Cửu Đỉnh Ký

Chương 399

Là thám tử quân đội đương nhiên phải biết những nhân vật trọng yếu của các gia tộc khác. Về phần Đằng Thanh Sơn... bây giờ danh khí hắn thật sự đã quá lớn. Nếu đến cả Đằng Thanh Sơn mà cũng không biết thì há có thể làm thám tử?

- Đằng Thanh Sơn?

Cơ trên mắt Nghiêm Bạch Thú giật giật một chút, y không khỏi quay đầu nhìn về phía Thiết Kiếm Vũ Thánh bên cạnh.

- Xem ra tình huống không ổn.

Thiết Kiếm Vũ Thánh mặt biến sắc.

- Nghiêm huynh, đi. Chúng ta ra phía trước xem xem rốt cuộc là chuyện gì.

Là một gia chủ, Nghiêm Bạch Thú bình thường đều ở trong sự bảo vệ nghiêm ngặt của quân đội, rất ít ra tiền tuyến. Lúc này, cũng bất chấp tất cả... cùng Thiết Kiếm Vũ Thánh nhanh chóng chạy lên phía trước.

...

Hai bên vách núi Hỏa Lưu Thiết hợp cốc ở Ngưu Đầu Sơn kỳ thật là hai quả núi nhỏ bình thường, độ cao không đồng nhất. Quả núi phía nam cao đại khái hơn ba mươi trượng, dài mấy trăm trượng. Trên đỉnh núi một quả núi nhỏ như vậy nhiều nhất có thể đóng được mấy trăm người. Nhưng quả núi nhỏ ở phương bắc lại khác.

Quả núi nhỏ phương bắc có độ cao tầm bảy tám mươi trượng, đỉnh núi cũng rộng lớn và bằng phẳng. Đây là một quả núi dài mấy trăm trượng, trên đỉnh núi đủ rộng để dung nạp mấy ngàn người!

Nói cách khác, chỉ cần có mấy ngàn người trên đỉnh núi, cho dù địch nhân có đi vào hợp cốc, mấy ngàn người đó chỉ cần đẩy đá từ trên xuống, cũng có thể đè chết hàng loạt địch nhân. Với chiều cao bảy tám mươi trượng, cho dù tùy ý ném vài hòn đá nhỏ xuống phía dưới thì uy lực cũng sẽ rất lớn.

Ngay cả những binh lính có tố chất quân sự rất bình thường cũng biết tầm quan trọng của quả núi thấp phương bắc!

Có thể nói đoạt được quả núi thấp phương bắc, cơ hồ đã chiếm lĩnh được một nửa mạch khoáng!

- Bất luận làm sao phải chiếm cho được quả núi thấp ở phía bắc. - Nghiêm Bạch Thú cảm thấy lo lắng.

- Bái kiến gia chủ!

- Bái kiến gia chủ!

Nghiêm Bạch Thú và Thiết Kiếm Vũ Thánh vừa vọt tới phía trước hàng binh lính đầu, một dãy núi thấp rất dài đã xuất hiện trước mặt. Quả núi thấp vô danh này nhất định sau này sẽ được ghi lại trong lịch sử. Lúc này dưới quả núi thấp đang tụ tập dày đặc rất nhiều binh lính.

Còn ở trên tòa núi thấp phía bắc có một bóng người đang khoanh chân ngồi, trước người cắm một cây hắc diễm côn.

Gió núi thổi vi vu thổi tung mái tóc dài, nhưng không hề làm lay động thân ảnh này!

Lúc này ngàn vạn quân sĩ đều ngửa đầu nhìn về phía thân ảnh nhỏ bé ngồi đó. Mặc dù bóng đó rất nhỏ nhưng cho mọi người cảm thấy rất lớn. Đây là Đằng Thanh Sơn, thiên hạ đệ nhất Vũ Thánh trên Đoan Mộc Đại Lục bây giờ được đặt tên là Vũ Thánh Tối cường! Chỉ một người ở đó mà làm cho thiên quân vạn mã vô kế khả thi.

- Là hắn!

Ánh mắt Nghiêm Bạch Thú lạnh đi.

- Đúng là Đằng Xứng Vương tiên sinh!

Thiết Kiếm Vũ Thánh cau mày. Y rất tôn kính Đằng Thanh Sơn, nhưng lần này việc mạch khoáng Hỏa Lưu Thiết là do gia tộc cử y tới. Mạch khoáng Hỏa Lưu Thiết cũng rất trọng yếu với gia tộc Thiên Phong của y.

- Gia chủ.

Một tráng hán mặt vuông mặc chiến giáp màu đen, lưng hùm vai gấu, y có vẻ hơi lo lắng nói:

- Vũ Thánh Đằng Xứng Vương tiên sinh ở trên tòa núi thấp phía bắc. Đám quân sĩ của chúng ta căn bản thể xông lên, núi thấp vốn rất khó trèo, có thể trèo được lên trên cũng phải là những quân sĩ tinh anh. Vũ Thánh Đằng tiên sinh tùy ý ném vài viên đá đã khiến cho quân sĩ tinh anh chúng ta chết khá nhiều, cho dù có thể thoát được những viên đá của Đằng tiên sinh, nhưng từ trên một quả núi cao bị quẳng xuống cũng sẽ bị thịt nát xương tan.

- Gia chủ, bây giờ chúng ta chẳng có biện pháp gì cả.

Tên hán tử mặt vuông tỏ ra rất vội vàng.

- Cái gì?

Nghiêm Bạch Thú tức giận chỉ về quả núi thấp phía bắc xa xa.

- Ngươi xem, quả núi thấp thấp này kéo dài mấy trăm trượng. Đằng Thanh Sơn tuy lợi hại, nhưng hắn cũng chỉ có một người! Ta không tin, mấy trăm quân sĩ từ khắp các nơi trên tòa núi thấp phía bắc đồng thời tràn lên, có thể nào hắn đồng thời có thể chiếu cố mấy trăm trượng chứ?!

Mấy trăm trượng, có nghĩ là một hai dặm!

- Gia chủ, những viên đá đó quá lợi hại.

Hán tử mặt vuông liền nói.

- Hắn căn bản không đi chạy lại. Hắn chỉ khoanh chân ngồi tại chỗ, ném ra vài viên đá cũng đã làm cho binh lính chúng ta hoặc là đè chết, hoặc là bị rơi xuống từ trên vách đá mà chết!

- Viên đá à?

Nghiêm Bạch Thú nhíu mày.

- Sao có thể được, cách hàng mấy trăm trượng hắn làm sao có thể đánh trúng được?

- Ừm.

Hán tử mặt vuông vội bẩm:

- Đúng, năng lực bắn ám khí của Đằng tiên sinh rất lợi hại.

Y vĩnh viễn không quên được cảnh lúc trước rùng rợn đến như thế nào..

Y ra lệnh một tiếng, mấy trăm quân sĩ từ các phương hướng cùng trèo lên quả núi thấp phía bắc. Còn Đằng Thanh Sơn chỉ ngồi trên núi đợi khi đám quân sĩ đến được một nửa, Đằng Thanh Sơn tùy ý ném ra vài viên đá, viên đá đó cũng không có bắn trúng vào quân sĩ mà bắn vào vách núi!

Nhưng vì viên đá có uy lực quá lớn, như một quả bom bắn vào vách núi làm vô số loạn thạch lăn xuống.

Những loạn thạch ấy nện vào những binh lính đang khó khăn trèo lên, đổ xuống đầu đám quân sĩ đó, nhất thời làm không ít binh lính ngã lăn ra. Chỉ đợt đầu đã làm rất nhiều binh lính bị quẳng xuống, còn bộ phận vừa trèo lên lập tức phải nhảy xuống ngay!

Cho dù tránh thoát được đợt đầu tập kích, làn sóng thứ hai cũng đã bắt đầu. Những viên đá của Đằng Thanh Sơn lúc này trực tiếp tập kích vào những quân sĩ tinh anh đang cố nhanh chóng trèo lên.

Trong phạm vi mấy trăm trượng, mặc dù với thường nhân thì khoảng cách một hai dặm không thể dùng mắt thấy được... Nhưng với thân thể đã đạt tới cực hạn, thị lực thính lực của hắn sớm đã đạt tới một cấp bậc hãi nhân, cứ có động tĩnh nhỏ là hắn thấy rất rõ ràng.

- Đằng tiên sinh!

Nghiêm Bạch Thú sang sảng kêu lớn.

Thanh âm vang vọng khắp núi rừng, tất cả quân sĩ đều nghe được.

- Mong tiên sinh cho ta qua quả núi thấp phía bắc... đại ân này Nghiêm gia ta tuyệt không dám quên. Tiên sinh có yêu cầu gì cứ việc nói ra.

Nghiêm Bạch Thú hô to.

Không có biện pháp khác. Không cứng được thì phải mềm thôi.

- Ha ha...

Tiếng cười sang sảng, từ bóng người ngồi trên đỉnh núi truyền xuống vang khắp chân trời.

- Nghiêm Bạch Thú, tại hạ thấy ông cũng là một hán tử biết lí lẽ. Sao hôm nay lại nói ra việc buồn cười thế này? Nếu ông ở đây, ông sẽ có cho ai sang quả núi thấp phía bắc không?

Nghiêm Bạch Thú đờ người.

...

Trong quân đội Nghiêm gia có rất nhiều quân sĩ, mặc dù không ít người kinh sợ nhưng cũng cảm thấy khâm phục bóng người tiêu sái khoanh chân ngồi trên đỉnh núi! Một mình một người ngồi trên đỉnh núi, chỉ phất tay vài viên đá đã làm thiên quân vạn mã không thể lên được quả núi thấp phía bắc. Thủ đoạn bực này thì ai mà không hâm mộ?

Bao nhiêu quân sĩ, vũ giả ở đây đều cảm thấy vô cùng khâm phục. Ai cũng mong có một ngày mình có thể trở thành nhân vật nhất đẳng vô địch trên đại lục!

Quân đội Nghiêm gia thúc thủ vô sách, Nghiêm Bạch Thú, Hạ Hầu An, Thiết Kiếm Vũ Thánh ba người đều tụ tập lại, ai cũng đau đầu không biết làm sao mới của chiếm lĩnh được quả núi thấp phía bắc.

Họ hiểu ràng...

Nếu không chiếm được quả núi thấp phía bắc, cho dù họ có tiến vào hẻm núi cũng chỉ là cho quân đi chịu chết.

- Đằng Thanh Sơn thật là...

Nghiêm Bạch Thú cảm thấy rất lo lắng.

- Rõ là là mềm cứng đều không ăn thua.

Hạ Hầu An cũng đau đầu, muốn xông lên nhưng họ làm sao lên được? Trực tiếp đối diện với đệ nhất Vũ Thánh của thiên hạ bây giờ à?

- Độ cao trên bảy tám mươi trượng, căn bản không có biện pháp dùng thang leo lên được.

- Dây thừng cũng vô dụng

Thiết Kiếm Vũ Thánh nãy giờ luôn nhíu mày, đột nhiên ánh mắt y dừng lại mấy gốc cây đại thụ ở mọc gần quả núi thấp phía bắc. Những cây đại thụ đều đã sinh trưởng cả trăm năm, ngàn năm. Những cây đại thụ có chiều cao không hề thấp hơn quả núi thấp phía bắc.

- Đúng.

Thiết Kiếm Vũ Thánh nhãn tình sáng lên.

- Nghiêm huynh, Hạ Hầu huynh.

Thiết Kiếm Vũ Thánh chỉ vào những cây đại thụ bên cạnh.

- Sao cơ?

Hạ Hầu An và Nghiêm Bạch Thú ngơ ngác.

- Cho lính trèo lên cây, trèo tới ngọn sẽ có độ cao gần bằng quả núi thấp phía bắc.

Thiết Kiếm Vũ Thánh cười nói tiếp:

- Sau đó ném dây thừng dài thẳng lên quả núi thấp phía bắc rồi cố định lại. Như vậy nó trở thành một cái cầu dây... Cho đám lính thông qua sợi dây này leo lên trên núi.

Mắt Hạ Hầu An và Nghiêm Bạch Thú không khỏi sáng ngời.

- Ha ha, Hách Liên huynh quả thật lợi hại.

Hai người không khỏi mừng rỡ.

Trên núi không có nhiều thứ khác nhưng đại thụ thì nhiều vô kể.

Còn đám lính ai không có mấy trăm cân khí lực? Bám vào sợi dây là có thể nhanh chóng leo lên trên núi. Còn những người sở trường khinh công càng có thể đạp lên sợi dây, nhanh chóng tung mình tới đỉnh núi.

Con mắt duy nhất của Hạ Hầu An lóe lên, giọng hưng phấn:

- Chung quanh quả núi thấp phía bắc có tới hơn trăm cây cao, mỗi một cây đại thụ đều có thể căng ra mấy sợi dây... Hơn trăm cây đại thụ cũng chính là mấy trăm sợi dây. Đến lúc đó vô số quân sĩ đồng thời nhảy lên, chỉ trong một thời gian ngắn có thể cho hơn một ngàn quân sĩ xông lên rồi.

- Vũ Thánh Tối cường thì sao chứ? Hắn vẫn chỉ là Vũ Thánh thôi, tiên thiên chân nguyên không phải là vô cùng vô tận. Đại quân của tại hạ và Nghiêm huynh cộng lại có tới trên mười vạn người! Hắn ngăn cản cách nào đây? Chỉ sợ đại quân vừa lên hắn đã phải chạy trốn rồi.

...

Theo lệnh, vô số quân sĩ đua nhau trèo lên một cây đại thụ cao lớn cạnh quả núi thấp phía bắc.

- Lên, lên nhanh lên!

- Nhanh!

Rất nhiều quân sĩ như bầy khỉ, nhanh chóng trèo lên cây đại thụ.

Trên quả núi thấp phía bắc, Đằng Thanh Sơn một mình một người khoanh chân ngồi đó.

- Trèo cây à?

Đằng Thanh Sơn thấy trong đám quân sĩ vác lên những cái dây thừng to dài, không khỏi lộ ra nụ cười.

- Nguyên lai là muốn làm một cái cái cầu dây... Đích xác là nếu cho các ngươi làm xong, chỉ sợ ta chỉ có một người cũng không kịp ngăn cản nhiều người như vậy.

Đằng Thanh Sơn lập tức vỗ vào núi đá bên cạnh. Núi đá chấn động, bung ra vô số đá vụn.

Đằng Thanh Sơn vẫn an vị, hắn cầm vài cục đá vụn rồi bắn tung ra! Chỉ lực bảy tám mươi vạn cân làm những khối đá vụn này bay đi với một loại tốc độ đáng sợ như xé rách cả trời, những hòn đá ma sát vào không khí tới nỗi bị thiêu cháy.

Veo!

Veo!

Những hòn đá bốc lửa xé gió bay đi, đập vào những những thân cây cao lớn đã sống cả trăm năm thậm chí ngàn năm.

- Ầm!

Tựa như bom oanh tạc. Một gốc cây đại thụ cổ xưa bị bắn đứt, nửa phần trên của cây đại thụ này bị tiện ngã sầm xuống.

Veo! Veo! Veo!

Những tảng đá bốc hỏa phừng phừng, như những thiên thạch oanh kích vào những thân cây đại thụ.

Ầm! Ầm! Ầm!

Những gốc cây đại thụ không chịu nổi công kích, hoặc bị đánh nát ra, hoặc đứt hơn phân nửa. Tóm lại những cây đại thụ đều đổ sầm, không ít quân sĩ hoảng sợ la lên, ngã lăn xuống. Người có vận khí tốt, thì ngã gãy tay gãy chân, có người xấu số rơi từ độ cao hơn mười trượng chết tại chỗ.

Những gốc cây đại thụ đổ xuống đập vào những rất nhiều binh lính chung quanh làm dậy lên một khoảng kêu rên.

- Sao lại như vậy được?

- Sao lại như vậy, cây lớn như vậy mà cũng bị đứt ra à?

Nghiêm Bạch Thú, Hạ Hầu An và Thiết Kiếm Vũ Thánh đều không tin cảnh đáng sợ này.

- Sao uy lực lại lớn như vậy? Không có khả năng!

Thiết Kiếm Vũ Thánh không khỏi liên tục lắc đầu.

- Tảng đá không phải là huyền thiết, căn bản chịu không nổi tiên thiên chân nguyên lớn như vậy quán thâu vào. Nhưng sao có uy lực mạnh dường ấy?

Mấy người bọn Nghiêm Bạch Thú đều kinh ngạc đến ngây người, đám quân sĩ đều rên la. Chỉ có Đằng Thanh Sơn ngồi trên đỉnh núi vẫn rất bình tĩnh. Từ đầu tới giờ hắn đều luôn ngồi ở đó.
Bình Luận (0)
Comment