Hoang Châu Vương đã tiêu diệt bọn cướp bằng lòng dũng cảm của mình, những thương binh theo hắn từ đế đô chắc hẳn đã chết hoặc tàn phế ở trên đường đi rồi.
"Ha ha ha..."
Tào Mã nhìn đám thiếu niên nhà nông cầm đao thương thì không nhịn được phát ra tiếng cười như lợn kêu: “Các huynh đệ, dê béo đã không còn sức chiến đấu rồi.”
"Giết dê béo!"
"Cướp nữ nhân."
"Đốt đoàn xe."
Tiếng gào thét ngạo mạn của bọn ky phỉ thể hiện khí chất của bọn cướp hung ác, vô cùng rợn người.
Người gào, ngựa hí, gió gầm.
Sát ý, một luồng khí tức vô hình khiến người ta khiếp đảm.
Giờ phút này.
Chiến mã đã tăng tốc đến cực điểm. Cách năm mươi bước!
Cách bốn mươi bước!
Cách ba mươi bước!
Ngay lúc này.
Bõng nhiên.
"Bùm..."
Thân xe ngựa chắn đường vỡ nát.
Ba chiếc nỏ công thành hung hãn được hiện ra trên xe ngựa, chúng được chế tác rất tinh xảo.
Chỉ thấy ba mũi tên nỏ vừa dài vừa thô gắn trên dây cung của mỗi chiếc nỏ công thành, đầu mũi tên tỏa ra ánh sáng
lạnh lo chấn động lòng người.
Ba chiếc nỏ công thành có thể bắn chín mũi tên nỏ công thành cùng một lúc.
Chín mũi tên nỏ công thành đủ để chặn quan đạo không mấy rộng rãi này.
Nỏ công thành là một loại vũ khí hạng nặng trên chiến trường, sức mạnh b ắn ra cực lớn, tâm bắn xa và sức công phá rất mạnh.
Nó là vũ khí giết chóc kh ủng bố nhất trên chiến trường.
Cũng là vũ khí khó chế tạo nhất.
Nhưng hiện tại, cái vũ khí giết chóc này lại xuất hiện trước mặt Tào Mã.
Tào Mã sợ khiếp vía.
Ngay cả võ tướng nhất lưu cũng không thể chống lại được thứ này.
Chỉ có cao thủ cấp tông sư mới có thể phá nó. Mẹ kiếp, sao Hoang Châu Vương lại có thứ này?
Hắn ta hét lên như một con gà bị túm cổ: "Đó là nỏ công thành."
"Chú ý né tránh!"
Nếu ở trên chiến trường rộng rãi, Tào Mã không ngần ngại dẫn ky binh quay đầu ngựa để tránh mũi nhọn.