Cửu Đỉnh Ký

Chương 599

Hai mươi tám tháng tư…

Đại quân Thiên Thần cung công phá phòng tuyến trọng yếu ở quận thành Lê Phượng … giết chết gần hai mươi vạn nhân mã Ma Ni Tự. Thiên Thần cung tổn thất không tới một vạn.

Mười một tháng năm, đại quân Thiên Thần cung đã tới Liệt Thiên cốc quan. Trận chiến này trong số ba mươi vạn quân sĩ của Ma Ni Tự đã chết mất trên mười vạn, những người khác đều chạy tán loạn. Thiên Thần cung chết và bị thương ba vạn.

Vô cùng dễ dàng!

Đại quân Thiên Thần cung, tập trung tinh anh tuyệt đối trong số một tỉ dân chúng của Thanh châu, U Châu và đại thảo nguyên, hơn nữa còn có thêm những tinh anh của Tây Vực gia nhập, tổng cộng một trăm năm mươi vạn người; được Bùi Tam, Thiên Thần, Tô Mông Đặc, Lý Triều, Thú Vương Ô Hầu, Bùi Hạo, Tây Vực vương Đồ Tán Khắc và nhiều cường giả hư cảnh khác chỉ huy, dùng con đường ngắn nhất tiến thẳng về phía Ma Ni Tự.

Không chiếm lĩnh thành trì.

Không đi vòng qua những vùng dân cư.

Đại quân Thiên Thần cung chỉ tiến theo con đường ngắn nhất, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, dọc theo đường đi, liên tiếp đánh hạ sáu phòng tuyến lớn, nhưng cũng không lưu lại quân đội.

Tất cả đại quân đều tiếp tục tiến lên.

Mười hai tháng sáu, đại quân Thiên Thần cung đã đến dưới chân núi Ma Ni Tự.

Đêm mùa hè nóng nực.

- Tiểu Quân! Một trăm năm mươi vạn đại quân Thiên Thần cung không hề chiếm thành trì mà lại một đường đánh hạ mọi trở ngại, xông thẳng tới Ma Ni Tự, xem ra không giống như chiếm đoạt lãnh thổ của Ma Ni Tự nhỉ.

Đằng Thanh Sơn nhìn tin tức trong tay, không kìm được thở dài.

Lý Quân bên cạnh cười nói:

- Thiếp lại thấy giống như muốn báo thù hơn.

- Ừm!

Đằng Thanh Sơn gật đầu.

Hai thế lực lớn đánh nhau, nếu như muốn chiếm đất, sau khi chiếm được địa bàn khẳng định là sẽ phái quân đóng giữ, củng cố địa bàn vừa chiếm được.

Nếu không, chiếm được một chỗ mà không để lại binh mã thì chẳng phải để người ta chiếm lại à?

- Thanh Sơn! Bây giờ đại quân của Thiên Thần cung gần một trăm bốn mươi vạn người đã đến ngoài sơn môn Ma Ni Tự rồi. Còn đám tăng nhân Ma Ni Tự cũng phải đến gần trăm vạn, hơn nữa còn có sáu mươi vạn tăng quân tinh anh, tổng cộng có trên một trăm vạn cao thủ. Trên một trăm vạn đấu với trên một trăm vạn, hơn nữa đều là tinh anh, trận này khẳng định rất thảm, vô cùng thảm.

Lý Quân không kìm được phải cảm thán.

Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu. Lướt mắt nhìn cả Cửu Châu, không có thế lực thứ ba nào có thể so về binh mã được với Thiên Thần cung và Ma Ni Tự.

Nếu nói về mức độ tinh anh, có lẽ Huyết Lang quân của Hình Ý môn có thể vượt qua Thiên Thần cung và Ma Ni Tự, nhưng về số lượng thì vẫn kém hơn một bậc.

- Năm đó Hồng Thiên thành bị đánh tan, còn lại tám vạn thiết kỵ tử chiến.

- Nhưng Ma Ni Tự so với Hồng Thiên thành thì quá mạnh. Hơn nữa các tăng nhân của Ma Ni Tự rất tự tin, không giống như Hồng Thiên Thành, chưa chiến đã biết bại rồi.

Đằng Thanh Sơn mỉm cười nói:

- Tiểu Quân, ngày mai ta và Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh sẽ đi đến chân núi Ma Ni Tự một chuyến, xem trận đại chiến này. Hơn nữa, bên trong Ma Ni Tự rất có thể có cường giả động hư. Hai đại cường giả động hư chiến đấu sinh tử là việc không thể bỏ qua được.

Bất luận là quân đoàn tinh anh của hai đại tông phái cường đại nhất đánh nhau, hay là đại cường giả động hư đối chiến, tất cả đều hấp dẫn Đằng Thanh Sơn.

- Trở về nhớ kể cho thiếp nghe!

Lý Quân cười nói.

Nàng cũng biết, chiến trường mấy trăm vạn người giết chóc là vô cùng hỗn loạn, nếu nàng đi thì Đằng Thanh Sơn lại phải phân tâm chiếu cố cho nàng.

- Yên tâm đi!

Đằng Thanh Sơn mỉm cười đáp.

Sáng ngày mười ba tháng sáu, Đằng Thanh Sơn cưỡi Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh rời khỏi Đại Duyên sơn Dương châu bay về phía tây, bay qua khu vực Viêm châu đến khu vực Nhung châu.

Giao giới giữa Lương châu và Nhung châu có một sơn mạch nối liền, chính là nơi Ma Ni Tự được kiến tạo. Từ khi chí cường giả Thích Già Tổ Sư kiến tạo tới nay, Ma Ni Tự ngày càng thịnh vượng, là ngôi chùa lớn nhất trên cả Cửu Châu đại địa. Bình thường dung nạp gần trăm vạn tăng nhân, vô số tục gia đệ tử tinh anh, còn có những quân sĩ tinh anh đều tập hợp tới Ma Ni Tự. Có đến sáu mươi vạn tinh anh cùng với gần trăm vạn tăng nhân xuất gia.

Đây là căn cơ của Ma Ni Tự.

"Vù... vù..."

Gió hè nóng bức thổi qua. Dưới chân sơn môn Ma Ni Tự, quân đội phân bố đóng quân thành vòng tròn mênh mông, như những hải dương sắt thép nhìn không tới bờ. Đó là đại quân tinh anh của Thiên Thần cung, thế lực lớn nhất trên Cửu Châu đại địa bây giờ. Quân đội như hải dương vô tận đủ để làm cho người ta cảm thấy khó thở.

Mà phía trên những ngọn núi của Ma Ni Tự, đồng dạng cũng có rất đông tăng nhân tay cầm binh khí, giống như vô cùng vô tận.

Hai bên giằng co.

- Nhiều người như vậy, thật là có ý tứ.

Một nam tử tóc bạc thân mặc y phục màu tím đứng ở phía xa, lúc thì nhìn quân đội vô tận trên đại địa, lúc thì lại nhìn vô số tăng nhân trên dãy núi:

- Lý Hàng ta sống đời này, cũng chưa từng thấy qua nhiều tinh anh chém giết nhau như vậy. Có ý tứ! Có ý tứ!

- Lý Hàng huynh!

Một giọng nói vang lên bên tai.

Lý Hàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo lưu quang từ xa xa bay đến, rơi xuống mặt đất, hiện ra một lạo giả tai to mặt lớn. Hắn liền lộ ra vẻ tươi cười:

- Khương huynh, huynh cũng đến đây, xem ra Vạn Tượng môn của huynh gần đây cũng rảnh rỗi nhỉ!

- Có bận cũng phải đến.

Lão giả mập mạp cười ha hả nói.

- Người của Vũ Hoàng môn đến?

Lão giả mập mạp nhìn hai người sóng vai từ xa xa bay lại, đúng là Hoàng Thiên Cần và Liễu Hạ.

Qua một lúc sau, cường giả hư cảnh của các phương thế lực, thậm chí một số cường giả hư cảnh nhàn tản cũng lần lượt đến đông đủ. Bất luận là những thế lực mạnh như Doanh Thị gia tộc, Vũ Hoàng môn, hay là thế lực yếu hơn như Tuyết Ưng giáo, Quy Nguyên tông đều có người tới. Một đám cường giả hư cảnh tụ tập lại, cười nói với nhau.

- Lại là một vị cường giả động hư!

- Mau nhìn bên kia!

Nhóm cường giả hư cảnh này đều quay đầu nhìn lại, lập tức sợ tới mức nhảy dựng lên. Chỉ thấy xa xa Đằng Thanh Sơn mặc áo bào trắng, lưng đeo Luân Hồi thương cưỡi trên Bất Tử Phượng Hoàng bay đến. Chẳng những kinh hãi vì Đằng Thanh Sơn là cường giả động hư, bọn họ phát hiện còn có một con yêu long ngoằn ngèo cưỡi mây đi cùng với hắn.

Yêu long này toàn thân có màu tím đen, vảy rồng lớn chừng bàn tay, đôi mắt to lớn màu vàng giống như hai bánh xe.

- Yêu Long Tử Tích!

Mọi người đều hít một hơi lạnh.

- Đằng Thanh Sơn đạt tới cảnh giới động hư?

Vẻ tươi cười của Hoàng Thiên Cần lập tức cừng đờ, kinh ngạc nhìn Đằng Thanh Sơn. Lần trước thua thua trong tay Đằng Thanh Sơn, hắn đã một lòng chuyên tâm củng cố cảnh giới của mình, rốt cuộc thân thể cũng cường hóa, đạt tới động hư tiểu thành. Lần này đến đây hắn vốn muốn trấn áp Đằng Thanh Sơn một phen, dẹp bỏ vẻ cao ngạo của Đằng Thanh Sơn.

- Sư bá.

Liễu Hạ nhìn về Hoàng Thiên Cần bên cạnh:

- Này Đằng Thanh Sơn cũng...

- Đừng nói nữa!

Sắc mặt Hoàng Thiên Cần rất khó coi.

Mà lúc này, Đằng Thanh Sơn xuất hiện cũng khiến cho không ít cường giả hư cảnh bước tới nghênh đón.

- Ha ha! Đằng huynh, mới đó mà Đằng huynh đã đạt tới cảnh giới động hư rồi. Bội phục! Bội phục!

Lý Hàng tóc bạc cười nói.

- Lý Hàng huynh!

Đằng Thanh Sơn cũng đáp xuống đất, mỉm cười đi tới.

Lý Hàng thấy Đằng Thanh Sơn khách khí như vậy, không khỏi cảm thấy rất có thể diện. Dù sao Đằng Thanh Sơn hiện nay cũng đã là cường giả động hư, dưới trướng còn có thế lực đáng sợ Hình Ý môn. Lần này hắn mang theo Bất Tử Phượng Hoàng cùng Yêu Long Tử Tích đến, ngay cả Vũ Hoàng Môn và Doanh Thị gia tộc đều cảm thấy áp lực không nhỏ, địa vị của Đằng Thanh Sơn trong lòng lại cao thêm một ít.

Thân phận như vậy, lại khách khí với mình, Lý Hàng tự nhiên rất cao hứng.

- Đằng môn chủ!

Một vị lão giả mập mạp chắp tay.

- Khương trưởng lão!

Đằng Thanh Sơn cũng cười chắp tay.

- Đằng huynh đệ!

Chỉ thấy xa xa, một nam tử lạnh lùng mặc kim bào, lưng đeo một thanh thần kiếm, mi tâm có nốt đỏ, đúng là Tần Thập Thất của Doanh Thị gia tộc năm đó đã từng giao thủ với Bùi Tam.

Tần Thập Thất chắp tay:

- Chúc mừng Đằng huynh đệ đã bước vào cảnh giới động hư! Yêu Long Tử Tích này cũng đến cùng huynh đệ, quả thật là hiếm có. Hiếm khi được nhìn thấy yêu long này một lần.

Đằng Thanh Sơn cười:

- Tử tích lão ca theo ta, biết lần này Ma Ni Tự cùng Thiên Thần Cung đại chiến, cho nên cũng muốn đến xem.

Cách đó không xa, hai người Hoàng Thiên Cần và Liễu Hạ của Vũ Hoàng môn nhìn một đám người trò chuyện với Đằng Thanh Sơn, lại nhìn Yêu Long Tử Tích giữa không trung cùng với Bất Tử Phượng Hoàng, đều cảm thấy tức giận.

- Đằng Thanh Sơn này vận khí tốt thật, đến cả Yêu Long Tử Tích cũng trở thành bằng hữu của hắn.

Liễu Hạ không kìm được buột miệng nói.

- Thịnh cực nhi suy. Ta xem Đằng Thanh Sơn có thể đắc ý được bao lâu!

Hoàng Thiên Cần vốn tưởng hôm nay tưởng có thể áp chế được Đằng Thanh Sơn, nhưng khi thấy Đằng Thanh Sơn đã đạt tới cảnh giới động hư, lại mang theo Bất Tử Phượng Hoàng và Yêu Long Tử Tích, khí thế của đám Vũ Hoàng môn ngược lại hoàn toàn bị lép vế.

Hơn nữa, nói về nhân duyên.

Nhân duyên của Đằng Thanh Sơn hiển nhiên tốt hơn Vũ Hoàng Môn nhiều.

Mặt trời mọc lên, nắng buổi sáng nóng rực.

Đại quân trên đại địa vô tận và vô số tăng nhân trên đỉnh núi đứng giằng co nhau.

Xa xa, những cường giả hư cảnh đứng xem cuộc chiến chỉ trỏ đàm tiếu.

- Nhìn kìa!

Lý Hàng chỉ về phía Thiên Thần cung.

Đằng Thanh Sơn và tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy trên bầu trời của đại quân Thiên Thần cung, những bóng người chợt bay lên. Đầu lĩnh là Bủi Tam mặc trường bào màu vàng nhạt, đứng trên lưng Lôi Điện Thần Ưng. Cạnh hắn là Thiên Thần Tô Mông Đặc và Lý Triều cụt một tay, còn có huynh đệ của Bùi Tam là Bùi Hạo; Thú Vương Ô Hầu cùng với Tây Vực vương Đồ Tán Khắc phân biệt ngồi trên lưng một con yêu thú phi cầm tiên thiên kim đan.

Nhóm người này đang lơ lửng trên trời cao.

Đồng thời một giọng nói lạnh lùng vang vọng cả thiên địa:

- Từ nay về sau, trên Cửu Châu đại địa không còn Ma Ni Tự nữa.

Giọng nói lạnh lùng quanh quẩn trong trong thiên địa, vang vọng bên tai các quân sĩ Thiên Thần cung và Ma Ni Tự.

- Truyền lệnh của ta!

Bùi Tam lạnh lùng nói:

- Tiến công, đạp bằng Ma Ni Tự!

Nhất thời dòng sắt thép vô tận phía dưới truyền đến những tiếng hô rung trời.

- Bùi Tam! Ma Ni Tự ta không oán không cừu với ngươi, việc này hãy nói cho rõ rồi đánh cũng không muộn.

Chỉ thấy năm tăng nhân mặc áo bào tím xuất hiện, ai nấy đều phi hành giữa không trung. Người lên tiếng chính là tăng nhân thiếu niên Phàm Không.

Bên phía Ma Ni Tự quả thật rất khó chịu. Thiên Thần cung vô duyên vô cớ đánh tới, bây giờ chẳng nói một câu đã lập tức phát lệnh tấn công.

Ma Ni Tự cảm thấy mù mờ.

- Hừ!

Bùi Tam hừ lạnh một tiếng.

Vừa rồi đại quân Thiên Thần cung đã gầm lên, lúc này các cánh quân đều tiếp tục hét vang. Chỉ thấy vô số quân sĩ mênh mông cuồn cuộn lao về phía Ma Ni Tự, như hồng thủy vỡ đê tràn đến.

- Các vị, giết đi!

Bùi Tam lạnh lùng nói.

Hắn đứng trên lưng Lôi Điện Thần Ưng, giục Lôi Điện Thần Ưng lao về phía Ma Ni Tự. Các cường giả hư cảnh cũng nhất nhất đánh tới.

Trong tai Đằng Thanh Sơn chỉ nghe những tiếng hò hét như những làn sóng, làm cả đại địa như rung lên.

Khi đại quân Thiên Thần cung xông vào sơn đạo, rất nhiều tăng nhân và tăng binh của Ma Ni Tự trên đỉnh núi vung đao kiếm chặn lại. Máu tươi tung tóe, một trận chiến điên cuồng đẫm máu khốc liệt đã xảy ra.

- Bùi cung chủ, Phật Tông là thánh địa, ngươi chớ có láo xược!

Một giọng nói đột ngột vang lên, vang vọng trong tai mỗi người như tiếng sấm.

Chỉ thấy trên đỉnh núi xa xa, một con yêu thú phi cầm hư cảnh Kim Sí Đại Bàng thật lớn đang giương cánh đáp xuống cực nhanh. Trên lưng nó là một tăng nhân đi chân trần, mặc tăng bào màu vàng bình thường, toàn thân có hào quang màu vàng kim mờ ảo vờn quanh, oáng thoáng còn có tiếng thiện âm vang lên.

- Ha ha!

Bùi Tam phát ra một tiếng cười ngông cuồng, chân đạp Lôi Điện Thần Ưng tới đón đầu.

Cơ hồ trong nháy mắt, Bùi Tam và tăng nhân áo vàng đi chân trần đều nhảy lên.

- Hống…

"Ầm..."

Va chạm trong nháy mắt, một luồng hào quang màu vàng kim mơ hồ lan ra bốn phía. Một bàn tay màu vàng mờ ảo đẩy Bùi Tam bắn xuống đất. Còn tăng nhân áo vàng thì lại đáp xuống lưng Kim Sí Đại Bàng.

- U…

Lôi Điện Thần Ưng lập tức lượn một vòng, đón lấy Bùi Tam giữa không trung. Bùi Tam chật vật đáp xuống lưng của thần ưng.
Bình Luận (0)
Comment