Cửu Đỉnh Ký

Chương 503

- Ha ha… Bùi Tam tươi cười ra đón. Xem ra Hô Hòa khách khanh mã đáo thành công, lấy được hai bộ thần giáp rồi. Bộ đang mặc trên người chắc là Hồng Thiên thần giáp. Bộ thần giáp này rất là hợp với khí chất của Hô Hòa khách khanh.

Đằng Thanh Sơn kiếp trước là sát thủ, kiếp này cũng từng trải không ít.

Cả người hắn khí chất rất lăng lệ, rất hợp với bộ Hồng Thiên thần giáp nồng nặc sát lục khí tức.

- Cung chủ quá khen rồi.

Đằng Thanh Sơn nhìn bàn tiệc trả lời.

-Xem ra Cung chủ và các vị đều đang ăn mừng chiến thắng lấy được U Châu.

Tuyết Liên giáo chủ kế bên nói xen vào, tiếng cười trong trẻo vang lên:

- Là gặt hái được đại thắng, chiếm toàn bộ U Châu. Sau này, đông bộ Thanh Châu, đông bắc U Châu và bắc phương đại thảo nguyên hợp nhất. Đây đương nhiên là chuyện mừng. Chẳng qua, lần diệt Hồng Thiên thành này, đáng ghét nhất là để cho Vưu Thạch Kim mang thần giáp bỏ trốn. May mà Hô Hòa khách khanh giúp chúng ta lấy thần giáp về.

-Tiểu Liên. Bùi Tam nhăn mặt.

Tuyết Liên giáo chủ là con gái của Bùi Tam, từ nhỏ rất được chiều chuộng. Khi nổi tính bướng bỉnh, lời của Bùi Tam nàng cũng mặc kệ.

- Hô Hòa khách khanh, cậu đến đây là để tặng thần khí phải không?

Tuyết Liên giáo chủ cười hi hi ướm lời.

- Lần này Hô Hòa khách khanh lập được đại công, Thiên Thần Cung chúng ta sẽ ghi nhớ.

Đằng Thanh Sơn lần nói chuyện này thể hiện không được tốt, thật ra lần đánh Hồng Thiên thành này tâm tình của Tuyết Liên giáo chủ không tốt lắm. Đặc biệt là chuyện sư huynh Lý Triều bị cụt tay. Lý Triều và Tuyết Liên giáo chủ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thân như huynh muội. Tuyết Liên giáo chủ đã sớm bực bội trong lòng.

Với lại vì nàng là con gái của Bùi Tam, mấy người Lý Triều đều nhường nhịn nàng ta. Bùi Tam vì cái chết của vợ đã cảm thất có lỗi với con gái nên rất cưng chiều, làm cho Tuyết Liên giáo chủ từ nhỏ đã rất bá đạo. Nàng ta cho rằng, Kinh Ý lần này đoạt được thần giáp không phải là cướp thức ăn trong miệng hổ sao?

Dám đoạt bảo bối trên tay Thiên Thần Cung của nàng ta?

Thêm vào một bụng tức giận hôm nay, tự nhiên sẽ bộc phát ra.

- Tuyết Liên giáo chủ, ý của người là tại hạ đưa ra thần giáp, là lập công?

Đằng Thanh Sơn nhăn mặt.

Nói xong, Đằng Thanh Sơn nhình Thiên Thần Cung Cung chủ Bùi Tam. Tuyết Liên giáo chủ lần này nói những lời bá đạo, âm hiểm làm hắn rất tức giận. Nếu như Thiên Thần Cung Cung chủ Bùi Tam cũng là loại người này?

Cùng lắm thì bỏ chạy. Dẫu sao không có Lục Túc Đao Trì, Thiên Thần Cung lần này bị động, đừng hòng mơ tưởng tới thần giáp.

- Hô Hòa khách khanh, cậu đương nhiên là lập đại công.

Bùi Tam đi tới, che trước mặt Tuyết Liên cung chủ, cười nói:

- Khi ta để cậu đuổi theo Lục Túc Đao Trì đã từng nói qua, sau khi lấy được hai bộ thần giáp, cậu chọn một bộ, bộ còn lại để cho Thiên Thần Cung của ta, Thiên Thần Cung sẽ có trọng tạ.

- Hô Hòa khách khanh, xem ra cậu đã chọn Hồng Thiên thần giáp rồi. Ha ha, đều đã mặc lên người rồi.

Bùi Tam nhìn bộ thần giáp màu xanh sẫm Đằng Thanh Sơn ôm trên tay nói: Bộ thần giáp này, chính là bộ cậu muốn đưa à?

Lập tức, Thiên Thần Tô Mông Đặc, Kiếm Tông Tông chủ Lý Triều, Thú Vương Ô Hầu, Bùi Hạo cùng với Tuyết Liên giáo chủ, những người đang có mặt đều nhìn Đằng Thanh Sơn, bao gồm cả bản thân Bùi Tam.

Rõ ràng câu này của Bùi Tam nói rõ Thiên Thần Cung nhất định phải có một bộ thần giáp.

Đằng Thanh Sơn lấy Hồng Thiên thần giáp, bọn họ lấy bộ còn lại, đây là giá chót.

Nếu Đằng Thanh Sơn quá tham lam, Bùi Tam e rằng cũng không vui. Bùi Tam mà không vui chắc chắn hậu quả rất là nghiêm trọng.

Giao hay không giao?

- Cung chủ.

Đằng Thanh Sơn cười nhẹ:

Lúc đầu đã nói rõ, tại hạ đương nhiên đồng ý. Tại hạ đã có Hồng Thiên thần giáp, bộ thần giáp này có cũng vô dụng, chẳng qua… (xưng là ta để chứng minh DTS xem mình ngang hàng TTC?)

(Duyên: xưng là tại hạ cũng được bác ạ, gần ngang hàng rồi. Ý bác thế nào?)

- Chẳng qua cái gì?

Mấy người Bùi Tam nhìn Đằng Thanh Sơn.

- Chẳng qua, bộ thần giáp này thiếu giáp ngoài thân trên.

Đằng Thanh Sơn lắc đầu bảo.

Xem ra, Vưu Thạch Kim nghĩ cách không cho ta lấy được thần giáp, thậm chí sớm đã cấu kết với Vũ Hoàng Môn. Tại hạ cũng bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể đoạt được thần giáp. Còn giáp ngoài thân trên đã bị hai người Vũ Đồng Hải của Vũ Hoàng Môn đoạt đi. Vì đoạt được thần giáp, tại hạ cũng gây thù với Vũ Hoàng Môn.

Đằng Thanh Sơn bất đắc dĩ cười nói.

- Vũ Hoàng Môn?

Bùi Tam cười nhạt:

- Nhìn thấy Lục Nhĩ Toản Địa Thử thì ta đã đoán ra việc có liên quan đến Vũ Hoàng Môn. Con Lục Nhĩ Toản Địa Thử này thích ăn nhất là Long Viêm quả Vũ Hoàng Môn có rất nhiều, vì thần giáp mà kết thù oán. Cậu yên tâm, đừng thấy Vũ Hoàng Môn đôi lúc tùy tiện, nhưng mà Vũ Hoàng Môn rất thận trọng. Vì có Thiên Thần Cung của ta nhúng tay, bọn họ sẽ không ra tay đâu.

- Còn về thần giáp này, thiếu một cái giáp ngoài cũng chẳng hề gì.

Bùi Tam không để tâm nói.

- Thần giáp lợi giáp, vốn là rất ít khi mặc.

- Cung chủ.

Đằng Thanh Sơn cười đưa qua.

Bùi Tam thấy vậy mới lộ ra nét cười, mấy người Thiên Thần Tô Mông Đặc, Bùi Hạo đứng bên cạnh len lén thở ra, vui vẻ.

- A Hầu. Bùi Tâm quay đầu phân phó.

- Sư phụ. Thú Vương Ô Hầu tiến lên một bước.

- Bộ thần giáp mầu xanh sẫm này, theo như ta biết là thần giáp do một vị động hư tiền bối của Hồng Thiên thành Yến Vũ Sơn để lại, từ nay đưa cho con.

Bùi Tam trịnh trọng đưa bộ thần giáp qua, Thú Vương Ô Hầu hai mắt tỏa sáng, y hít mạnh một hơi kích động nhận lấy.

Đối với hư cảnh cường giả mà nói, bảo bối có thể làm cho họ động tâm thật quá ít. Thần giáp chính là một trong những thứ đó.

- Thì ra Bùi Tam cần thần giáp là để cho đồ đệ mặc.

Đằng Thanh Sơn nói thầm.

Khó trách không cưỡng cầu Hồng Thiên thần giáp. Nếu để cho tự thân lão mặc, xem chừng yêu cầu càng cao hơn, sẽ đòi lấy Hồng Thiên thần giáp. Nhưng mà lão là động hư cảnh giới, có thể tự mình luyện hóa thần giáp. Tự mình luyện hóa thần giáp, đương nhiên so với thần giáp do các động hư cường giả khác trong lịch sử để lại thì thích hợp với bản thân hơn nhiều.

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn quét qua người Bùi Tam nhưng không hề nhìn thấy thần giáp:

- Có lẽ là mặc bên trong y phục.

- Hô Hòa.

- Ừ? Đằng Thanh Sơn nhìn Bùi Tam.

Bùi Tam nhìn Đằng Thanh Sơn, cười nhẹ nói:

- Ta lúc trước có nói qua, cậu đưa cho Thiên Thần Cung ta một bộ thần giáp, Thiên Thần Cung ta nhất định có trọng tạ. Nói đi, cậu muốn cái gì?

- Trọng tạ cái gì? Đằng Thanh Sơn suy nghĩ.

- Nói đi, Thiên Thần Cung của ta không nhỏ mọn như cậu đâu.

Tuyết Liên giáo chủ nhìn Đằng Thanh Sơn. Thật ra, từ khi Đằng Thanh Sơn và Lý Quân từ Đoan Mộc đại lục trở về, lần đầu gặp Tuyết Liên giáo chủ, Tuyết Liên giáo chủ đã không vừa mắt. Bây giờ càng không có bao nhiêu hảo cảm.

Đằng Thanh Sơn nhìn Tuyết Liên giáo chủ, đột nhiên nhếch miệng cười:

- Cung chủ, nếu không thì Thiên Thần Cung đánh hạ Dương Châu, sau đó mang Dương Châu tặng lại cho tại hạ, thế nào?

Bùi Tam ngẩn mặt ra.

Những hư cảnh cường giả khác đều bị đề nghị của Đằng Thanh Sơn hù dọa.

Đánh hạ Dương Châu? Đưa cho hắn?

Đó chính là một trong Cửu Châu, hơn nữa còn được cho là một trong hai châu phồn hoa nhất, chỉ có Vũ Châu có thể so sánh được.

- Cậu…

Bùi Tam cũng không tự chủ lắc đầu cười:

- Kinh Ý ơi là Kinh Ý, cậu nên biết rằng muốn công chiếm một châu hao phí bao nhiêu nhân lực, vật lực không? Thiên Thần Cung của ta cũng chuẩn bị mấy trăm năm, tới bây giờ mới có thể dùng cách bẻ cây khô, đánh củi mục công phá Thanh Châu, U Châu. Như lần này chỉ là đánh chiếm U Châu, Thiên Thần Cung của ta đã tử thương hơn trăm vạn. Tiền bạc thì không thể kể hết. Hơn nữa, A Triều cũng vì thế mà mất cánh tay. Lần trước tiêu diệt Tiêu Dao Cung, tuy rằng đã sớm chiếm được Thanh Châu, nhưng sự báo thù của lão tặc Tiêu Dao Cung vẫn làm cho Thiên Thần Cung tổn thất rất lớn.

Bùi Tam cười nhìn Đằng Thanh Sơn:

- Muốn ta đưa Dương Châu cho cậu cũng được, cậu đưa lại cho ta năm bộ thần giáp, thêm năm cây bất tử thảo, cộng thêm nhân tình ta thiếu cậu lần trước, thế nào?

- Năm bộ thần giáp, năm cây bất tử thảo? Thêm vào nhân tình lần trước? Đằng Thanh Sơn thất kinh.

Thật ra lời nói lần trước chỉ là một câu nói đùa thôi.

Vùng đất của một châu nói đưa là đưa, chỉ sợ là chỉ có chí cường giả mới có sức hấp dẫn như thế. Bùi Tam dù lợi hại hơn, cũng không nỡ tặng đi một châu. Vì chiếm được một châu giá phải trả thật là lớn.

- Cung chủ, năm bộ thần giáp, năm cây bất tử thảo? Giết tại hạ cũng không có đưa ra được. Đằng Thanh Sơn lắc đầu nói. Nói tới trọng tạ, nhất thời tại hạ thật ra vẫn chưa nghĩ ra.

- Nếu vẫn chưa nghĩ ra, vậy chờ tới khi cậu nghĩ ra rồi nói. Bùi Tam cười nói.

Đằng Thanh Sơn gật đầu.

- Cung chủ, tại hạ rời Nghi thành cũng mấy ngày rồi, tại hạ đã đến lúc phải cáo biệt! Còn nữa, tại hạ tính đưa tiểu Quân đi về luôn. Cung chủ, các vị không cần đưa tiễn.

Dưới ánh mắt đưa tiễn của mấy người Bùi Tam, Đằng Thanh Sơn cưỡi Lục Túc Đao Trì nhanh chóng bay khỏi đình viện, đi tới nơi ở khác trong thành đón thê tử Lý Quân.

Đêm đó hắn lập tức trở về Dương Châu, Giang Ninh quận, Nghi thành.

Trên bầu trời đêm.

Lục Túc Đao Trì phá không bay đi.

Đằng Thanh Sơn ngồi bắt chéo chân trên thân Lục Túc Đao Trì, Lý Quân nửa người nằm trong lòng Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu ngắm sao trời.

- Thanh Sơn, huynh thật đã cho một bộ thần giáp? Lý Quân có chút kinh ngạc, ngồi bật dậy.

- Đương nhiên.

Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười:

- Nếu không đưa, sợ rằng Tuyết Liên giáo chủ, sư phụ của muội sẽ xé xác huynh ra.

- Muội biết, huynh là vì muội. Lý Quân quay đầu nhìn Đằng Thanh Sơn, áy náy nói. Nếu không phải là muội, Thanh Sơn huynh vốn không cần chung thuyền với Thiên Thần Cung. Con người sư phụ thì muội hiểu rõ, có chút bá đạo. Thanh Sơn, cho đi thần giáp có phải huynh không vui?

- Không vui? Đằng Thanh Sơn không để ý cười nói khẽ:

- Tiểu Quân, có mất thì mới có được! Huynh xá chi một bộ thần giáp vốn không dùng tới, tối thiểu lần này lại được thêm một lời hứa trọng tạ của Thiên Thần Cung. Hơn nữa, điều phiền phức với Vũ Hoàng Môn, huynh hoàn toàn có thể nhờ người Thiên Thần Cung đi đối phó.

-Bây giờ là lúc Đằng Thanh Sơn xây dựng cơ sở. Tại Cửu Châu đại địa, căn cơ của huynh quá yếu. Nên biết là xây dựng căn cơ, tự nhiên phải bỏ ra chút gì đó.

Đằng Thanh Sơn cười.

- Không bỏ ra chút gì, thực lực lại không đủ vậy mà đòi hô phong hoán vũ sao? Nằm mơ đi.

Lý Quân gật đầu.

- Thanh Sơn, vậy đợi khi tiểu Thanh tới, chúng ta sẽ không cần thế này nữa ha?

Mắt Lý Quân sáng lên.

Muội tuy rằng đang là quyền giáo chủ của Tuyết Liên giáo, rất có uy phong. Nhưng muội luôn cảm thấy bản thân là con tin bị Thiên Thần Cung giam giữ, Thiên Thần Cung dùng để uy hiếp, tác động tới huynh.

Đằng Thanh Sơn vươn tay, kéo Lý Quân vào lòng:

- Đừng gấp! Điều đó sẽ rất nhanh thôi, rất nhanh, không ai có thể ảnh hưởng chúng ta. Ngày mai là mùng chín tháng bảy, là kỳ hạn ba tháng chín trăm mười bốn hài tử luyện nội gia quyền. Sẽ biết nội gia quyền nhất mạch của huynh đời thứ ba có bao nhiêu đệ tử.

Đằng Thanh Sơn nhẹ giọng thì thầm, nội gia quyền đời thứ nhất chỉ có mình Đằng Thanh Sơn, đời thứ hai là Đằng Thú có ba người, đời thứ ba là những hài tử này.

Ngồi trên Lục Túc Đao Trì, bay trên chín tầng mây, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.

Trong mơ hồ ước chừng như thấy được tương lai, người tu luyện nội gia quyền như sao trời, nhiều không đếm hết.

- Nhất định sẽ có ngày đó. Đằng Thanh Sơn thầm nhủ.
Bình Luận (0)
Comment