Lựa chọn cuối cùng là gì.Mèo đen và Ansbach bắt đầu nảy sinh bất đồng ý kiến.
Ansbach một mực muốn thay đổi kết cục của anh và Oregon, còn mèo đen lại muốn tập trung vào cộc gỗ. Thay vì sa vào vũng lầy quá khứ, chi bằng nắm tay nhau cùng hướng tới tương lai.
Hai bên chẳng ai thuyết phục được ai, Ansbach nhét mèo vào lòng, mèo ta chỉ có thể vẫy đuôi meo meo kháng nghị.
Mèo đen giận dữ trừng anh nhưng cũng thừa biết một tên Malkavian khi đã đâm đầu vào ngõ cụt thì khó lòng ra được, nó chẳng biết phải làm thế nào.
Ansbach ôm nó đứng trên lề đường hứng gió một lúc để bản thân bình tĩnh lại, “Tôi nhìn thấy y.”
Y nào nữa?
Mèo đen vẫn chưa nguôi giận.
“Ansbach Malkavian.” Ansbach đưa ra quyết định.
Mèo đen có phần xúc động.
Nếu bản thân của tương lai chạy tới gặp mình bảo rằng Gordon sẽ thế này, mình sẽ thế kia, có ai lại tin cho được?
Thôi thì xem như có lòng.
Nhưng nếu mình của tương lai dám nói sau này Oregon và Ansbach sẽ không có kết cục tốt đẹp, nhất định sẽ trở mặt thành thù…
Chắc nó sẽ đánh chết tươi “mình” kia luôn!
…
Sao mình của quá khứ và mình của tương lai đều đáng ghét thế nhỉ?!
Vẫn là mình của hiện tại tốt nhất.
Mèo đen vừa tự luyến vừa tự ghét bản thân.
Thấy mèo đen không động đậy cả buổi trời, Ansbach tưởng nó bị mình thuyết phục rồi chứ không ngờ nó đang rơi vào ảo tưởng của chính nó.
Nếu đã có quyết định, Ansbach lập tức xuất phát.
Thật ra anh còn một suy nghĩ khác, đó là thuyết phục mình của quá khứ để bắt tay nhau đánh bại Gordon. Nếu vậy thì cộc gỗ cũng sẽ tới tay.
Nhưng cơ hội thành công quá mỏng manh nên anh không nói cho mèo đen nghe.
Ansbach của năm 1980 gần như hoàn toàn điên cuồng, giả sử có gặp anh cũng không nắm chắc sẽ khuyên được, ôi, ai bảo hiện giờ anh đang trong giai đoạn hồi phục, không thể nào giải thích nổi suy nghĩ của mình khi xưa!
Nhưng nói gì thì nói, nhiệm vụ trước mắt vẫn là tìm thấy “mình” đã.
Bởi vì Gordon cũng sắp tìm thấy “mình” rồi.
Ansbach của năm 1980 đã mấy lần cảm nhận được mùi của Oregon xuất hiện quanh mình, nhưng lần nào cũng nhạt nhòa và bị gió thổi tan đi khiến anh không tìm thấy người đâu, thứ cảm giác cả người cứ sục sôi nhưng không thể trút ra làm anh mỗi lúc một táo bạo.
Nếu còn gặp lại một lần nữa, anh sẽ không thèm để ý đến hiệp ước giữa giáo hội và huyết tộc nữa mà chỉ làm theo ý mình.
Có lẽ Thần không muốn nhìn thấy nhân gian gặp phải nạn kiếp, đúng vào lúc sự kiên nhẫn của Ansbach cạn kiệt, hơi thở của Oregon lại xuất hiện, tuy mỏng manh nhưng không đến nỗi mơ hồ khó lòng nắm bắt như những lần trước.
Ansbach đuổi theo vào trong hẻm. Vài bà lão đang ngồi trên ghế vá quần áo và tán gẫu bất thình lình nhìn thấy có người Tây xuất hiện, tất cả hoảng đến không nói thành lời, đang định thu dọn chạy vào nhà thì người Tây nọ bỗng chốc chẳng còn tăm hơi.
“Á!”
“Quỷ!”
…
Không biết về sau người Tây thường bị gọi là quỷ Tây có phải công lao của anh hay không.
Ansbach không biết thuật dịch chuyển tức thời của mình đã hù dọa bà con chòm xóm sống trong khu đó, đương nhiên dù có biết anh cũng chẳng buồn để ý. Anh đuổi đến cuối hẻm thì không gặp được người muốn gặp, nhưng lại nhìn thấy người không muốn nhìn thấy.
“Lâu quá không gặp.” Gordon ngả mũ chào hỏi.
Ansbach cau mày, “Là ông?”
Gordon lấy ra một hủ khói, “Grangrel…”
Lời còn chưa dứt Ansbach đã bổ tới, Gordon biến thành một làn khói và biến mất, đợi anh bước xuyên qua làn khói, hắn mới xuất hiện ngay sau lưng anh. “Như thường lệ, cậu chẳng biết kiên nhẫn là gì cả.”
Ansbach trở tay ra ngay một đấm.
Gordon trúng đòn lảo đảo bưng mũi lùi lại hai bước, cúi đầu thấy có máu trong tay nhưng chẳng giận mà còn cười bảo: “Thoải mái hơn chưa?”
“Trừ phi đi dự tang lễ của ông.” Ansbach lạnh lùng đáp.
Gordon hỏi: “Không giải quyết được chuyện của người yêu thì đi trút giận lên người kẻ khác?”
Ansbach từ từ xoay lại, hơi lạnh toát ra trên người như muốn biến thành hàng ngàn vạn mũi tên bắn vào Gordon.
Gordon nói: “Giao dịch đi nào, ta có cách để y ngoan ngoãn nghe lời.”
Khóe miệng Ansbach nhoẻn lên, lòng Gordon lập tức chùng xuống.
Quả nhiên anh chỉ bảo: “Cút.”
Ansbach bước ra khỏi con hẻm, đứng trên đường chính nhìn người qua kẻ lại và lộ ra nụ cười khát máu. Nếu Oregon không chịu xuất hiện vậy thì nghĩ cách đi tìm y thôi.
Không đủ người đi tìm thì biến hết những người trên đường này thành tay sai của mình.
Anh hé răng ra, nhưng chưa kịp hành động thì trước mặt đã bị chắn bởi chiếc mũ của Gordon.
Gordon nói: “Ta biết Oregon đang ở đâu.”
Môi Ansbach từ từ khép lại, anh ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Gordon nói: “Ta muốn ăn bánh bao, cậu mời ta nhé?”
Ansbach quay đầu đi thẳng vào một quán ăn.
Gordon mỉm cười theo sau, gọi hai bàn bánh bao to tướng cùng với một vài món mặn, “Bánh bao ngon thật.”
Ansbach hỏi: “Giao dịch thế nào?” Anh không tin đối phương sẽ có lòng tốt cho anh biết nơi ở của Oregon.
“Đơn giản lắm, thay ta làm một chuyện.” Gordon nói: “Dò la tin tức giữa huyết tộc và giáo hội, thỉnh thoảng gây ra chút phiền phức cho chúng, giống như chuyện cậu hay làm ấy, với cậu mà nói vô cùng dễ dàng.”
Ansbach không đồng ý cũng chẳng từ chối, “Y đang ở đâu?”
Gordon đáp: “Tìm được y không khó, khó là khó ở chỗ níu kéo trái tim của y.”
Ansbach cau mày.
“Cậu không biết sao?” Gordon vờ như ngạc nhiên lắm nhưng lại nói bằng giọng cười trên nỗi đau của người khác, “Y có người yêu mới rồi.”
“Rầm.”
Chiếc bàn trong quán ăn bất thình lình đổ ập xuống.
Khách khứa đang ăn giữa chừng đều ngây người, sau đó quýnh quáng bỏ chạy, tiểu nhị và chưởng quỹ cũng hô hoán, vừa la lối vì chuyện lạ vừa réo gọi những vị khách chạy mất không chịu trả tiền.
Chung quanh nháo nhào cả lên, chỉ còn Ansbach và Gordon bình tĩnh ngồi yên chỗ cũ.
Gordon nhặt chiếc bánh bao rơi trên mặt đất lên thổi nhẹ rồi cắn một phát, “Là một người mặc áo choàng màu xám đậm…” Hắn chợt ngưng bặt, hình như vừa nhìn thấy người mình nhắc đến.
Ansbach cảm thấy có gì kỳ lạ nên cũng quay đầu lại…
Tiểu nhị và chưởng quỹ đang mải giữ khách, cảnh tượng nhốn nháo khó tả, có một đám người vây xem chuyện vui, người đi đường có kẻ dừng chân hóng hớt, có kẻ bỏ ngoài tai chẳng thèm để ý.
“Ông đang nhìn cái gì?” Ansbach hỏi.
Gordon mỉm cười, “Ta có một loại phong ấn khóa được trái tim của Oregon để y chỉ thuộc về một mình cậu.”
Trông bản mặt còn đen hơn cả lông mình của Ansbach năm 2015, mèo đen khẽ nhấc móng lên vỗ nhè nhẹ vào mặt anh.
Ansbach kéo nón lên che khuất cả gương mặt.
Mèo đen rúc đầu vào nón liếm láp môi anh.
Ansbach hỏi nó: “Thật sự không thay đổi được ư?” Ngay lúc vừa rồi khi đang định đến gần mình của quá khứ, anh cảm nhận được một lực bài xích mạnh mẽ đánh văng anh đi, sau đó có cố thế nào anh cũng không đến gần được nữa.
Nếu như trước đây vẫn còn dám khịt mũi dè bĩu hai chữ “vận mệnh” thì giờ đây phải đối mặt với sự thật khiến anh không thể không cúi đầu.
Mèo đen rất muốn há mỏ cười to chế giễu anh lúc xưa không tin tưởng nó, nhưng nó lại không nỡ, cuối cùng vẫn tiếp tục an ủi anh. Nó dùng chân vỗ ngực anh lấy lệ, sau đó ghé vào ngáp dài chuẩn bị đánh một giấc.
Bởi là chuyện của một trăm hai mươi năm về trước nên Ansbach không quen lắm với đường xá Trung Quốc, cuối cùng tìm cả ngày mới đến được nơi cần đến.
Nó nằm ngủ chưa được bao lâu thì Ansbach đã đứng dậy.
Mèo đen bị rớt xuống đất: “…”
Ansbach nói: “Phải tìm thấy Gordon để lấy lại cộc gỗ.”
Mèo đen: “…” Hai chữ “lấy lại” hình như không đúng cho lắm.
Ansbach cúi đầu nhìn nó, “Có vấn đề gì ư?”
Mèo đen lập tức ưỡn ngực đứng thẳng!
Không vấn đề gì, đúng là phải “lấy lại” cộc gỗ!
Ansbach năm 2015 mang mèo đen ra khỏi con hẻm, vừa đúng lúc bắt gặp Oregon đang đi từ đầu kia tới, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy Ansbach năm 1980 ngồi trong quán ăn cùng với Gordon.
Thì ra hồi đó đúng là bị bắt gặp thật, thảo nào Oregon lại giận như vậy.
Nếu đã không thể thay đổi những chuyện đã xảy ra thì phải cố gắng nắm bắt những chuyện chưa xảy ra!
Anh cúi đầu áp môi hôn lên lưng mèo đen.
Mèo đen dùng đuôi quất vào mũi anh.
Ansbach xùy cười, vừa ngẩng lên là nhìn thấy Gordon rời đi theo hướng ban nãy Oregon đến, anh bèn lập tức đuổi theo.
Dường như biết có người bám theo, Gordon chỉ toàn chọn những nơi đông người để đi.
Gordon trong bộ quần áo lịch lãm kiểu quý tộc Anh cùng với Ansbach trong áo choàng xám đậm vô cùng nổi bật, đi đến đâu cũng thu hút bao người chú ý, Ansbach đuổi theo được một lúc, thấy đối phương không vội lắm thì cũng đi chậm lại.
Mèo đen trượt xuống khỏi người anh, một mình đuổi theo Gordon.
Ansbach rủa thầm một tiếng, đẩy đám người trên đường ra túm chú mèo vừa chạy được bảy, tám mét về.
Mèo đen “meo” lên một tiếng, Ansbach cảm thấy có gì bất thường nên xông lên trước cản đường vị quý tộc Anh.
Không phải Gordon.
Trời cao trong xanh.
Đất bằng thăm thẳm.
Giữa nền trời xanh lam và nền đất xanh lá có hai bóng người đang chuyển động cực nhanh.
Đã chiến đấu được gần tám tiếng đồng hồ, hai bên ban đầu còn nhẹ nhàng với nhau, nhưng càng đánh càng thẳng tay không chút nương tình.
Bàn tay Ansbach siết cổ Oregon, răng nanh anh ghim chặt vào vai y, máu tươi chảy xuống thành dòng thấm ướt cả nửa cánh tay anh.
Oregon ngẩng đầu lên, cổ họng chợt phát ra tiếng gầm giận dữ của loài thú hoang hung hãn. Y đẩy mạnh Ansbach đang bám chặt lấy mình ra, cả người dần dần nhạt đi, trước mặt y từ từ hiện lên một con báo đen.
Khả năng hóa thú của gia tộc Gangrel! Cũng là trạng thái chiến đấu tối cao của Gangrel!
Không ngờ y lại sử dụng khả năng hóa thú để đối phó với mình.
Đôi mắt Ansbach đã chuyển màu đỏ rực! Phong ấn đặt trong lòng bàn tay bất thình lình bay ra, đánh trúng vào ngay trên người Oregon đang trong quá trình hóa thú.
Oregon thét lên một tiếng thảm thiết, thân hình biến trở lại thành người rồi ngã ngửa ra đất. Báo đen đang biến hình vì mất đi sức mạnh nên dần thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một chú mèo đen.
Ansbach giờ đây hoàn toàn điên cuồng, anh nhấc Oregon lên rồi dùng răng cắn mạnh vào cổ y, tham lam hút lấy hút để dòng máu tươi ngon như muốn nuốt chửng cả thể xác ấy.
Ở đằng xa, người mặc áo choàng xám giơ tay che mắt mèo đen và nói thật khẽ:
“Đừng nhìn. Van em đấy.”