Tục ngữ có câu ngày tháng ba như mặt đứa trẻ, thay đổi thất thường.
Gió xuân ấm áp thổi tan luồng không khí lạnh, bắt đầu võ về vạn vật trên trái đất, nhanh chóng hòa tan băng tuyết.
Bên quan đạo, hai con chó đang giao cấu. Hẳn là chẳng bao lâu nữa một đàn chó con sẽ chào đời.
Giữa quan đạo, tốc độ chạy của đội xe Hoang Châu Vương càng ngày càng chậm. Bởi vì tuyết đọng trên quan đạo ngày càng nông. Xe ngựa trượt tuyết được cải tiến kia đã bắt đầu ma sát với mặt đất.
Hạ Thiên ra lệnh cho đội xe chạy tới chỗ đất trống phía trước để nghỉ ngơi, bắt đầu ăn trưa, đồng thời đổi lại kiểu bánh xe cho mấy chiếc xe ngựa kia.
Ngay lập tức cả đội xe khổng lồ chạy đến bên quan đạo, chiếm lấy một mảnh đất trống kia, bắt đầu lấy nồi ra để nấu cơm.
Hạ Thiên nhảy xuống xe ngựa, tay dät theo Triệu Tử Anh ngây thơ hồn nhiên: “Tiểu Anh Tử, ngươi đã gặp tỷ tỷ mặc đồ trắng che mặt kia chưa?”
Bóng dáng bé nhỏ lắc đầu, ngốc nghếch nói: “Vương gia ca ca, ta không thích tỷ tỷ đồ trắng đó.”
“Ha ha ha...”
Hạ Thiên cười hỏi: “Tại sao Tiểu Anh Tử lại không thích nàng ấy?”
Tiểu Anh Tử tức giận: “Bởi vì mẫu thân đã nói yêu vào sẽ thay đổi.
Nàng ta muốn chiếm lấy Vương gia ca ca, vậy thì sau này Vương gia ca ca sẽ chỉ yêu mình nàng ta, không còn yêu Tiểu Anh Tử nữa”
“Ha ha ha...”
Hạ Thiên cười lớn thành tiếng, xoa cái đầu nhỏ của cô bé: “Nghịch ngợm”
Gần đó, người mới vào vương phủ đang bắt nồi nấu cơm cũng phát ra tiếng cười rộn rã.
Trong mắt trẻ con, Vương gia là một ca ca hòa nhã dễ gần, cho nên ai cũng gọi hẳn là Vương gia ca ca.
Chỉ có Vương gia nhà bọn họ mới hòa nhã dễ gần làm người khác yêu thích đến thế.
Bọn họ tràn đầy mong đợi về cuộc sống tương lai.
Chắc. chản sau này phủ Hoang Châu Vương sẽ là ngôi nhà ấm áp nhất thiên hạ.
Nhất định là thết Bởi vì bọn họ có Vương gia tốt nhất trong thiên hạ.
Lúc này, sau lưng Hạ Thiên, Triệu Tử Thường lúng túng khẽ quát: “Tiểu Anh Tử, đừng có mà nói bậy với Vương gia, cẩn thận ta đánh ngươi đấy”. Đam Mỹ Cổ Đại
Triệu Anh Tử xoay người lại, ấm ức lườm Triệu Tử Thường: “Ca ca xấu nhất, hung dữ với ta. Ta đi mách Lan tỷ tỷ"
Nói xong, Triệu Tử Anh bĩu môi muốn khóc, chạy về phía xe ngựa của Tư Mã Lan.
Lúc này, tai của Triệu Tử Thường hơi cử động, nghiêm mặt nói: “Vương gia, hình như lại có một đám người đến thăm dò, cứ đi ở hai bên quan đạo.”
Hạ Thiên bình tĩnh hỏi: “Nữ tử đồ trắng che mặt kia có ở đây không?”
Triệu Tử Thường gật đầu: “Có. Từ hôm qua đến nay, nàng ấy vẫn luôn thăm dò đuổi thế lực do các nơi phái đến ở hai bên quan đạo đi.
Chỉ cần là người do trại thổ phỉ phái đến, nàng ấy đều giết hết theo ý của Vương gia. Còn nếu là vì tò mò, chạy đến góp vui thăm dò hành động của Vương gia thì đều bị nàng ấy đuổi đi hết.”
Mắt Hạ Thiên lóe lên tia sáng: “Hôm nay nàng ấy lại có yêu cầu gì?”