Cuộc chiến vinh quang của đội nghiệp dư.Lawrence chuyển đề tài nhanh quá, Oregon còn chưa phản ứng kịp thì Ansbach đã sầm mặt nói: “Đó chẳng phải là mưu tính của cậu và giáo hội à?”
Lawrence vội kêu oan: “Ngài liên kết với Lilith diệt trừ thành viên Nghịch Cửu Hội tôi có biết, làm sao lại đi lợi dụng chuyện này vu khống ngài giết hại đồng bào?”
Ansbach nhướng mày hỏi: “Làm sao cậu biết?”
Lawrence đáp: “Ngài Tiểu Minh Vương nói.” Đây là nguyên nhân khi giáo hội lấy danh sách Nghịch Cửu Hội ra và chỉ đích danh Ansbach là một trong số các nanh vuốt, cậu ta chẳng buồn quan tâm.
Oregon tò mò hỏi: “Sao cậu ấy biết?”
Lawrence thấy hơi ê răng, “…Ngài ấy không nói ạ.” Tuy phần lớn huyết tộc đều cảm thấy vị Tiểu Minh Vương đời thứ hai này có cũng như không, nhưng nể mặt cậu được đích thân ngài Cain sơ ủng cùng với người bạn đời là thiên sứ hủy diệt Baal, ngoài mặt tất cả vẫn giữ thái độ kính trọng, làm sao dám nói thẳng ra nghi vấn như Oregon.
Ansbach cau mày.
Xem ra không chỉ giáo hội mà sau lưng huyết tộc cũng có một bàn tay vô hình đang thúc đẩy mọi chuyện tiến triển. Tiếp đến sẽ xảy ra chuyện gì? Có phải sẽ như ý muốn ban đầu của Metatron, kéo anh và Oregon xuống vũng bùn dính líu vào vùng đất phong ấn?
Nghĩ đến đây, sắc mặt của anh đã rất khó coi: “Tin tức do cậu tiết lộ?”
“Đương nhiên không phải.” Mặc dù trước mặt cậu ta sắc mặt Ansbach chẳng bao giờ thoải mái gì cho cam nhưng lần này đặc biệt nghiêm trọng. Lawrence nơm nớp nói: “Ngài yên tâm, tôi sẽ rửa sạch tiếng oan cho ngài.”
Nếu có thể cậu ta cũng muốn vạch trần chuyện này. Trong tình huống thông đạo của huyết tộc đóng lại, mấy vị huyết tộc cấp cao lại chẳng ai trông cậy được – Tiểu Minh Vương không để ý chuyện gì, Oregon có để ý cũng như không để ý, cùng với Ansbach mà chỉ cần anh không để ý cậu ta đã cảm ơn trời đất, kẻ thay mặt trưởng tộc là cậu đúng là bó tay. Huyết tộc khác với con người, dòng máu lạnh giá, sinh mạng vô hạn khiến tư duy của họ phát triển theo hướng cực đoan. Tuyên bố việc những kẻ bị hại bởi Lilith là thành viên của Nghịch Cửu Hội rất có khả năng khiến người thân của chúng càng kích động hơn, quay sang đầu quân cho phe địch – Dù không biết kẻ địch đang ở đâu.
Nhưng! Nhưng mà! Tất cả mọi chuyện đều phải dựa trên tiền đề Ansbach chịu giữ bình tĩnh! Một khi Ansbach bùng nổ, cậu ta chỉ có thể bất chấp mọi giá tìm cách trấn an anh.
Nào ngờ Ansbach lại chẳng có vẻ gì biết ơn, “Không cần, cách làm của chúng rất hợp ý ta.”
Nghe tới đây, Lawrence càng thần hồn nát thần tính, “Kế tiếp ngài tính thế nào ạ?”
Ansbach liếc cậu ta.
Lawrence run rẩy, nhìn sang Oregon với ánh mắt van nài.
Oregon là chuyên gia đối phó với Ansbach, y thuận miệng nói: “Nói xem anh tính sao để cậu ấy còn biết đường phối hợp.”
Lawrence cố gắng gật đầu.
Ansbach nói: “Vậy cậu hãy bảo giáo hội ngoan ngoãn một chút.”
Lawrence: “…” Nói cứ như ngài mai vị trí giáo hoàng sẽ thuộc về cậu ta không bằng.
Ansbach nói: “Tin tức ta hợp tác với Lilith nhất định có kẻ cố ý tiết lộ.”
Lawrence ngẩn ra rồi chợt vỡ lẽ: “Giáo hội cũng biết?” Vậy chắc chắn là do giáo hội làm rồi!
Ansbach nói: “Ừ, tra thử xem làm sao chúng biết.” Nếu đã có đàn em tự đến hiến dâng tội gì không sai khiến.
Lawrence ngẫm nghĩ một chút rồi nhận nhiệm vụ. Giáo hội tặng cho họ một cành ô liu (biểu tượng của hòa bình), cậu ta vốn chẳng tính đoái hoài, nhưng tận mắt chứng kiến bọn chúng từng bước từng bước tính kế và gây sóng gió cho huyết tộc, quả thật đã đến lúc không thể không trả đòn.
“Với cả điều tra một chút chuyện vùng đất phong ấn.” Oregon nói.
Lawrence há hốc mồm nhưng vẫn gật đầu.
Oregon lại suy nghĩ tiếp, “Còn nữa…”
“Còn nữa?” Giọng Lawrence bất giác cao chói lói. Nếu có thể cậu ta thật sự muốn thời gian quay lại mấy phút trước để đánh chết tươi cái thằng nào bày đặt hỏi “kế tiếp ngài tính thế nào”!
Oregon nói: “Vũ hội hóa trang hôm qua không thành công lắm, tôi muốn làm lại một buổi vũ hội quảng trường, cậu tổ chức nhé.” Y sợ nếu lấy tên mình ra mời sẽ chẳng ai dám đến.
Lawrence hỏi: “Vũ hội quảng trường là cái gì?”
Oregon cảm thấy diễn tả bằng lời không thể nào tái hiện lại sinh động cảnh tượng đó, vì vậy bèn lấy di động bật loa ngoài rồi nhảy theo nhạc.
“Tôi gieo một hạt mầm,Cuối cùng đã ra hoa kết quả…”Còn chưa tới đoạn cao trào, Oregon đã bị khiêng đi mất.
Sau khi Lawrence rời khỏi, biệt thự trở thành vùng trời nhỏ của hai người Oregon và Ansbach – Macewen đã quen làm người tàng hình, còn Quentyn thì quen bị bỏ quên.
Nhìn thấy Ansbach quấn khăn tắm để nửa người trần đi vòng vòng trong phòng, Oregon nảy ra ý định đi shopping.
Ansbach dùng một lá phiếu phủ định để bác bỏ.
Oregon nói: “Biết đâu giáo hội lại đang ấp ủ âm mưu nào đó, chúng ta phải ra ngoài nghe ngóng chứ.”
Ansbach bình tĩnh trả lời: “Có Lawrence đi rồi.”
Oregon nói: “Đến Ý làm sao có thể không đi xem giải bóng đá Ý chớ! Giờ tụi mình tới sân cỏ xem nha?”
Ansbach lắc đầu đáp: “Có bọn hooligan cuồng bóng đá không an toàn.”
…
Thân là huyết tộc mà lại sợ hooligan cuồng bóng đá! Có biết ngượng mồm không hả?
Oregon ra đòn sát thủ: “Tụi mình tới đó âu yếm cho bàn dân thiên hạ xem đi!”
Hai mắt Ansbach sáng lên, nhanh chóng bật dậy, lấy hai bộ quần áo ra và mỉm cười bảo: “Mặc bộ này!”
Nhìn hai chiếc áo hoodie đôi màu xám, Oregon vắt óc tìm cách từ chối.
Ansbach tỏ vẻ dân chủ mà đưa ra hai lựa chọn: “Mặc hoặc cởi.”
“…”
Rời khỏi biệt thự, nhìn thấy trời xanh mây trắng, Oregon cảm thấy cuộc đời của mình sáng sủa hơn chút ít.
Ansbach cảm thán: “Chúng ta là đời thứ mười bốn thì tốt rồi.”
Oregon lấy làm ngạc nhiên với cách suy nghĩ của anh, “Tại sao?”
Ansbach nở nụ cười say mê, “Đứng dưới ánh sáng sẽ chết, vậy nên chỉ có thể rúc trong nhà.”
Rúc trong nhà làm chuyện đen tối. Oregon nói: “Tối vẫn ra ngoài được mà.”
“Đúng đấy, buổi tối có nhiều chỗ vắng vẻ.”
“…” Oregon không dám nghĩ sâu hơn.
Ansbach dẫn Oregon đi một vòng hóng gió, cùng nhau chụp vô số ảnh đôi kỳ lạ. Bảo là kỳ lạ bởi vì trong ảnh sẽ xuất hiện thêm mấy bóng người khác.
Có người thò đầu ra nhìn, có người lén lút trộm ngắm, có người…
Oregon rầu rĩ nhìn hình, “Anh cố ý đúng không?”
Ansbach cất điện thoại đi, không trả lời thẳng câu hỏi của y, “Chẳng phải em bảo muốn xem đá bóng sao?”
Oregon đáp: “Hôm nay không đá.”
“Có cầu thủ sao lại không có trận đấu?” Ansbach mỉm cười, bất thình lình vọt tới trước mặt một huyết tộc tóc đỏ đang núp sau gốc cây và bóp cổ gã, “Rất vui vì lại gặp nhau.”
Huyết tộc tóc đỏ ngưỡng cổ lên, hai chân đạp lung tung.
Ansbach chợt bỏ tay ra, “Gọi lũ đồng bọn của ngươi ra đây.”
Huyết tộc tóc đỏ bịt cổ, hoảng sợ hỏi: “Ngài muốn làm gì?”
Ansbach đáp: “Oregon muốn xem đá bóng.”
“Hả?”
“Thiếu cầu thủ.”
“…” Nhất định là không phải nghĩa trên mặt chữ!
Ansbach nói: “Bảy giờ tối nay gặp ở sân cỏ. Nếu đến trễ rất có khả năng ta sẽ dấy lên làn sóng tàn sát thứ hai ở châu Âu đấy. Ngươi nên biết rằng với ta mà nói, có Lilith hay không và có chém giết hay không là hai chuyện chẳng liên quan tới nhau.”
Huyết tộc tóc đỏ run lẩy bẩy, không rõ vì giận hay vì sợ.
Bóng Ansbach lại nhoáng lên, xuất hiện trước mặt Quentyn đang đứng cạnh Macewen gặm bánh mì nướng bơ tỏi, “Tìm mười người đến đây.”
Quentyn hỏi: “Để làm gì?”
“Đá bóng.”
“…” Quentyn nghi ngờ mình tai mình có vấn đề.
Ansbach hỏi: “Huyết tộc hạ chiến thư, giáo hội có dám tiếp nhận không?”
Mặt Quentyn tái xanh.
“Bảy giờ gặp ở sân cỏ.”
Ansbach trở về bên cạnh Oregon, “Đi ăn cơm trước rồi mua ít bắp rang.”
Oregon hỏi: “Xem phim hả?”
“Xem bóng đá.”
Oregon dám chắc mình không nhớ nhầm, hôm nay hẳn là không có trận đấu. “Hai đội nào thế?”
“Đội xui-xẻo-sinh-ra-không-mang-theo-não-ra-đường-không-mang-theo-mắt-tự-dâng-hiến-tận-cửa vs đội xui-xẻo-ra-đường-không-có-não-vào-nhà-không-có-mắt-theo-đuôi-người-ta.”
Oregon nói: “…Đơn giản chút.”
“Đội huyết tộc vs đội giáo hội.”
“Nghe triển vọng nhỉ.”
Ansbach biết Oregon rất mê bóng đá và là fan của đội A.S. Roma, anh nói: “Có cần tôi báo với đội Roma để họ đến không?”
Oregon ngẫm nghĩ và nói: “Đa số đều đã quá tuổi cả rồi.”