất lớn như vậy liệu họ có cam tâm không?"" Ta ly khai Cửu Châu đã hơn một năm, không biết sư môn bây giờ như thế nào.""Với lại Thiên Thần cung dã tâm hừng hực. Cũng khó nói, bây giờ Cửu Châu đã dấy lên một trận bão tố rồi." Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất lo lắng. Lúc trước hắn thấy một con thần ưng dùng lôi điện công kích Tiêu Dao Cung. Tiêu Dao Cung chính là một trong tám đại tông phái, thế mà bị hư cảnh thần thú công kích!
Chứng tỏ có những luồng sóng ngầm rất mãnh liệt ở Cửu Châu.
" Một khi bộc phát Cửu Châu Đại Địa sẽ rối loạn, Quy Nguyên Tông ta có thể chống đỡ được không?" Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất nóng lòng. Chỉ cần thấy được một vài động tĩnh ở Cửu Châu cũng đủ làm Đằng Thanh Sơn có thể suy đoán ra rất nhiều dấu hiệu nguy hiểm!
Quy Nguyên Tông vốn nền móng yếu ớt, trước mặt tám đại tông phái và Thiên Thần cung sừng sỏ như vậy không biết chừng có thể bị diệt!
Quy Nguyên Tông bị diệt, vậy cha mẹ Đằng Thanh Sơn, Đằng gia trang cũng sẽ rất nguy hiểm!
" Hy vọng Cửu Châu vẫn còn yên tĩnh, tiếp tục an bình. Ít nhất chống đỡ được tới khi ta trở về." Đằng Thanh Sơn rất nóng lòng. Nguyên nhân vì mình rời xa Cửu Châu, không có lấy một chút tin tức nào về Cửu Châu nên Đằng Thanh Sơn mới lo lắng như vậy. Không biết mới làm cho người ta sợ hãi nhất.
Sợ hãi nhất chính là lúc trở về phát hiện ra Quy Nguyên Tông và Đằng gia trang toàn bộ đã bị diệt!
" Thời gian, thời gian!"Hai hàng lông mày Đằng Thanh Sơn nhíu lại
" Nếu từ từ tĩnh tu sợ phải mất rất nhiều năm, cũng không biết chừng phải mười năm mới có thể đạt tới hư cảnh. Tốc độ như vậy là nhanh, có rất nhiều cường giả phải hơn trăm tuổi mới có thể đạt tới hư cảnh. Ta trước ba mươi tuổi đã đạt tới hư cảnh là nhanh rồi, nhưng nhanh thế vẫn không đủ!"Mình không có thời gian lãng phí! Không đủ thời gian!
" Ta phải dựa vào bản khắc đá, một bản khắc đá đủ để cho ta tiết kiệm được rất nhiều thời gian. " Cảm ngộ thiên địa, ngộ đạo khó khăn đương nhiên rất cao. Còn được tham khảo thành tựu cổ nhân, sau đó quy nạp và dung hợp làm lĩnh ngộ cho mình thì tốt hơn. Như vậy căn cơ cũng rất ổn, tốc độ lại nhanh hơn rất nhiều!
- Đằng đại ca?
Bên cạnh bỗng truyền đến một tiếng gọi.
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Lý Quân mặc áo bông trắng mỉm cười đi tới:
- Đằng đại ca nhớ gì thế?
- Nhớ nhà. - Đằng Thanh Sơn thở dài.
- Nhà? - Lý Quân nao nao.
Đằng Thanh Sơn vừa thấy sắc mặt Lý Quân lập tức tỉnh táo lại, thoát ra khỏi trạng thái bần thần. Hắn nhớ ra... Lý Quân sớm không còn gia đinh. Câu nói vừa rồi khẳng định làm tâm tình Lý Quân rất bất ổn. Đằng Thanh Sơn nhìn ra bên ngoài, đột nhiên tập trung vào bóng người như khắc trên màn mưa tuyết xa xa lảng sang chuyện khác:
- Tiểu Quân, muội xem kìa, tiểu tử đó vẫn còn ở đây!
- Đằng đại ca, người đó đã quì trên mặt đất hai ngày hai đêm rồi.
Lý Quân nhìn thân ảnh người nọ.
- Đằng đại ca, sao huynh không nói với hắn vài câu?
Lúc trước Đằng Thanh Sơn xông vào Đổng Phủ bắt Đổng Triết Tử! Làm cho rất nhiều người biết sự tồn tại của Đằng Thanh Sơn.
Một vài vũ giả tin tức linh thông biết Đằng Thanh Sơn ở Thần Phủ Sơn nên tới bái sư! Thời đại thiên hạ đại loạn, có thể bái nhập vào làm môn hạ của một siêu cường giả học được bản lĩnh, sau này tìm được vinh hoa phú quý rất dễ dàng!
- Rất nhiều người muốn làm môn hạ của ta. Chẳng lẽ quì vài ngày vài đêm là ta sẽ thu à?
Đằng Thanh Sơn cười.
- Đối với vũ giả có nội kình quì hai ba ngày cũng chẳng sao cả.
- Lão Uông!
Đằng Thanh Sơn gọi một tiếng.
- Ông chủ.
Lão Uông đang luyện kiếm trong tuyết vội chạy tới. Mấy tháng nay lão Uông được Đằng Thanh Sơn dạy, hơn nữa được ngủ ở hang núi ngầm dưới đất, thực lực đã đề cao rất nhanh.
- Nói cho tiểu tử kia biết ta không thu đồ đệ, quì chết cũng chẳng ăn thua gì.
Đằng Thanh Sơn bảo.
- Vâng, ông chủ.
Lão Uông vội chạy tới chỗ nam tử đã bị tuyết hoàn toàn bao trùm, tựa như một bức tượng tuyết. Nam tử đó ngẩng đầu, hình như to tiếng gì đó với lão Uông.
Thấy cảnh này Đằng Thanh Sơn thầm lắc đầu. Mấy tháng nay hắn gặp qua quá nhiều thủ đoạn để bái sư. Quỳ mãi không dậy, cố ý dùng mọi cách để hấp dẫn Đằng Thanh Sơn, dùng mỹ nhân kế, rất nhiều thứ đã thử qua
" Đằng Thanh Sơn vẫn tỉnh rụi, nhất định không thu bây giờ ai làm đệ tử.
" Nếu ta ở Đoan Mộc Đại Lục vài chục năm có lẽ sẽ thu vài đệ tử.
"
" Nhưng ta lại phải về Cửu Châu!
"
"Đối với Đoan Mộc Đại Lục thì ta chỉ là một lữ khách.
" Đằng Thanh Sơn xoay người tiến vào trong phòng.
Lão Uông khuyên không được chỉ có thể lắc đầu bỏ đi. Đến hoàng hôn, tên vũ giả quì tới mức cả người run rẩy rốt cục không thể kiên trì nữa. Khó khăn lắm mới đứng dậy được, y nhìn ánh sáng hắt ra từ ba tòa nhà đá: "Ngân thương Vũ Thánh Đằng Thanh Sơn quả thật như truyền thuyết, muốn bái ông ta làm thầy quả thật rất khó khăn."
- Thu đệ tử còn có tam đại yêu cầu? Điều thứ nhất là phải đạt tới tiên thiên? Hừ, tiên thiên Vũ Thánh, có ai mà không phải là người cao cao tại thượng, ai muốn tới đây làm đệ tử.
- Ta thấy ngươi mà thu đệ tử như vậy, môn phái của ngươi sẽ phải đoạn tuyệt!
Tên vũ giả thầm hận, quay đầu bước đi.
Ngay lúc này, phía trước lại có một người lưng đeo chiến đao khổng lồ, mặc áo da màu đen đang đi tới.
- Huynh đệ, các hạ cũng tới bái sư à?
Vũ giả này liếc mắt nhìn người vừa tới.
- Tại hạ khuyên các hạ nên thôi đi. Ngân Thương Vũ Thánh Đằng Thanh Sơn rất bướng bỉnh, biện pháp gì cũng không thay đổi, tâm địa cứng như thép.
- À.
Thanh niên liếc mắt nhìn y cười rồi tiếp tục đi về phía nhà của Đằng Thanh Sơn.
- Hừ, ngươi không tin thì thôi. Chờ ngươi chịu đau khổ rồi sẽ biết.
Vũ giả này cười khẩy một tiếng, đưa mắt nhìn thanh niên đó đi đến chỗ ở của Đằng Thanh Sơn. Tên vũ giả này đang chờ xem trò vui.
Quả nhiên.
Đằng Thanh Sơn từ trong phòng đi ra.
- Chắc là cũng bị đuổi đi.
Vũ giả nhìn chằm chằm, rồi đột nhiên vẻ mặt y cứng lại.
Tên thanh niên lưng đeo chiến đao đó lại được Đằng Thanh Sơn nhiệt tình đón vào.
- Cái gì?
Tên vũ giả trừng mắt nhìn.
Trong phòng.
- Mục lão ca, mời ngồi.
Đằng Thanh Sơn cười ngồi xuống, đồng thời cũng châm trà cho người vừa tới.
Người vừa tới chính là Đại trưởng lão Mục Vọng của Húc Nhật Thương Hành!
Đại trưởng lão cười rồi ngồi xuống:
- Đằng huynh đệ, xem ra gần đây có rất nhiều người muốn bái cậu làm sư phụ.
- Chà! Bây giờ tại hạ đã hối hận rồi. Sớm biết rằng có nhiều chuyện phiền toái như vậy, ngày đó khi bắt Đổng Triết Tử, tại hạ sẽ không trực tiếp xông vào.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu bất lực, Đại trưởng lão cười ha ha:
- Có gì lạ chứ? Các hạ quang minh chính đại xông vào, náo động ầm ĩ. Tin tức này mà truyền ra, khẳng định có người sẽ hỏi cường giả thần bí đó là ai?
- Trong thiên hạ Vũ Thánh có rất nhiều, ai không muốn thanh danh lan xa?
Đại trưởng lão cười nói:
- Rất nhiều gia tộc đã biết cậu, tin tức đương nhiên không dấu được.
Đằng Thanh Sơn bất lực lắc đầu.
- Rất nhiều người tìm mọi cách để được nổi danh, muốn cho danh chấn thiên hạ. Cậu lại khác, đã đạt tới tiên thiên kim đan đỉnh mà ta bây giờ mới biết cậu.
Đại trưởng lão than thở:
- Dấu kỹ thật.
Đằng Thanh Sơn cười.
Dấu?
Danh khí của mình ở Cửu Châu Đại Địa là rất lớn. Không phải mình che dấu, mà là mình vừa tới Đoan Mộc Đại Lục mà thôi.
- Ha ha….
Đằng Thanh Sơn uống một ngụm nước trà nóng, tò mò hỏi:
- Mục lão ca, theo tại hạ được biết lão ca đã về Tây Thang Vực rồi. Lần này tới chỗ tại hạ là tiện đường hay có việc?
- Ta thật sự có chuyện trọng yếu.
Đại trưởng lão cười nói.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn nhãn tình sáng lên.
- Nói nghe xem nào
Đại trưởng lão cười hà hà:
- Cậu không phải tìm mọi cách để muốn có được bản khắc đá của Khai Sơn Tam Thập Lục Thức à? Vì một bản khắc đá mà ra tay bắt sống Đổng Triết Tử.
Đằng Thanh Sơn nhãn tình sáng lên, hắn đương nhiên mong muốn có được bản khắc đá cực độ, liền nói:
- Sao, Sát Thủ Đường lại có nhiệm vụ à?
- Không có.
Đại trưởng lão cười lắc đầu.
- Trong thiên hạ tổng cộng chỉ có chừng đó bản khắc đá. Tất cả mọi người đều cất giấu hết chỉ sợ bị ngoại nhân biết. Người đưa ra nhiệm vụ, đã ít còn ít hơn! Một năm có thể nhận được một nhiệm vụ đã là không tệ rồi.
- Vậy ông tới đây làm gì?
Đằng Thanh Sơn khó hiểu.
Đại trưởng lão nhếch miệng cười:
- Không dối cậu, Húc Nhật Thương Hành ta thế lực rải khắp thiên hạ. Về bản khắc đá thì... tổng bộ Thương Hành ta cũng đã sưu tập được vài khối, tổng cộng có sáu khối!