Cửu Đỉnh Ký

Chương 390

Tại khu vực Hỏa Diễm Lĩnh, một trong tam đại hiểm địa của Đoan Mộc Đại Lục, thường xuyên có núi lửa bộc phát. Nhiều thì một năm có thể có vài ngọn núi lửa bùng nổ. Khi núi lửa bộc phát, còn có thể xảy ra động đất. Nhưng ngoài phạm vi tám trăm dặm Hỏa Diễm Lĩnh, cũng có vài dãy núi thông thường cùng vài thôn trang.

Phía nam Hỏa Diễm Lĩnh, có một rặng núi bình thường chiếm vẻn vẹn hai ba mươi dặm. Trong dãy núi cũng có không ít dã thú, dưới chân núi không ít thôn trang dựa lưng vào núi. Trong đó có một ngọn núi trông như cái đầu trâu, do đó người ta gọi dãy núi này là "Ngưu Đầu Sơn".

Trong Ngưu Đầu Sơn.

- Nối gót nhau, nhanh lên!

Vài chục thợ săn đang vô cùng cẩn thận di chuyển trong núi.

- Còn nửa dặm nữa là tới hẻm núi rồi, chúng ta tới đó sẽ nghỉ ngơi.

Thủ lĩnh đám thợ săn thấp giọng nói. Nhóm thợ săn đều cầm trường thương hoặc cung tiễn. Lần săn này thu hoạch rất khá, trên lưng không ít người địu một vài thi thể dã thú dính máu. Chẳng mấy chốc, mấy người đã tới giữa hẻm núi.

Lúc này nhóm thợ săn khoảng vài chục người mới thở phào một hơi. Vì ở gần Hỏa Diễm Lĩnh nên nhiệt độ ở Ngưu Đầu Sơn khá cao, hàng năm đều khó thấy tuyết.

- Uống nước.

Không ít người vội đi tới dòng suối nhỏ trong hẻm núi vốc nước uống

- Hát! Cáp!

Một thiếu niên đang cầm trường thương, khi thì đâm hờ về phía trước, khi thì đâm vào vài con bò sát nhỏ trên mặt đất.

- Ha ha, nhị thúc, ngươi nhìn A Vũ này. Nó quả là hăng hái. Chạy trên sơn đạo rất lâu rồi mà vẫn còn hăng say luyện thương pháp.

Không ít thợ săn đang ngồi trên mặt đất đang bàn tán cười đùa. Thiếu niên tên A Vũ gãi gãi đầu, cười hắc hắc, rồi tiếp tục luyện thương.

- A Vũ năm nay mười ba, có thể nhập vào đội thợ săn chúng ta, tương lai có thể là đệ nhất hán tử ở thôn trang chúng ta. Bây giờ khắc khổ rèn luyện, tương lai mới có thể bảo trụ thôn trang chúng ta được.

Tên thủ lĩnh cười khà khà, ánh mắt nhìn thiếu niên đầy vẻ vui mừng.

Đột nhiên...

- Choang!

Thiếu niên A Vũ vừa đâm một mũi thương xuống đất, nhưng mặt hẻm núi lại phát ra thanh âm như đập vào kim thiết.

- Hả?

Không ít thợ săn đều nhíu mày nhìn qua.

Mũi thương đâm vào tảng đá, tuyệt đối không phát ra loại âm thanh này.

A Vũ cũng nghi hoặc ngồi xổm xuống, bươi đất đá ra. Rồi kéo lên một khối đá đỏ như máu, nó quay đầu giơ hòn đá đỏ lên cao:

- Nhị bá, người xem này, tảng đá này là thứ gì? Ừm... tảng đá này rất nhẹ, so với những tảng đá bình thường thì nhẹ hơn nhiều.

- Ủa?

Đám thợ săn kéo nhau tới, nghi hoặc nhìn hòn đá đỏ như máu, chẳng ai có thể nhận ra cả.

- A Vũ, vừa rồi ngươi đâm vào tảng đá này à?

Thủ lĩnh đội thợ săn dò hỏi.

- Ừm, chính là nó.

A Vũ gật đầu, sau đó lại ném tảng đá đỏ như máu trên mặt đất, cầm trường thương đâm thử vào hòn đá một lần nữa...

Choang!

Thanh âm trong trẻo, chẳng khác gì thanh âm lúc trước.

- Chính là nó.

A Vũ một lần nữa gật đầu, đám thợ săn khác đều kinh hãi nhìn tảng đá đỏ như máu.

Đặc biệt là thủ lĩnh đội thợ săn, ông lật tới lật lui tảng đá đỏ như máu, nhìn ngắm kỹ càng một lát, vẻ mặt kinh sợ:

- Vừa rồi A Vũ đâm vào một mũi thương, trên tảng đá lại chẳng hề có một chút dấu vết gì. Đây là loại đá gì vậy...

- Một thương đâm trúng mà không hề có vết, sao có thể như vậy được?

Những thợ săn khác đều trợn mắt. Họ hiểu rõ lực một mũi thương đâm xuống như thế nào, loại đá bình thường sẽ bị đâm thủng một lỗ thủng. Ngay cả một vài thứ trọng giáp, ít nhất cũng bị một vết xước. Cho dù một vài vật liệu cứng rắn, tối thiểu vẫn có thể lưu lại chút dấu tích gì đó.

- Không có thật.

Đám thợ săn nhặt tảng đá lên, nhìn kỹ lại, thật sự không phát hiện ra bất kỳ dấu vết gì.

- Tảng đá này sợ là một thứ bảo bối gì đó.

Thủ lĩnh đội thợ săn vội trịnh trọng nói:

- Đến cả mũi thương cũng không làm trầy xước, tảng đá này khẳng định là bảo bối, là thứ đồ rất tốt. Mọi người nhìn kỹ xem chung quanh còn có loại tảng đá này hay không, nếu có phải đào thêm vài hòn mang về!

- Dạ.

Những thợ săn khác vừa được nhắc, lập tức hiểu ra tảng đá đỏ như máu này thật sự có thể là bảo bối.

- Về phần rốt cuộc là bảo bối gì thì đợi khi trở về, hỏi tộc trưởng vậy. Tộc trưởng thấy nhiều biết rộng, gặp qua không ít biến cố, rất từng trải việc đời, hẳn là có thể biết được.

Thủ lĩnh đội thợ săn trịnh trọng nói tiếp.

- Nhị bá, người xem này, nơi này còn có một khối nữa.

Lại có người đào sâu vào lớp đất trong hẻm núi, móc ra một khối đá đỏ như máu.

- Ta cũng có một khối!

- Nơi này cũng có!

Mọi người đều đào, lập tức phát hiện ra dưới lớp đất hẻm núi có không ít quặng đỏ như máu, hơn nữa số lượng không hề ít.

...

Khi Đằng Thanh Sơn thu Dương Đông làm môn đồ thứ hai được hai tháng, ở Đông Hoa Đoan Mộc Đại Lục đã dấy lên một cơn lốc. Một tin tức động trời từ Đông Hoa Thành truyền khắp Đoan Mộc Đại Lục với tốc độ kinh người. Các đại gia tộc trên đại lục cơ hồ đều biết tin tức này.

Đó là...

Ở Ngưu Đầu Sơn, phía nam Hỏa Diễm Lĩnh, Đông Hoa Thành, phát hiện ra bảo tàng tuyệt đối trân quý: mỏ khoáng Hỏa Lưu Thiết!

Hỏa Lưu Thiết, ở Đoan Mộc Đại Lục được xem là vật liệu chế binh khí thuộc loại hàng đầu. Ở phương bắc Đoan Mộc đại lục, dưới lớp nước biển sâu vô tận từng có người phát hiện ra quặng Hỏa Lưu Thiết này. Vì gia tộc Thiên Phong hùng bá Bắc Hàn Vực, do đó, cơ hồ hết chín thành Hỏa Lưu Thiết trong thiên hạ nằm trong tay gia tộc Thiên Phong.

Hỏa Lưu Thiết có mức độ cứng rắn còn hơn cả huyền thiết!

Quan trọng nhất là Hỏa Lưu Thiết rất nhẹ!

Bình thường một bộ huyền thiết trọng giáp, cộng giày chiến, mũ trụ huyền thiết, nặng chừng bốn năm trăm cân. Cho dù là cường giả, mặc trọng giáp nặng bốn năm trăm cân, cũng sẽ bớt linh hoạt. Hơn nữa khi mặc, nhất định phải tiêu hao nội kình mới có thể duy trì được. Do đó muốn mặc huyền thiết trọng giáp, bình thường là phải cường giả hậu thiên đỉnh phong hoặc tiên thiên cường giả mới được.

Nhưng Hỏa Lưu Thiết lại khác!

Hỏa Lưu Thiết rất nhẹ, chỉ nặng hơn nước một chút. Còn huyền thiết nặng hơn nước rất nhiều lần.

Một bộ chiến giáp bằng Hỏa Lưu Thiết bao trùm toàn thân, cộng cả mũ trụ, giày chiến, cũng chỉ nặng ba bốn mươi cân!

Cho dù trong những nông trại bình thường, số hán tử nông dân bình thường có khí lực chừng bốn năm trăm cũng không ít. Bọn họ cũng có thể mặc chiến giáp ba bốn mươi cân một cách nhẹ nhàng, chứ đừng nói đến vũ giả lợi hại! Vũ giả mặc dù không cố ý rèn luyện thân thể, nhưng trong người có nội kình hùng hậu trường kỳ tự động rèn luyện thân thể, nên thân thể có khí lực từ tám trăm tới ngàn cân là rất bình thường.

Nhẹ như thế này, nhưng sức phòng ngự thì còn mạnh hơn cả huyền thiết!

Mặc chiến giáp Hỏa Lưu Thiết vào, cho dù là cường giả tiên thiên hư đan cũng chỉ sợ một kiếm đâm không xuyên thủng được!

Có thể nói...

Nếu có nhiều Hỏa Lưu Thiết, có thể kiến tạo một đội kỵ binh đáng sợ, chỉ mặc toàn Hỏa Lưu Thiết chiến giáp, đến cả cường giả tiên thiên hư đan cũng không thể đâm thủng thân thể được che bởi Hỏa Lưu Thiết! Cường giả tiên thiên thực đan cũng phải dùng toàn lực mới có thể đâm thủng. Có đội kỵ binh như thế, còn ai trong thiên hạ có thể quấy rầy?

Cho dù "gia tộc Thiên Phong" nắm giữ chín thành Hỏa Lưu Thiết trong thiên hạ cũng chỉ có sáu mươi bộ áo giáp Hỏa Lưu Thiết!

Còn lần này ở Ngưu Đầu Sơn đã phát hiện ra một mỏ "Hỏa Lưu Thiết" rất lớn, hàm lượng Hỏa Lưu Thiết trong quặng khoáng này lập tức làm các đại gia tộc ở Đông Hoa Vực phát cuồng. Đến cả một vài đại gia tộc ở các khu vực khác trên Đoan Mộc Đại Lục cũng thèm thuồng mỏ Hỏa Lưu Thiết đó! Chỉ trong thời gian ngắn, cả Đông Hoa Vực như dấy lên dông bão, khắp nơi đều muốn đoạt được Hỏa Lưu Thiết!

...

- Giá!

- Giá!

- Giá!

Những tiếng quát chói tai, mười kỵ sĩ đều mặc áo giáp, cưỡi độc giác chiến đà. Phần lớn độc giác chiến đà đều toàn thân đỏ rực, duy có vùng eo ở bụng có một vòng chỉ trắng. Hỏa diễm ngân tuyến đà là loại thượng đẳng trong số độc giác chiến đà, mỗi một con giá cũng phải năm vạn lượng bạc.

Nói cách khác, hơn mười thớt độc giác chiến đà có giá trị gần mười vạn lượng bạc!

- Tam thúc, từ Đảm Đài gia chúng ta đi về phía nam, thành gần nhất hẳn là Nam Sơn Thành.

Hai kỵ sĩ đi đầu, một người là trung niên lãnh khốc, thân thể cường tráng. Người kia là cô nương đội mũ trụ, giọng nói cũng rất trong trẻo dễ nghe.

- Tình nhi, không thể sơ ý!

Đảm Đài Hoa Ngạn nhìn phía trước, trịnh trọng nói:

- Bây giờ ánh mắt các đại gia tộc trong cả thiên hạ đều nhìn về Đông Hoa Thành.

Nếu số lượng Hỏa Lưu thiết ít thì thôi, nhưng cả một mỏ lớn như vậy... Nếu ai đó độc chiếm, thành lập một đội quân hơn một ngàn người, chỉ sợ ngoại trừ chiến thần, chẳng ai có thể ngăn cản được đội quân đáng sợ như vậy.

- Ừm.

Cô nương gật đầu.

- Thật không ngờ ở Ngưu Đầu Sơn, một dãy núi bình thường lại có mỏ khoáng như vậy. Đáng tiếc, ban đầu là do một sơn trang nghèo phát hiện được, nên tin tức vừa tiết lộ ra các đại gia tộc đều biết lập tức. Nếu là gia tộc Đạm Đài chúng ta phát hiện ra mỏ khoáng sản này, chúng ta hoàn toàn có thể cẩn thận không cho ngoại nhân biết, lặng lẽ khai thác hết.

Một sơn trang bình thường, cho dù cẩn thận tới mấy... nhưng vì không hiểu tầm quan trọng của Hỏa Lưu Thiết, vẫn bị người có tâm chú ý tới.

- Bây giờ các đại gia tộc Đông Hoa Vực, đều muốn chiếm được mỏ Hỏa Lưu Thiết.

Mắt Đạm Thai Hoa Ngạn lóe lên:

- Có gia tộc liên thủ, thậm chí còn..., một vài đại gia tộc ở Nam Sơn Vực Tây Thang Vực cũng âm thầm ủng hộ một vài gia tộc Đông Hoa Vực. Ta phỏng chừng, đến cả Húc Nhật Thương Hành và gia tộc Thiên Phong, cũng sẽ âm thầm tham gia vào, âm thầm thao túng một gia tộc tới tranh đoạt mỏ khoáng.

Húc Nhật Thương Hành và gia tộc Thiên Phong.

Một bên có thế lực rải rác thiên hạ, tiềm lực cực kỳ đáng sợ.

Một bên là hùng bá Bắc Hàn Vực, bá chủ duy nhất ở Bắc Hàn Vực.

Hơn nữa, trong thiên hạ có hai đại chiến thần đều thuộc về hai thế lực lớn này. Hai gia tộc đã hiệp thương, không thể tự mình đi tới Đông Hoa Vực cướp mỏ, chỉ có thể âm thầm ủng hộ một vài gia tộc. Dù sao mỏ Hỏa Lưu Thiết cũng rất lớn.

- Muốn tranh đoạt mỏ Hỏa Lưu Thiết, phải dựa vào quân đội cường đại, còn phải có cao thủ lợi hại.

Đạm Thai Hoa Ngạn nói nhỏ:

- Tình nhi, ở Thần Phủ Sơn có Vũ Thánh Đằng Thanh Sơn. Tục truyền, hắn là nhân vật đệ nhất dưới chiến thần. Nếu có thể mời hắn gia nhập Đạm Đài gia chúng ta, Đạm Đài gia chúng ta rất có hi vọng có được mỏ Hỏa Lưu Thiết.

- Tình nhi, lần này, ngươi ngàn vạn lần đừng có nghịch ngợm.

Đạm Thai Hoa Ngạn vội nhắc nhở.

Đạm Đài Tình được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, trước mặt nàng luôn luôn có vài công tử theo đuổi, đích xác sẽ có tính nghịch ngợm.

- Tam thúc, cháu biết.

Đạm Đài Tình lập tức nghe lời.

Lần này đưa Đạm Đài Tình theo, không thể phủ nhận Đạm Đài gia cũng đã tính tới việc dùng Đạm Đài Tình hấp dẫn Vũ Thánh Tối cường Đằng Thanh Sơn trong truyền thuyết.

- Nhanh lên, phải nhanh chóng tới Thần Phủ Sơn Nam Sơn Thành. Nếu bị gia tộc khác mời Đằng Thanh Sơn trước thì rất phiền toái.

Đạm Thai Hoa Ngạn quất mạnh roi, Hỏa Diễm Ngân Tuyến đà lập tức gia tốc, những kỵ sĩ khác cũng quất mạnh roi, chiến đà chạy như bay, mười ảo ảnh lướt qua, trong nháy mắt đã biến mất ở cuối đường.

Đồng thời, những đội nhân mã khác cũng chạy tới Thần Phủ Sơn Nam Sơn Thành.

Mục tiêu của họ đều giống nhau, đều muốn mời Đằng Thanh Sơn! Đương nhiên, họ đều chuẩn bị đủ thứ bảo bối, mong mời được Vũ Thánh Tối cường này.
Bình Luận (0)
Comment