Đêm khuya.
Hoàng cung.
Điện Cô Sơn vẫn lung linh ánh nến.
Tần Quý phi đang ngồi dưới đèn thêu cái gì đó?
Khuôn mặt xinh đẹp của bà đầy ý cười dịu dàng, sâu trong đôi mắt dường như có một bé trai tuấn tú đang ở ngay bên cạnh.
Cho nên trái tim bà không cô đơn.
Bên ngoài cửa sổ.
Hạ đế đã đứng đó rất lâu.
Bởi vì mỗi lần nhìn thấy nụ cười của người đẹp trong phòng, ông ta đều không khỏi đắm chìm vào đó.
Khiến những dây thần kinh và thân thể căng cứng của ông ta thả lỏng.
Không biết đã qua bao lâu rồi. “Haizz....”
Cuối cùng Hạ đế cũng lặng lẽ thở dài: “Tân phi, nàng đang may áo khoác cho Tiểu Cửu sao?”
Mỹ nhân trong phòng dừng động tác, cũng không quay đầu lại mà đáp: “Bệ hạ, ngài đến điện Cô Sơn có chuyện gì sao?”
Hạ đế im lặng một lúc, cuối cùng hỏi: “Năm đó, tên thích khách đó đã trốn trong cung điện của nàng cả đêm... các
ngươi thật sự không xảy ra chuyện gì chứ?”
Tần quý phi nhẹ nhàng cắn đôi môi đỏ mọng: “Nếu bệ hạ cho là có, vậy thì thần thiếp có!”
Mắt Hạ đế sáng lên, hỏi tiếp: “Rốt cuộc Tiểu Cửu có phải là con trai ta không?”
Sắc mặt Tần quý phi lạnh đi: “Không phải!”
Câu trả lời rất bướng bỉnh! Tuy nhiên Hạ đế không những không tức giận mà mắt còn sáng lên: “Tên thích khách đó chính là kiếm thánh số một của
Tiền Tân đúng không?”
“Tiềm Long Hội bây giờ nhất định cũng là do hắn ta đang âm thầm chủ trì đúng không?”
Tần quý phi cúi đầu tiếp tục thêu áo khoác: “Ta không hiểu bệ hạ đang nói cái gì!”
“Còn về cái gì mà Tiềm Long Hội, thần thiếp chưa từng nghe tới.”
“Ha ha ha...”
Hạ đế cười lớn như muốn nhổ xương cá đang mắc kẹt trong cổ họng: “Nếu ái phi nói không biết, vậy trầm coi như nàng không biết vậy!”
“Chỉ cần Cửu Nhi là của trẫm, vậy xem ra giữa các ngươi thật sự không có gì cả, trẫm coi như nàng không biết gì cả.”
Hạ đế biết nữ nhân đều thích nói ngược.
Nếu Hạ Thiên không phải huyết mạch của ông ta, vậy thì Tần quý phi chắc chắn không dám nói như thế.
Bởi vì thân làm đế vương, nếu bị người ta cắm sừng thì chắc chăn sẽ giận điên người, máu chảy khắp nơi, giết người diệt khẩu.
Tần quý phi của ông ta không sợ chết.
Nhưng Tần quý phi chắc chắn không hi vọng Hạ Thiên chết.
Hạ đế tự có phán đoán: “Lần này ta tới là muốn nói chuyện phong vương của Cửu Nhi với nàng!”
“Cửu Nhi ở trong hoàng cung giả làm kẻ ngốc, nhưng thả ra ngoài thì lại giống như dáng vẻ năm đó của trẫm, có dũng có mưu!”
“Thật sự rất tốt!”
Tần quý phi nhướng mày: “Cửu Nhi?”