Cửu Đỉnh Ký

Chương 6

"Không tự lượng sức." Tôn Trạch cười khẩy, ánh mắt gã càng thêm lạnh lẽo.

Bọn họ vừa rồi nói như vậy giống như là vì Đằng Thanh Sơn cân nhắc nhưng trên thực tế chính là muốn làm ảnh hưởng đến ý chí của hắn. Nếu như Đằng Thanh Sơn tự sát dĩ nhiên đó là điều tốt nhất. Một khi làm như vậy hai người bọn họ không phí công sức gì đã có thể hoàn thành nhiệm vụ. Nếu như là chân chính bước vào sinh tử chiến, bọn họ hai người cho dù có thể giết chết Đằng Thanh Sơn thì dự đoán cũng sẽ bị thương.

"Dole Goth Grove trúng một đao của ta vậy mà lại không bị ảnh hưởng gì." Đằng Thanh Sơn nhìn qua tráng hán người Nga," gã và Tôn Trạch đều mặc đồng phục màu đen. Đồng phục này chắc phải có năng lực phòng ngự rất mạnh."

Lúc đó tên tráng hán người Nga này ở trên nóc nhà đã trúng một mũi đao. Nhưng hai người bọn họ sớm đã biết Đằng Thanh Sơn có tuyệt kĩ phi đao, lần này đến đây hai người đều mặc đồng phục có năng lực phòng ngự cực mạnh. Vừa rồi khi phi đao xuyên qua y phục thì uy lực đã rất yếu. Toái thể cơ 'Dole Goth Grove' rất dễ dàng đã có thể dùng cơ bắp kẹp lấy thân đao, đẩy ra ngoài.

"Hầu tử, con sói này muốn tìm chết. Chúng ta thành toàn cho hắn thôi." Đại hán người Nga 'Dole Goth Grove' nói tiếng Trung rất lưu loát.

"Uy hiếp lớn nhất chính là thần thương thủ'Tôn Trạch', phải giết chết hắn thì ta mới có cơ hội sống sót."

Đằng Thanh Sơn thân thể đột ngột cúi xuống hầu như không có dấu hiệu gì báo trước, đôi chân đột nhiên dậm mạnh, hai tay cào xuống đất giống như mãnh hổ xuống núi. Hắn nhảy lên một cái cao gần tới mười mét, một chiêu pháo quyền nhắm hướng Tôn Trạch kích tới.

'Thần thương thủ' Tôn Trạch đứng tại cửa trước ở sân khóe miệng hơi nhếch lên, cả người liền di động. Hắn chuyển thân trông giống như một đám ảo ảnh đang di động từ một bên vây đến. Đồng thời khẩu súng màu bạc trong tay hắn cũng phát ra âm thanh nho nhỏ gần như không thể nghe thấy.

"Phốc! Phốc!"

Tại nháy mắt đối phương giương súng Đằng Thanh Sơn đã uốn người giống như một con rắn độc chuyển hướng bên cạnh nhảy tới.

Nếu như nói đến sự linh hoạt của thân hình khi cận chiến thì trong tam đại nội gia quyền, Bát Quái chưởng có thể xưng là đệ nhất. Bát Quái chưởng có câu nói "Nhất tẩu, nhị thị, tam tọa, tứ phiên". Đệ nhất chính là tối cơ bản "tẩu". Vị cường giả Bát Quái chưởng cấp biệt đại sư "Tôn Trạch" này di chuyển giống như du long, nhanh như chớp, tự nhiên như gió.

Còn súng và đạn thì càng ác độc âm hiểm.

Bằng vào sự nhanh nhẹn của Bát Quái chưởng phối hợp với uy lực của hiện đại hỏa lực, Tôn Trạch đích xác là vô cùng đáng sợ.

"Tốc độ và sự linh hoạt của ta không bằng "Tôn Trạch", ta muốn đuổi theo hắn không kịp trong khi hắn lại có thể không ngừng công kích ta. Đồng thời còn có tên 'toái thể cơ' Dole Goth Grove này … một khi ta phản ứng chậm một chút thì chờ đợi ta chỉ có cái chết. Ta chỉ có một lần cơ hội mà thôi!" Đằng thanh sơn nắm rất rõ tình cảnh hiện tại.

"Phốc." Lại là một viên đạn bắn tới. Đằng Thanh Sơn đã không kịp né tránh vì một bên có toái thể cơ' Dole Goth Grove quái thú đáng sợ này công kích.

"Không ổn."

Phần bụng của Đằng Thanh Sơn nháy mắt mềm mại như bông. Ngay khi viên đạn bắn trúng phần bụng hắn thì một cỗ nội kính mạnh mẽ từ trong phun ra khiến cho lực đạo của viên đạn bị giảm đi 70%, đồng thời cơ bắp hắn chấn động trở thành cứng như thép khiến cho đầu đạn bị ghim chặt vào trong sau đó bị cơ bắp đẩy ra. Đằng Thanh Sơn liền sử dụng thế thiết bản kiều (thế võ ngửa người ra phía sau hai tay và hai chân chạm đất bụng và mặt ngửa lên trời), hai tay chạm xuống đất, cả người giống như du long đạp sóng lao mạnh qua một bên.

Tôn Trạch tại nơi không xa cười lạnh.

"Ha ha …" Đại hán người Nga cười lớn, xông thẳng hướng Đằng Thanh Sơn.

"Chính là lúc này." Thân hình của Đằng Thanh Sơn lại chuyển đến góc sân phía dưới cây đào, hai tay mỗi tay cầm một thanh phi đao, ánh mắt hắn chuyển thành u uất đau thương, đồng thời hai thanh phi đao rời khỏi tay bay ra. Mỗi thanh phi đao đều tạo thành một quỹ đạo xuyên qua không gian nhắm hướng Tôn Trạch và Dole Goth Grove lạnh lẽo bắn tới.

Tôn Trạch cười lạnh bắn một phát đạn về phía thanh phi đao này.

Nếu chỉ nói riêng về kĩ thuật bắn súng thì Tôn Trạch có thể xếp hạng trong top 10 thế giới. Dùng súng bắn trúng phi đao đối với hắn rất thoải mái.

"Vèo ~" Đại hán người Nga 'Dole Goth Grove' gầm lên, tay phải đeo găng tay bằng kim loại hướng thẳng về phía phi đao.

Đằng Thanh Sơn ánh mắt lạnh lùng sâu thăm thẳm, ẩn ước chứa đựng một tia đau thương. Không thể tưởng tượng được nội kính truyền trong hai thanh phi đao có một mối liên hệ với tâm cảnh của Đằng Thanh Sơn.

"Bồng!"

"Bồng!"

Đúng lúc khi thanh phi đao sắp va chạm với viên đạn thì dưới tình huống giống như không hề có vật gì chạm vào, vậy mà bỗng nhiên lại rạn nứt ra thành bẩy tám mảnh thép một cách quỷ dị. Bẩy tám mảnh thép này quỹ đạo hơi biến hóa nhưng vẫn tốc độ vẫn như cũ cực nhanh bắn về phía Tôn Trạch. Viên đạn tự nhiên bị bắn trượt.

"Không –" Tôn Trạch sắc mặt đại biến.

Ban đầu hắn cách Đằng Thanh Sơn không đủ mười mét, Đằng Thanh Sơn ném ra phi đao thì hắn lập tức liền nổ súng. Khi phi đao vỡ ra thì khoảng cách cũng chỉ cách hắn khoảng hai mét.

Với khoảng cách hai mét này bằng vào tốc độ bắn tới của các mảnh vỡ phi đao thì biến hóa đột nhiên này cũng chỉ kịp khiến cho thần kinh của Tôn Trạch vừa mới có phản ứng thì các mảnh phi đao đã đến trước mắt hắn.

"Phốc! Phốc! Phốc!"

Trong các mảnh vỡ của phi đao có ba mảnh trực tiếp bắn xuyên qua mặt của Tôn Trạch, từ phía sau đầu bay ra.

"Ặc …" trong ánh mắt của Tôn Trạch mang theo vẻ khó tin được nhưng ngay lập tức liền u ám mất đi mầu sắc, cả người hắn mềm nhũn ngã lăn xuống đất.

Một trong năm mươi hai S cấp sát thủ của hắc ám thế giới, cường giả Bát Quái chưởng -'thần thương thủ' Tôn Trạch, đã chết.

Khuôn mặt của nội gia cường giả bình thường đều là nơi phòng ngự thấp nhất. Trừ phi đã đạt đến tông sư cảnh giới thì toàn thân mới không có nhược điểm. Loại người chưa đạt đến tông sư cảnh giới như Tôn Trạch đương nhiên là chết chắc.

"Bồng." Đại hán người Nga 'Dole Goth Grove' gặp phải đồng dạng hiểm cảnh nhưng hắn may mắn hơn nhiều bởi vì hắn dùng tay phải ngăn cản phi đao còn tay trái thói quen chắn tại trước mặt. Trong các mảnh vỡ của phi đao có hai mảnh bắn về mặt hắn liền bị hắn dùng tay trái đeo bao tay dễ dàng ngăn lại.

"Ngươi, ngươi …" Đại hán người Nga này nhìn sang hướng đồng bọn đã bị chết, đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.

"Hầu tử, hầu tử …" Dole Goth Grove nhìn Tôn Trạch miệng lắp bắp "Phi đao, phi đao làm sao lại vỡ ra?"

Một thanh phi đao, vô duyên vô cớ lại tự vỡ ra?

Đằng Thanh Sơn nhìn gã đại hán người Nga, trong lòng thầm thở ra một hơi.

Lúc đó đại chiến tại căn cứ của Tổ chức Red, một mình hắn và rất nhiều sát thủ chiến đấu. Song quyền nan địch tứ thủ (hai nắm đấm không thể địch lại bốn tay), mắt nhìn bản thân sắp bị vây công đến chết. Tại trên bờ sinh tử, tại tâm trạng chán nản tuyệt vọng vậy mà hắn lại phát hiện ra tại loại tâm cảnh đặc biệt đó bản thân có một loại cảm giác đối với trời đất chung quanh khiến cho bản thân có thể cùng với "nội kính" trong thanh phi đao bắn ra có một tia liên hệ kì dị.

Dựa vào một tia liên hệ này, hắn hoàn toàn có thể khống chế phi đao khi nào vỡ ra.

Một thanh phi đao bắn đến, ngay khi sắp đến gần địch nhân lại đột nhiên vỡ ra thành vài mảnh thì địch nhân sao lại có thể kịp phản ứng? Giống như Tôn Trạch, trong hai mét ngắn ngủi hắn không thể kịp phản ứng thì đã bị bắn xuyên qua đầu.

Đây là tuyệt đối sát chiêu!

Mặc dù Đằng Thanh Sơn cũng không hiểu vì sao tại loại tâm lý đó lại có thể có một tia liên hệ với "nội kính" trong phi đao nhưng hắn đã nhớ loại trạng thái đó, nhớ một chiêu này. Đồng thời hắn cũng đặt tên cho chiêu này là "Ảm nhiên nhất đao"

"Lang, ngươi phải vì hầu tử bồi táng!" gã đại hán người Nga Dole Goth Grove hai mắt ẩn ước đỏ ngầu, phảng phất như một con sư tử đang nổi giận bắt đầu gào thét. Trong phạm vi của tầm mắt, đồng phục của đại hán người Nga này lại trướng lên gấp đôi. Sát nhân cơ khí (cỗ máy giết người) này bắt đầu dậm chân xuống đất.

Mặt đất chấn động rạn nứt ra, giống như bị một chiếc xe lớn tốc độ cao lao tới.

"Ha ha, đến đúng lúc lắm!" Đằng Thanh Sơn cười lớn một tiếng, không thèm né tránh mà lại hướng tới trước.

Hai chân hắn liên tục bước trên mặt đất, phảng phất như là một người khổng lồ giẫm đạp khiến cho mặt đất không ngừng rạn vỡ. Đằng Thanh Sơn trông vô cùng mạnh mẽ nhưng thân hình lại tự nhiên như du long. Tay trái hắn đưa lên trước mắt, tay phải giống như giao long xuất thủ, lấy thắt lưng làm trung tâm, lực lượng của toàn thân trong nháy mắt hoàn toàn tập trung trên tay phải.

"Xuy xuy..." Tay phải của hắn lại quỷ dị trương phình lên gấp đôi.

Gân xanh nổi lên giống như muốn vỡ tan ra, cơ bắp hắn giống như những sợi gân bò chằng chịt đầy tính đàn hồi. Một cỗ khí kính hình trôn ốc mạnh mẽ sinh ra, tay phải của hắn giống như một mũi khoan đang chuyển động sinh ra âm thanh mãnh liệt.

"Hơ!" Dole Goth Grove quái vật liền nhảy lên một cái, tay phải đeo bao tay kim loại giơ cao lên sau đó mang theo sức mạnh vạn cân giống như một viên đạn pháo bắn ra hướng mạnh về phía Đằng Thanh Sơn đánh tới.

Nắm tay to lớn của Dole Goth Grove mang theo một đám tàn ảnh va chạm với nắm tay của Đằng Thanh Sơn.

"Xuy..."

Dole Goth Grove cảm giác đến một cỗ kính đạo kì lạ xuyên qua bao tay truyền vào, thậm chí còn khiến cho toàn bộ tay phải của hắn xoay chuyển, phát ra tiếng kêu nho nhỏ. Dole Goth Grove sắc mặt biến đổi, may mắn hắn tại du già cổ thuật (thuật Yoga) có thành tựu cực cao mới gượng chống lại được cỗ khí kính trôn ốc này: "Nếu như thực lực yếu một chút, sợ rằng cổ tay sẽ bởi vậy bị bẻ gẫy! Hiện tại tay phải của ta dự đoán chỉ có thể phát huy ra 80% thực lực."

Dole Goth Grove không cảm dễ chịu nhưng Đằng Thanh Sơn tình huống lại càng không ổn.

Ngay khi nắm tay va chạm, Đằng Thanh Sơn cả người liền mượn lực nhảy lùi lại, "Ha ha …" Dole Goth Grove ngông cuồng phát ra tiếng cười, không có chút nào do dự tiếp tục cực nhanh lao tới.
Bình Luận (0)
Comment