Cửu Đỉnh Ký

Chương 386

Giác quan Đằng Thanh Sơn rất nhạy cảm, thậm chí còn có thể nghe tiếng tim đập thình thịch của thanh niên Mục Vân Ký: "Mười một năm không có hai tay, bây giờ sắp mọc ra song chưởng, không kích động hưng phấn mới là lạ."

- Vâng, thưa sư tổ.

Mục Vân Ký cung kính trả lời, đồng thời hào quang màu xanh ngoài thân phình lên, đẩy y phục của y căn phồng. Thân thể Mục Vân Ký tựa như một con cá chạch rút mạnh, đã rút ra khỏi mớ y phục. Sau đó y thu hồi tiên thiên chân nguyên, mấy thứ y phục ngoài thân đã rơi xuống đất. Thân trên của Mục Vân Ký đã hoàn toàn trần trụi.

"Hắn cởi áo nhanh thật." Đằng Thanh Sơn mỉm cười.

Thân hình Mục Vân Ký rất cường tráng, đầy những vết thương từ vai trở xuống đã cụt hẳn.

Vân Mộng Chiến Thần thấy những vết sẹo trên thân thể Mục Vân Ký, tán thưởng nói:

- Đứt hai tay, không thể thi triển đao pháp nhưng lại có thể đạt tới tiên thiên năm hai mươi chín tuổi... con quả là chịu khổ không ít. Nhưng Vân Ký... sau khi con ăn Vân Mộng Bạch Quả, đến cả những vết sẹo ngoài thân cũng hoàn toàn biến mất.

Mục Vân Ký nín thở khoanh chân ngồi xuống.

Vân Mộng Chiến Thần mở hộp ngọc đặt trước người. 'Cách' một tiếng hộp ngọc mở ra, lộ ra trái cây màu trắng hình trẻ con được đặt trong một cái hõm bằng ngọc thạch. Trái cây màu trắng tựa như một đứa trẻ con to bằng nắm đấm, bề ngoài có vầng sáng màu xanh lá lưu chuyển.

Một mùi thơm nồng nặc tràn ngập.

- Vân Mộng Bạch Quả không hổ là một trong tam đại linh bảo.

Đại trưởng lão Mục Vọng khen.

Đằng Thanh Sơn ngửi thấy mùi thơm này tựa hồ toàn thân đều cảm thấy rất thoải mái.

- Ta bây giờ sẽ cắt Vân Mộng Bạch Quả thành năm khối.

Vân Mộng Chiến Thần lấy từ trong hộp ra một thanh ngọc đao khảm bạc. Ngọc đao trong tay lão nhanh như ảo ảnh, cắt Vân Mộng Bạch Quả thành năm phần gần như bằng nhau. Sau đó lão thu tay, cầm lấy một khối đưa cho Mục Vân Ký.

- Vân Ký, ăn đi.

Vân Mộng Chiến Thần nói.

- Vâng.

- Rạo

- Rạo

Mục Vân Ký nhai rào rạo, rồi nuốt hết vào bụng.

- Ừm!

Mục Vân Ký trừng mắt, mặt đỏ bầm lên.

- Rắc rắc…

Những chuỗi âm thanh rất đặc thù, tương tự như chuột cắn đồ vật không ngừng vang lên trong cơ thể Mục Vân Ký. Những vết sẹo ngoài thân Mục Vân nhanh chóng biến mất, da y trở nên nhẵn bóng như trẻ con, sau đó.

"Chát" một tiếng, Mục Vân Ký hai tay cụt tận vai đột nhiên run lên, sau đó bắt đầu không ngừng xương thịt kéo dài ra, hai tay không ngừng sinh trưởng.

Những âm thanh không ngừng vang lên kêu xoẹt xoẹt liên tục.

- Quả là thần kỳ.

Mục Vọng và Vân Mộng Chiến Thần đều sáng mắt.

- Đúng thật là phục hồi xương thịt đã mất.

Đằng Thanh Sơn cũng lặng người nhìn tình cảnh này, cánh tay cụt đang không ngừng dài ra.

Những việc thế này quả là khó tin. Bất luận là kiếp trước hay kiếp này ở Cửu Châu Đại Địa, Đằng Thanh Sơn cũng chưa hề nghe qua. Không ngờ một trong tam bảo Đoan Mộc Đại Lục là Vân Mộng Bạch Quả lại thần kỳ như thế.

Song chưởng không ngừng sinh trưởng, gương mặt đỏ bừng của Mục Vân Ký không khỏi lộ ra vẻ hớn hở.

Hai tay không ngừng sinh trưởng với tốc độ cố định, khi sinh trưởng tới khuỷu tay, tốc độ chợt giảm đi.

- Muốn dừng lại rồi.

Mục Vân Ký vội vàng nói. Y rõ ràng cảm giác được luồng sức mạnh thần kỳ trong cơ thể đã gần như tiêu hao hết sạch rồi.

- Ăn thêm khối này nữa.

Vân Mộng Chiến Thần đưa ra thêm một khối đã cắt từ trước.

Toàn thân Mục Vân Ký mờ ảo run lên, hít sâu một hơi, sau đó nhận lấy một khối nữa.

Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn hộp ngọc. Vân Mộng Bạch Quả bị cắt thành năm phần. Bây giờ ăn hai phần.

- Rạo rạo...

Mục Vân Ký vội đưa khối thứ hai nhai nát, nuốt vào bụng.

Vốn tốc độ sinh trưởng đã giảm đi, đột nhiên lại tăng vọt!

Song chưởng Mục Vân Ký không ngừng kéo dài, từ khuỷu tay kéo dài tới cánh tay, rồi sau đó lại kéo ra cổ tay, rồi ra bàn tay, lúc sắp mọc ra ngón tay thì tốc độ lại một lần nữa giảm đi.

- Còn thiếu chút nữa.

Mục Vân Ký nhìn như đóng đinh vào hai tay mình, tốc độ ngón tay sinh trưởng rõ ràng chậm rất nhiều.

- Đừng nóng.

Vân Mộng Chiến Thần rất trầm ổn.

Đằng Thanh Sơn cũng nhíu mày nhìn. Mười ngón của Mục Vân Ký đồng thời sinh trưởng, lóng đầu tiên đã mọc ra, lóng tay thứ hai cũng sắp mọc. À! Đã mọc rồi, bây giờ đang từ từ mọc ra lóng thứ ba, trông ra có vẻ muốn dừng lại.

- Thật đúng là thiếu chút nữa.

Vân Mộng Chiến Thần huy động thanh ngọc đao, xẻo ra một miếng nhỏ bằng đầu ngón tay trong một phần thịt quả trong ba phần còn lại.

- Ăn đi.

Vân Mộng Chiến Thần ném tới.

Mục Vân Ký vội hé miệng, nuốt ực vào luôn.

- Rạo rạo...

Liên tục không dừng mười ngón tay đã hoàn toàn mọc ra đủ.

Đằng Thanh Sơn thấy thế thở phào một hơi:

- May quá, còn lại gần sáu thành. Như vậy là hơn phân nửa rồi.

- Hai tay ta, ta...

Mục Vân Ký nhè nhẹ nhúc nhích song chưởng, hai tay buông ra rồi nắm chặt vào, buông ra rồi nắm chặt, thử mấy lần rồi sau đó vung tay chém lên chém xuống, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh hỉ.

- Kinh mạch hoàn toàn không tổn hao gì, gân cốt cũng chẳng có vấn đề gì nữa, dường như... dường như chẳng hề có vết thương gì cả.

- Ha ha… Vân Ký, đây là Vân Mộng Bạch Quả, nếu không hoàn toàn chữa khỏi cho con, Vân Mộng Bạch Quả sao có thể trở thành một trong tam đại linh bảo được?

Vân Mộng Chiến Thần cũng cười lớn.

- Cảm ơn chiến thần đại nhân.

Mục Vân Ký cảm kích.

Vân Mộng Chiến Thần lắc đầu cười:

- Đừng có cảm kích ta. Nơi sinh trưởng Vân Mộng Bạch Quả này là do Đằng Thanh Sơn bỏ ra mười tám ngày trời, tìm khắp Vân Mộng Trạch mới tìm được đó. Con phải cảm tạ Thanh Sơn đi.

Mục Vân Ký cảm kích nhìn về phía Đằng Thanh Sơn:

- Vân Ký cảm tạ Đằng tiên sinh.

- Không cần cảm tạ tại hạ, là tiền bối dùng bảo vật mời ta tìm Vân Mộng Bạch Quả thôi. - Đằng Thanh Sơn cười khẽ nói.

- Thanh Sơn, dựa theo ước định từ đầu, Vân Mộng Bạch Quả bây giờ thuộc về ngươi.

Vân Mộng Chiến Thần đưa ngọc đao vào trong hộp, đậy nắp hộp ngọc "rắc" một tiếng, khóa chặt hộp ngọc lại.

- Bên này hộp ngọc này có một cơ quan nhỏ, ngươi ấn chỗ này một chút nắp hộp có thể mở ra ngay.

Đằng Thanh Sơn đưa tay nhận lấy, không khỏi vô cùng kích động:

- Có Vân Mộng Bạch Quả, có thể chữa khỏi cho chân cha. Cha ta có thể đứng lên rồi!

Vừa nghĩ tới việc trở lại Cửu Châu dùng Vân Mộng Bạch Quả chữa cho cha Đằng Vĩnh Phàm, để cha một lần nữa được đứng lên. Đằng Thanh Sơn cảm thấy vô cùng chờ mong.

- Thanh Sơn, trái cây Vân Ký ăn, chẳng hề lãng phí chút nào, vừa vặn mọc ra song chưởng.

Vân Mộng Chiến Thần cười nói:

- Phần còn lại, phải nói là có tới sáu thành, hẳn là đủ để chữa khỏi một chân cha ngươi.

- Cám ơn tiền bối. - Đằng Thanh Sơn cảm kích.

Sự cảm kích này là phát ra từ đáy lòng.

Vân Mộng Chiến Thần đợi mình tới mới cho Mục Vân Kỳ phục dụng Vân Mộng Bạch Quả, hơn nữa cẩn thận như thế, hiển nhiên là tận lực không lãng phí Vân Mộng Bạch Quả. Tỷ như một lần ăn sạch Vân Mộng Bạch Quả, đương nhiên cũng có thể chữa khỏi Mục Vân Ký, nhưng như vậy đại bộ phận năng lượng sẽ bị lãng phí.

- Ừm, Thanh Sơn đừng vội đi, lúc trước ta đã phái thuộc hạ chuẩn bị tiệc rượu rồi. - Vân Mộng Chiến Thần đứng dậy.

Đằng Thanh Sơn, Mục Vọng và Mục Vân Ký cũng đều đứng lên.

...

Trong vườn trống trải lấy trời làm trần, lấy đất làm ghế.

Vân Mộng Chiến Thần, Đằng Thanh Sơn, Mục Vọng, và Mục Vân Ký bốn người đều chia nhau khoanh chân ngồi xuống, trước mặt để một cái bàn, trên bàn bày biện một mâm thức ăn.

Đến khi ăn no uống say, đại trưởng lão Mục Vọng và Mục Vân Ký đều đã cáo từ, Đằng Thanh Sơn vốn cũng muốn leo lên Cuồng Phong Ưng về bờ hồ Nguyệt Nha Thần Phủ Sơn, nhưng... Vân Mộng Chiến Thần lại giữ hắn lại.

- Thanh Sơn, đừng vội đi. Ta còn có chuyện nói với ngươi.

Vân Mộng Chiến Thần mỉm cười.

Vốn Đằng Thanh Sơn đã đứng dậy, giật mình khoanh chân ngồi xuống, nghi hoặc cười hỏi.

- Chẳng biết tiền bối có chuyện gì?

- Kể từ lần trước hai người chúng ta luận bàn đã qua một năm rồi. Lần trước ta cảm thấy ngươi đã tới hư cảnh, nhưng ngươi tự mình nói là chưa tới. Một năm qua, bây giờ ngươi chắc là tới hư cảnh rồi chứ?

Vân Mộng Chiến Thần dò hỏi. Vân Mộng Chiến Thần rất trọng thị về điểm này.

Cả Đoan Mộc Đại Lục mới chỉ có hai đại chiến thần.

Nếu có thể xuất hiện vị thứ ba, thế cục đại lục có thể sẽ thay đổi. Do đó Vân Mộng Chiến Thần đương nhiên quan tâm tới điểm này.

- Còn thiếu chút nữa. - Đằng Thanh Sơn cười nói thật lòng.

- Thanh Sơn.

Vân Mộng Chiến Thần cười khẽ.

- Ta tiến vào hư cảnh đã hai trăm năm. Mặc dù 'Đạo' là một thứ mà không ai có thể mô tả được, nhưng ta cũng có thể chỉ sơ sơ cho ngươi để ngươi không mất quá nhiều thời gian đi đường vòng.

Đằng Thanh Sơn mừng thầm, được Vân Mộng Chiến Thần chỉ đạo?

- Vãn bối xin được nghe. - Đằng Thanh Sơn liền nói.

- Việc tu luyện như thế nào mới đạt tới hư cảnh thì ta không có biện pháp dạy cho ngươi được. Chỉ sợ ngay cả Thần Phủ Thiên Thần, Lôi Đao Thiên Thần cũng chẳng có biện pháp dạy mà phải tự mình lĩnh ngộ. Nhưng ta có thể nói cho ngươi...

Vân Mộng Chiến Thần cười giảng giải:

- Điều kiện từ tiên thiên kim đan tiến vào hư cảnh là... ngươi phải lĩnh ngộ một trong hàng vạn hàng nghìn đại Đạo!

- Ý của tiền bối là...? - Đằng Thanh Sơn sực nghĩ ra.

- Giống như có người cảm ngộ đại hải, nên tu luyện 'Đại hải chi đạo' khi đã hoàn toàn hiểu được một Đạo, hắn có thể tiến vào hư cảnh!

Vân Mộng Chiến Thần nghiêm nghị nói:

- Lần trước ngươi và ta tỷ thí dùng Thủy Chi Đạo, còn Mục Vọng nói với ta là khi ngươi so tài với hắn, từng dùng qua Đại Địa chi đạo.

Đằng Thanh Sơn gật đầu.

Khi tỷ thí với Đại trưởng lão, Đằng Thanh Sơn sử dụng Hỗn Nguyên Nhất Khí, hơn nữa ẩn chứa Hành Thổ chi kình, nên Đại trưởng lão phát hiện ra nó cũng không có gì kỳ quái.

- Nhận thức con người có hạn, sống lâu có hạn, do đó không được tham lam nhiều.

Vân Mộng Chiến Thần nghiêm nét mặt:

- Tỷ như ngươi muốn tu luyện thủy chi đạo chỉ cần hoàn toàn hiểu được, ngươi sẽ tiến vào hư cảnh. Nếu ngươi tu luyện thủy chi đạo, lại tu luyện đại địa chi đạo, tinh lực phân tán, thành tựu hai thứ đều có hạn chưa hoàn toàn hiểu thấu đáo. Như vậy ngươi ngược lại không thể đạt tới hư cảnh.

Đằng Thanh Sơn chấn động.

Kỳ thật...

Trong quá trình một năm tìm hiểu sáu bản khắc đá, Hành Thổ Chi Quyền của Đằng Thanh Sơn trước đó không lâu đã tu luyện tới quyền thứ tám, hắn đã có một loại cảm giác khó hiểu. Loại cảm giác này rất rõ ràng, chỉ cần sáng chế thêm quyền thứ chín là mình có thể hoàn toàn khống chế được lực Hành Thổ!

- Cảm giác của ta đúng như vậy. Một khi thành công, sẽ đạt tới hư cảnh.

- Hành Thổ Chi Quyền của ta luyện ra quyền thứ chín, về hành Thổ chi đạo hẳn là sẽ hoàn toàn hiểu thấu. - Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.

Vân Mộng Chiến Thần khuyên:

- Do đó ta mượn hôm nay đẻ nhắc nhở ngươi, chuyên đi về một Đạo! Thiên đạo khó ngộ, dù thiên phú ngươi rất mạnh, cũng phải chuyên tâm. Đợi đến khi ngươi hiểu được một đạo, đạt tới hư cảnh, muốn cảm ngộ đạo khác, cũng không muộn.

Hắn căn bản không biết...

Bây giờ, Hành Thổ Chi Quyền Hành Thủy Chi Quyền, Hành Kim Chi Quyền, hành hỏa chi quyền của Đằng Thanh Sơn, tất cả đều có thành tựu rất cao. Trong đó riêng Hành Thổ Chi Quyền là cao nhất. Nếu để Vân Mộng Chiến Thần biết, phỏng chừng sẽ giật mình chết mất. Tốc độ đề cao của Đằng Thanh Sơn đích xác quá kinh người.

Vân Mộng Chiến Thần trước nay chẳng biết sáu bản khắc đá mà lão cho Đằng Thanh Sơn mượn mang đến bao nhiêu chỗ tốt.
Bình Luận (0)
Comment