Mối uy hiếp từ địa ngục.Bọn họ là huyết tộc vĩ đại!
HUYẾT. TỘC. VĨ. ĐẠI!
Sao có thể kéo cả bè lũ đi làm cái việc “dịu dàng nồng thắm” đấy chứ?
Bọn họ phải để cho cỏ quanh mộ mọc dài, còn bản thân đi hái hoa mới đúng!
…
Các huyết tộc vừa nhổ cỏ trồng hoa vừa tức tối suy nghĩ.
Lực lượng của huyết tộc vốn đông đảo.
Chẳng bao lâu, thành Bright đã chìm trong những vườn hoa ngút ngàn.
Hoa hồng, tulip, ngọc lan… Đủ các loại hoa lay động trong gió, lũ huyết tộc nhìn thấy mà lòng cũng phơi phới theo.
Tiểu Minh Vương vì để cảm ơn công sức của họ còn đích thân xuống bếp làm súp sủi cảo – Chỉ tiếc khi đến được tay cả bọn, súp còn nhưng sủi cảo đã mất tăm. Nghe nói quản gia Pripley sau khi đi đưa “sủi cảo” về còn bị chụp cho tội danh “hướng ngoại” rồi đánh cho một trận, ba ngày liền không thấy ra giám sát vườn hoa.
Trong thành Bright tất thảy đều êm đẹp, nhưng còn ngoài thành gần như đã đến mức các huyết tộc thần hồn nát thần tính. Những huyết tộc không tránh kịp đều phải gánh chịu những cuộc tấn công ở mức độ khác nhau, không ít huyết tộc cấp cao, trung bị bắt làm con tin, số còn lại ùn ùn kéo tới thành Bright tránh nạn.
Chính vào lúc cả thế giới ngầm ở châu Âu trời long đất lở, kẻ đầu sỏ đứng sau tất cả cuối cùng cũng chịu vén mạn che mặt, hống hách xưng tên:
Ma nữ bóng đêm Lilith!
Những huyết tộc có địa vị trong giới bị ả trói thành hàng dài, hơn nữa còn thu video đăng lên Facebook với tiêu đề mang tính sỉ nhục: Hoan nghênh lão đại của huyết tộc đích thân đến chuộc về.
Nhân loại không biết cứ tưởng đây chỉ là trò đùa hoặc cosplay, những kẻ biết chuyện thì kinh hãi tột độ.
Lilith tuyên chiến với Cain?
Địa ngục tuyên chiến với huyết tộc?
Nhân loại sẽ trở thành chiến trường?
Cuộc chiến này sẽ còn đáng sợ hơn thế chiến gấp bao nhiêu lần!
Giáo hội không thể khoanh tay đứng nhìn bèn phái sứ giả Benoit đi thăm dò thái độ của ngài Tiểu Minh Vương, tiện thể liên lạc với đồng minh Oregon.
Thái độ của Tiểu Minh Vương rất rõ ràng, chỉ cần vào trong phạm vi của thành Bright đều sẽ nhận được sự che chở của cậu ấy.
Thái độ của Oregon rất mập mờ, sự thật là quý ngài sứ giả vốn chẳng gặp được anh – Bị lũ huyết tộc đông kiến cỏ cứ nhìn lăm lăm kiểu bé-trông-ngon-ghê-nè suốt dọc đường, ai lại chẳng váng đầu hoa mắt, hại gã nhìn sao cũng thấy lũ này mặt mày y hệt như nhau.
Giáo hội không có được đáp án rõ ràng nên chỉ đành điều người đi tuần tra khắp các khu vực châu Âu, tuy chỉ như muối bỏ biển nhưng có còn hơn không. May mà mục tiêu của Lilith chỉ là huyết tộc, trước mắt vẫn chưa xuống tay với con người.
Ngoài thành Bright ai nấy đều sống trong cảnh thần hồn nát thần tính.
Những huyết tộc ở nhân giới may mắn còn sống đều tụ tập hết vào thành, nếu như Lilith muốn tiếp tục gây hấn thì đây chính là mục tiêu tiếp theo.
Mỗi tên huyết tộc dường như đều đang chờ đợi.
Chờ đợi ngày Lilith đột nhiên quá bộ xử lý bọn họ.
Mỗi ngày chờ đợi là mỗi ngày giày vò, đến khi người ta thật sự ghé thăm, cảm giác đầu tiên của chúng lại là – Giải thoát rồi!
Trong bóng đêm, lũ huyết tộc xếp thành hàng dài cứ như sỏi đá trên bãi cỏ.
Lilith thướt tha trong chiếc váy đuôi cá, thản nhiên giẫm lên những tên huyết tộc bất hạnh đang la oai oái để đến trước cửa thành Bright.
Các huyết tộc đứng xếp thành cả con đường, Oregon cùng Macewen bắt ghế ngồi ngay lề đường, chăm chú quan sát cuộc chiến đang xảy ra trước cửa thành.
Macewen thuộc loại bị liệt cơ mặt, dù trong bụng đang sôi sục gần chết nhưng vẻ mặt gã vẫn hết sức thản nhiên, “Ngài thấy… ai sẽ thắng?”
Oregon còn chưa kịp trả lời thì huyết tộc kế bên đã tham gia hóng chuyện, luôn mồm tung hô ngài Tiểu Minh Vương pháp lực vô biên.
Oregon đáp: “…Tiểu Minh Vương.”
Macewen ngạc nhiên nói: “Không ngờ ngài lại có lòng tin với hắn như vậy.” Thật ra ý gã là, ý kiến của ngài chứ không phải tên bên cạnh kia cơ?
Chỉ trong nháy mắt, Lilith đã thổi lên kèn hiệu tấn công.
“Tiểu Minh Vương sắp ra tay rồi!” Lũ fan não tàn hớn hở gào thét.
Trước thành, một đôi cánh đen oai phong lẫm liệt từ từ mở rộng, bóng đen của đôi cánh gần như nuốt trọn Lilith.
Oregon nói: “Đấy, phép thuật mạnh nhất trên đời – Phép triệu hồi đọa thiên sứ.”
Huyết tộc: “…”
Cuộc chiến rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Oregon ngáp một cái, định bụng đánh một giấc rồi dậy xem kết quả, nhưng bất thình lình cuộc chiến lại chấm dứt.
Trên không trung, mấy trăm con dơi kéo một chiếc xe từ trên trời giáng xuống.
Oregon hé mắt nhìn, “Giáng Sinh tới sớm thế cơ à?”
Chiếc xe đáp xuống đất, nhưng người bước ra không phải là ông già Noel mà lại là trưởng lão tộc Giovanni – Singh.
Ông vội vã nói vài câu, sau đó Lilith lên xe, cuối cùng cả chiếc xe dơi biến mất nơi chân trời.
Có lẽ mở đầu của cơn bão này quá sức kinh hoàng, vì vậy khi nó chấm dứt một cách đơn giản như vậy, người ta lại cứ thấy bất an, cứ như sợ rằng vẫn còn mối nguy tiềm tàng đâu đó chưa phát sinh.
Nhưng sự thật là những huyết tộc bị bắt đều lục tục quay về lãnh địa của mình, Winston đợi các huyết tộc cấp cao giải trừ cảnh báo là lập tức báo cho cả bọn lúc nào về nhà cũng được.
Dường như tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Nhưng chỉ là “dường như”.
Gần đây sắc mặt của Oregon không tươi tắn mấy, bảo “không tươi tắn” là còn hơi nhẹ, phải nói là rất tệ mới đúng. Anh thường ngồi ngẩn ra nhìn chằm chằm vào một nơi nào đấy, thậm chí cả việc Macewen ra ngoài cả trưa không về cũng chả buồn tọc mạch.
Đúng là quá bất thường.
Macewen nhịn hết nổi bèn bóng gió hỏi: “Ồ, thời tiết hôm nay đẹp thật. Ngài dùng cơm chưa ạ?”
Oregon đáp: “Nếu túi máu nửa tiếng trước cậu mang tới được gọi là cơm thì ừ, tôi ăn rồi.”
“…” Macewen nói: “Chừng nào chúng ta về London? Họ sắp đi hết cả rồi.”
Oregon nói: “Quá tuyệt! Diện tích sinh sống của tôi từ mười mét vuông tăng lên thành một ngàn mét vuông, tại sao lại phải đi?”
Macewen đáp: “Thôi được, xin cho phép tôi hỏi thẳng. Tại sao tâm trạng của ngài lại tệ vậy?”
Oregon nhìn gã như muốn đánh giá xem tên này có phải là đối tượng thích hợp để tâm sự hay không.
Vẻ mặt Macewen cố gắng tỏ ra hết mực trung thành đáng tin.
Oregon ngẫm nghĩ rồi cũng chịu nói: “Tôi có một người vợ.”
Macewen nói: “Tôi từng bị tin tức này làm giật mình một lần.”
“Mà bây giờ bên cạnh tôi lại là cậu.”
“…”
Có lẽ bởi lũ huyết tộc bỏ đi quá nhiều nên người ở lại trở nên nổi bật đặc biệt. Hoặc cũng có thể thân phận đời thứ tư của Oregon đã bị Tiểu Minh Vương nhìn thấu, nói chung là Oregon đã nhận được thiệp mời vào thành Bright cùng dùng bữa tối.
Người đưa thiệp là Winston, “Nếu ngài gặp Tiểu Minh Vương, nhất định ngài sẽ rung động trước phong thái dịu dàng, ôn hòa như làn gió xuân của ngài ấy.”
Oregon hỏi: “Để rồi bị vệ sĩ của ngài ấy dùng nắm đấm cứng như đá làm cho rung động cả người?”
Winston chần chừ đôi chút rồi đáp: “Thật ra khác với lời đồn, ngài Baal không phải là loại…”
Hung tàn?
Lạnh lùng?
Buồn vui thất thường?
Oregon chờ xem cậu ta sẽ dùng từ gì để hình dung.
Nhưng thời gian chần chừ quá lâu đã khiến cho bất cừ từ nào Winston định dùng đều trở nên thiếu sức thuyết phục.
Winston cuối cùng cũng nói hết câu: “Không để bụng những việc vặt vãnh.”
Tức là Baal trời sinh nhỏ mọn, còn sinh mạng của mình đang trong tình trạng nguy cấp?
Nhưng mặc cho thế nào thì anh vẫn đến dự tiệc.
Sau khi vào thành, Oregon thấy hơi ngạc nhiên. Anh quả thật không nghĩ một tòa thành cổ kính lại được thiết kế nội thất đậm chất Trung Hoa như vậy.
Đồ dùng kiểu Hoa, có cả gốm sứ và tranh vẽ còn chưa nói, nhưng tại sao trên kính còn dáng các hình cắt bằng giấy đỏ?
“Chào mừng ghé thăm.”
Một cậu bé mặt mũi sáng sủa vận áo thun trắng và quần jeans từ trên cầu thang đi xuống, ngượng ngùng chào hỏi Oregon.
…
Đây là ngài Tiểu Minh Vương đời thứ hai?
Trong nháy mắt Oregon thấy tim mình giật thót, nhưng anh nhanh chóng khống chế cảm xúc và cúi người chào cậu.
Vương Tiểu Minh nói: “Cơm nước chuẩn bị xong hết rồi, chắc cũng sắp nhập tiệc. Anh thích ăn cái gì? Tôi làm món miến huyết vịt, thịt kho đậu hủ huyết, huyết xào cay, huyết heo rang đậu…”
Cậu kể tên cả tràng dài những món ăn, dù Oregon chẳng biết món nào là món nào nhưng vẫn tỏ vẻ phối hợp, “Đều là món tôi thích cả.”
Vương Tiểu Minh thở phào nhẹ nhõm, “May quá, tôi còn lo anh ăn không quen miệng.”
Hai người đi vào phòng ăn, trên bàn quả nhiên bày đầy những đĩa với đĩa, chẳng qua…
Trong đĩa không có thức ăn.
Vương Tiểu Minh nhìn sang Baal, hắn đã ngồi sẵn ở đó và khẽ đung đưa ly rượu. Cậu mắt chữ A mồm chữ O hỏi: “Ăn hết rồi hả?”
Baal đáp: “Chưa.” Nói rồi liền biến ra một cái chén, “Ta để dành cho em.”
Vương Tiểu Minh bối rối nói: “Có khách mà.”
Baal hừ lạnh tỏ vẻ không vui, “Làm khách thì cứ làm khách thôi, còn đòi ăn chực cái gì!” Còn dám ăn chực thức ăn Vương Tiểu Minh đích thân làm! Đáng chết!