Cửu Kiếm Giết Thần

Chương 2

"Vâng"

Hai tên người hầu cường tráng lập tức khiêng thùng máu chó mực đi vào căn phòng bên cạnh tiểu viện.

"Ta xin các ngươi! Hãy tha cho nó đi!"

Vận Trúc mặc kệ máu chó mực khắp người, quỳ trên mặt đất, giãy giụa hét lớn: "Vũ Nhi đã hôn mê tám năm rồi, nó chiến đấu vì gia tộc, các ngươi đã quên mất trận chiến ở núi Hồng Nhai rồi sao?"

Các người hầu có mặt đều im lặng, tám năm trước, trong trận chiến ở núi Hồng Nhai, quả thật chính Vũ thiếu gia đã liều mạng chiến đấu mới giành được quyền khai thác mỏ lớn nhất trong một trăm năm cho gia tộc!

"Núi Hồng Nhai, núi Hồng Nhai, ngươi có thể đổi câu khác được không?" Ma bà bà chống hông, mắng: "Người còn ân nghĩa còn, một người sống dở chết dở như hắn cũng muốn mọi người phải mang ơn cả đời sao! Ta khinh!"

Ma bà bà cười lạnh, trong lòng tràn ngập kh0ái cảm trả thù.

Một năm trước, nhị phu nhân ra lệnh đuổi Vận Trúc ra khỏi tiểu viện này, tặng tiểu viện cho nhị quản gia ở.

Ma bà bà vì để lấy lòng nhị phu nhân, đã dẫn người đến.

Kết quả vào thời khắc mấu chốt, trên người Hạ Vũ đột nhiên xuất hiện một tầng sương mù ánh vàng, khiến cho bọn họ không thể cử động, sắp thành lại bại.

Bọn họ cho rằng, nhất định là Vận Trúc đang tu luyện yêu pháp nào đó!

Mà hôm nay Hạ Vân Tiêu xuất quan, nhị phu nhân thêm mắm thêm muối mách lại sự việc. Hạ Vân Tiêu tức giận, ra lệnh dùng máu chó mực phá giải yêu pháp, mới dẫn đến chuyện này.

Cùng lúc đó, trong phòng.

Ánh nắng mùa đông xuyên qua song cửa sổ, chiếu vào trên người thiếu niên, đây chính là Hạ Vũ, thứ tử đã hôn mê suốt tám năm của Hạ gia.

Điều kỳ lạ chính là, có một lớp sương mù mỏng màu vàng vây quanh cơ thể hắn.

Làn sương này biến hóa khôn lương, thật sự rất kỳ quái.

Chỉ có Vận Trúc và Hạ Thiên mới có thể xuyên qua làn sương mù và chạm vào Hạ Vũ, người ngoài căn bản đừng nghĩ tới.


Bởi vậy mới bị người hầu Hạ gia gọi là "yêu pháp".

Hai tên người hầu đặt thùng gỗ xuống, cầm lấy gáo múc một gáo, nhưng lại chần chờ không dám động thủ.

Tám năm trước, Vũ thiếu gia là thiếu niên thiên tài xuất sắc nhất của Hạ gia, uy phong hiển hách, thực lực cao minh, được cả Hạ gia coi trọng.

Khi đó, hắn là võ giả có tư chất nhất của Hạ gia, cũng là đứa con trai đáng tự hào nhất của Hạ Vân Tiêu!

Hạ gia ngoại trừ Hạ Vân Tiêu, chỉ có hắn là có tiếng nói trong nhà!

Hắn không phụ sự mong đợi của mọi người, dẫn dắt những huynh đệ và người hầu của Hạ gia thành công rực rỡ trong trận chiến ở núi Hồng Nhai, giành được quyền khai thác núi Hồng Nhai một trăm năm về cho gia tộc!

Nghĩ đến uy phong của Hạ Vũ trước kia, hai tên người hầu đều có chút kiêng kị.

Đúng lúc này, một tên cầm đầu đi đến.

Người là cũng là một ác nô, đã sớm nương nhờ nhị quản gia.

"Vô dụng, để ta!"

Tên cầm đầu giật lấy gáo nước, múc thêm cho đầy, còn cố ý chọn chỗ có nhiều phân, tạt về phía Hạ Vũ đang nằm trên giường.

Điều khiến người ta không ngờ được chính là, khi thứ bẩn thỉu kia sắp đổ lên người Hạ Vũ, làn sương bao quanh hắn đột nhiên sáng lên, một sức mạnh vô hình xuất hiện, khiến thứ bẩn thỉu kia bắn ngược trở lại.

Trên người Hạ Vũ không dính một giọt, ngược lại dính đầy mặt tên cầm đầu, thậm chí còn lọt vào trong miệng.

"Phi! Mẹ nó, đúng là xui xẻo!" Tên cầm đầu tức giận mắng ta, lại hung hăng tạt thêm một gáo nữa.

Ngay khi hắn ta chuẩn bị hất ra, lại thấy làn sương mù ánh vàng đột nhiên lớn lên, rồi nổ tung như bong bóng, biến mất không thấy tăm hơi.

Ba người có mặt đều sững sờ.

Tên cầm đầu hơi sửng sốt, sau đó mừng như điên.


Hắn ta lập tức lao ra cửa, kêu to với bên ngoài: "Ma bà bà! Ma bà bà! Yêu pháp bị phá giải rồi!"

"Yêu pháp bị phá giải rồi!"

Bên ngoài phòng, mọi người đều vui mừng.

Ma bà bà vui vẻ nói: "Lão gia nói quả không sai, máu chó mực thật sự có ích!"

Sau đó bà ta lại nói: "Nhất định không được xem thường, đổ hết máu chó mực còn lại lên cái xác sống đó cho ta!"

"Đừng mà! Vũ Nhi còn chưa hết bệnh!" Vân Trúc nghe vậy, lại vùng vẫy dữ dội.

Nhưng hai tên người hầu vừa mạnh mẽ vừa hung hãn, cho dù có giãy giụa cỡ nào cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của chúng.

Trong phòng lúc này.

Hạ Vũ hôn mê trên giường tám năm đột nhiên mở mắt, ngồi dậy.

Hôn mê tám năm, tỉnh lại sau giấc mộng lớn.

Hạ Vũ bị ánh nắng làm cho chói mắt, giơ tay che ánh sáng lại, sau đó mới ngước mắt nhìn.

Hắn liếc mắt đã thấy tên cầm đầu đứng bên giường.

"Hạ Đinh? Ngươi ở trong phòng ta làm gì vậy..." Hạ Vũ tỏ vẻ nghi ngờ.

"Ta..." Hạ Đinh đã bị dọa cho ngây người.

Hoàn toàn không ngờ Hạ Vũ sẽ tỉnh lại vào lúc này.

Tay hắn ta run lên, nửa gáo máu chó tràn ra, đổ lên chân hắn.


Hạ Vũ thấy cảnh tượng này, ánh mắt ngưng trọng, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, sau đó mới chú ý tới thùng gỗ lớn cạnh giường.

Nghĩ đến "trong nhà xảy ra biến cố", hắn lập tức phản ứng lại, trầm giọng hỏi: "Đây là gì? Các ngươi định làm gì?"

Hai người hầu cấp thấp hơn đứng bên cạnh thùng gỗ đã sợ tới mức hồn bay phách lạc.

Hiện giờ bị Hạ Vũ ra hỏi, hai chân bọn họ mềm nhũn ra.

Trực tiếp quỳ rạp xuống đất.

"Vũ thiếu gia, tha mạng! Tha mạng!"

Cùng lúc đó, Hạ Đinh đảo mắt, hắn ta biết chuyện này không thể giải quyết được, hất nửa gáo máu chó còn lại lên người Hạ Vũ, rồi nhân cơ hội chạy ra ngoài hét lên: "Bị Hoàng Bì Tử nhập hồn rồi! Vũ thiếu gia bị Hoàng Bì Tử nhập hồn rồi!"

"Khốn kiếp!"

Hạ Vũ tức giận, đối mặt với máu chó mực bắn tung tóe, hắn đã không còn là thiếu niên năm đó nữa.

Chỉ thấy hắn đập tay xuống giường, đứng phắt dậy, tay kia mở ống tay áo, thu hết máu chó đen vào bên trong.

Máu chó đen cuộn xoáy trong ống tay áo của hắn, chưa kịp làm bẩn quần áo đã bị Hạ Vũ ném hết trở vào thùng.

Rầm!

Hạ Vũ xoay người một cái, nhanh nhẹn đáp xuống đất.

Tuy rằng đã hôn mê tám năm, nhưng mỗi ngày Vận Trúc đều cho hắn uống thuốc, giúp hắn vận động, nên Hạ Vũ căn bản không bị ảnh hưởng gì.

"Hoàng Bì Tử nhập hồn?"

Lúc này, trong tiểu viện, mọi người đều hoảng sợ.

Người dân thành Liễu Kinh có một lời đồn, Hoàng Đại Tiên hay Hoàng Bì Tử, nói cách khác chính là một con chồn tu luyện thành tinh, chiếm giữ cơ thể người sống.

Lời đồn này hiện giờ đang rất phổ biến trong dân gian.

"Hoàng Bì Tử nhập hồn?" Ma bà bà sợ tới tái mặt.


Vốn dĩ cái gọi là "yêu pháp" đều là do bà ta nói nhăng nói cuội để vu oan cho Vận Trúc.

Nhưng khi nghe Hoàng Bì Tử nhập hồn, bà ta cũng trở nên sợ hãi.

"Thật sao?" Ma bà bà hỏi lại.

Hạ Đinh sợ chết khiếp nói: "Ta cũng không biết thật giả, dù sao thì hắn cũng đã mở mắt, ngồi dậy, còn nhận ra ta!"

Nghe vậy, Vân Trúc lại dùng sức vùng vẫy, lớn tiếng nói: "Không phải Hoàng Bì Tử, là Vũ Nhi đã tỉnh rồi! Để ta đi xem xem!"

"Chẳng lẽ thật sự tỉnh rồi?" Sắc mặt Ma bà bà thay đổi liên tục.

Dựa theo lời đồn trên phố, người bị Hoàng Bì Tử nhập vào sẽ phát điên làm điều ác, sao có thể nhận ra người quen? Hạ Vũ tỉnh lại, còn nhận ra Hạ Đinh, điều này chứng minh Hạ Vũ đã thật sự tỉnh lại.

Nhưng hiện giờ, Vận Trúc lại thành ra thế này.

Nếu để Hạ Vũ thấy, không phải sẽ phát điên lên sao?

Ma bà bà còn nhớ rõ Vũ thiếu gia tám năm trước mạnh đến mức nào, nếu hẳn tỉnh lại...

Bà ta, chết chắc rồi!

Tiểu súc sinh, không phải Hoàng Bì Tử cũng phải là Hoàng Bì Tử!

Nghĩ đến dây, bà ta hạ quyết tâm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vân Trúc đại nghịch bất đạo, tu luyện yêu pháp! Ta thấy Hoàng Bì Tử nhập hồn, chắc chắn là do bà ta đưa tới!"

Trong lòng bà ta hiểu ra, cho dù Hạ Vũ thật sự tỉnh lại hay là thế nào, chỉ cần khẳng định chuyện "Hoàng Bì Tử nhập xác".

Vậy thì Hạ Vũ xong đời rồi!

Nghĩ đến đây, sắc mặt Ma bà bà vô cùng dỡ tợn.

"Người đâu, lập tức đi báo với nhị quản gia, nói rằng Vũ thiếu gia đã bị Hoàng Bì Tử nhập vào, phái người đến đánh chết hắn!" Ma bà bà lớn tiếng ra lệnh.

"Vâng!" Một người hầu lập tức chạy đi.

Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng kéo cửa cọt kẹt, cửa phòng hoàn toàn mở ra, một thiếu niên áo xanh từ trong bước ra.

Bình Luận (0)
Comment