Sát khí trào ra từ người thánh nữ Tung Hoành: "Ngươi nói đúng đấy"
"Bổn thánh nữ đúng là tới bắt hắn về động phòng."
"Một tên nam nhân Ngoại Thánh Nội Vương, chẳng lẽ ngươi không muốn sao?"
"Bổn thánh nữ tới trước, cho nên hản là người của ta!" "Nếu ngươi không muốn chết thì đừng cản đường ta."
"Mà nếu ngươi cũng muốn nếm thử mùi vị của hn thì phải đợi ta chơi xong mới được."
"Ha ha ha..."
Nhất Chỉ Mai cười khẩy: "Yêu nữ Tung Hoành, ngươi đang muốn dùng hắn để thải bổ chứ gì?"
Thánh nữ Tung Hoành nheo đôi mắt hoa đào của nàng ta lại: “Ngươi biết ta sao?”
Nhất Chi Mai khinh thường nói: "Luồng yêu khí tung hoành trên người của ngươi nồng như vậy, muốn giả bộ như không biết ngươi cũng không được đâu."
Thánh nữ Tung Hoành rút kiếm ra: “Ngươi là ai?”
Nhất Chỉ Mai không né tránh: “Ngươi đoán xem?”
Trong phút chốc.
Hai người phụ nữ tung ra các đòn đánh, quấn lấy nhau và không thể phân biệt được cao thấp.
Máu, chậm rãi xuất hiện trên nền tuyết trằng. Kiếm, đụng phải không chết cũng tàn.
Sau đó không bao lâu, trên nền tuyết đã bị nhuộm đỏ một vùng.
Thánh nữ Tung Hoành che lại phần ngực đang chảy máu của mình, nàng ta vội vã rời đi dưới sự nâng đỡ của thuộc hạ: "Bạch Y Nữ, thù này đã kết!"
"Ngươi chờ đi, bổn thánh nữ sẽ trở lại."
"Chờ đấy"
Giờ ăn trưa.
Ở trên xe ngựa, Nhất Chi Mai xuất hiện trước mặt Hạ Thiên với dáng vẻ máu tươi khắp người, nàng ấy ăn mì sợi một cách ngấu nghiến: "Hoang Châu Vương, ta vừa đánh một trận với yêu nữ của học phái Tung Hoành, hai bên đều bị thương."
“Chỉ là nàng ta có thể sẽ quay lại.”
"Mà ta lại bị Hồng Sát Chưởng của yêu nữ kia đánh trúng, †a phải đi tìm y giả thánh nữ chữa thương, không thể bảo vệ ngươi được nữa."
"Vì vậy, ngươi tự cầu phúc cho bản thân đi."
Hạ Thiên lộ ra vẻ mặt nặng nề: “Bổn vương biết y thuật, ngươi c ởi quần áo ra, để bổn vương giúp ngươi nhìn xem vết thương ở chỗ nào?”
Nhất Chỉ Mai liếc hắn một cái: "Ngươi không có chân khí nội gia, cho nên không thể chữa được vết thương do chân khí gây ra."
Hạ Thiên rất nghiêm túc nói: "Bổn vương có kim châm thuật, cho dù không thể chữa khỏi cho ngươi, nhưng ít nhất có thể giúp ngươi khống chế vết thương."
Nhất Chỉ Mai suy nghĩ một lúc: "Ngươi có chắc chắn là không phải muốn nhìn thấy cơ thể của ta không?"
Hạ Thiên giơ tay: "Bổn vương thề có trời, tuyệt đối không có ý nghĩ gì khác." "Ở trong mắt y giả, người bị thương không có phân biệt nam hay nữ”
Đương nhiên Nhất Chi Mai biết Hạ Thiên có y thuật rất uyên bác, hắn có thể chữa lành vết thương do chiến đấu mà ngay cả quân y của đế đô cũng không thể chữa được.
Mặt nàng chợt đỏ bừng, có chút ngượng ngùng cởi chiếc áo khoác trằng ra, sau đó lại cởi bỏ sợi dây đỏ quanh cổ, nàng dùng tay che đi hai khối trắng trơn trước ngực, áo yếm chậm rãi trượt xuống... một dấu bàn tay màu đỏ hiện lên trong mắt Hạ Thiên.
Ở ngay chính giữa ngực của nàng.
Nhất Chi Mai dùng răng cần nhẹ đôi môi đỏ mọng: "Yêu nữ đó cũng chịu một kiếm của ta ở vị trí này."
"Nghĩ thôi cũng biết chắc chắn không dễ chịu."
Hạ Thiên lấy ngân châm ra, ngón tay bay lượn, từng chiếc ngân châm c ắm vào trong cơ thể của nàng ấy, sau đó phong tỏa mạch máu xung quanh dấu bàn tay.
Ngân châm phong huyệt!
Cơn đau không thể chịu nổi!
Nhất Chỉ Mai run lên vì đau đớn: "Nhẹ chút."
"Đau"