Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

Chương 19

Võ giả.

Đây là một danh từ khiến cho Hạ Thiên rung động.

Cao Phi cảm thấy rất bất ngờ, thử thăm dò hỏi: "Vương gia, trong hoàng cung có rất nhiều võ giả, không ai nói người biết võ giả là gì sao?"

Ở trong hoàng cung Hạ Thiên đã nghe qua một số chuyện về võ giả, nhưng bởi vì thân phận của hẳn nên không có ai nói cho hắn nghe một cách tỉ mi.

Hắn từng đọc trong sách, nhưng cũng không có lời giới thiệu nào về võ giả.

Không biết rằng võ giả ở chỗ này có khác gì với võ giả ở Hoa Hạ hay không?

Hạ Thiên giả vờ như chẳng biết một thứ gì cả: "Từ lúc còn nhỏ bổn vương đã ở trong tàng thư các đọc sách, không biết nhiều về việc võ giả lắm!"

"Thì ra là thế!"

Cao Phi sực tỉnh: "Vương gia, võ giả là người tu luyện võ đạo, luyện nên nội lực."

Hạ Thiên vô cùng hứng thú: "Nội lực sao?” "Đúng! Đó chính là một hơi thởi"

"Thở gì cơ?"

"Chân khí từ bên trong!"

Trong mắt của Hạ Thiên lóe lên ánh sáng kỳ dị: "Ở trong võ giả, trình độ của nhị lưu như thế nào?"

Cao Phi suy nghĩ, quyết định nói những thông tin phổ biến nhất về võ giả cho Vương gia nghe: "Vương gia, võ giả chia làm ba cấp, tam lưu là kém nhất, nhị lưu trung bình còn nhất lưu là mạnh nhất!"

"Sao lại phân chia như thế?”

"Võ giả tam lưu tu luyện chân khí nội gia, một hơi thở đã có thể đánh bại mười chiến binh tinh nhuệ, trên giang hồ được gọi là cao thủ tam lưu, ở trong quân đội cũng có thể đứng đầu trăm quân!"

"Võ giả nhị lưu, chỉ một hơi chân khí nội gia thôi cũng đã có thể đấu lại với trăm tên chiến binh tinh nhuệ, trên giang hồ được gọi là cao thủ nhị lưu, trong quân đội, ít nhất có thể đứng đầu cả nghìn người!"

"Võ giả nhất lưu, một hơi chân khí nội gia đã có thể đánh với hàng nghìn chiến binh tinh nhuệ, ở trong quân đội có thể làm tướng soái!"

Hạ Thiên trợn tròn mắt: "Võ giả nhất lưu là đỉnh cao của võ đạo sao?"


Cao Phi lắc đầu: "Trên cả cao thủ nhất lưu là cảnh giới mà

võ giả đều hướng đến, tên là cảnh giới Tông sư, một người địch được vạn người, tục xưng vạn nhân địch!"

Ánh mắt của Hạ Thiên sáng ngời: "Ở Đại Hạ có tông sư nào không?"

Cao Phi lắc đầu: "Có một người, được giấu kín hầu hạ ở trong hoàng cung, tên là Long Nghịch Thiên!"

Hạ Thiên hơi kinh ngạc, thì thào nói: "Nghịch Thiên... Đúng là một cái tên ngạo mạn!"

Cao Phi cũng sửng sốt: "Vương gia, người biết sao?"

Trong lòng của Hạ Thiên hiện lên một bóng người: "Là lão thái giám kia sao?”

Cao Phi gật đầu: "Chính là ông ta!" "Lão già ở bên cạnh hoàng đế kia!"

Hạ Thiên vô cùng khó hiểu: "Nếu ông ta là tông sư có thể địch lại vạn người thì vì sao lại phải vào cung làm thái giám?"

"Vương gia, sau khi ông ta làm thái giám thì gặp được vận may ở trong hoàng cung, tu luyện đến cảnh giới tông sư!"

“Hiện giờ có bao nhiêu tông sư?”

"Bạ!"

"Hai người kia là ai?"

"Quốc sư Âu Dương Độc của đế quốc Thiên Lang, Quốc. vương Liễu Vân Vân của nước Tiên Nữ!"

Trong mắt của Hạ Thiên hiện lên ánh sáng kỳ lạ: "Là nữ hoàng đế duy nhất trên lục địa kia sao?"

"Đúng thết”

Đến tận bây giờ, cuối cùng thì Hạ Thiên mới hiểu được hết về những võ giả ở lục địa này.

Cao Phi suy nghĩ: "Vương gia, tuy rằng người chưa tu luyện chân khí nội gia, nhưng với thần lực trời sinh, tinh thông lặn trong nước, ẩn nấp, thuật ám sát, chiến lực ít nhất có thể so với võ giả tam lưu."


"Không!"

"Bốn sát thủ tam lưu kia cũng không phải là kẻ địch của người, Vương gia người ít nhất có thể so được với võ giả nhị lưu!"

Khóe miệng của Hạ Thiên nhếch lên một nụ cười thần bí khó lường: "Có thể sánh với nhị lưu sao?"

Cao Phi gật mạnh đầu, tăng thêm sức thuyết phục: "Đúng thết"

"Ít nhất là vậy!"

Hạ Thiên anh tuấn cười cười: "Ngươi là võ giả cấp mấy?"

Cao Phi nghiêm túc giơ ba ngón tay ra: "Tam lưul"

"Nhưng mà ta khác với những sát thủ tam lưu kia, họ tu luyện thuật ám sát còn ta tu luyện thuật sát phạt trên chiến trường!"

"Trong Thân Vệ Doanh còn có ai là võ giả nữa?"

"Lô Thụ, cũng giống ta, là võ giả tam lưu!"

"Còn mấy người phủ Tư Mã thì sao?"

"Không thể nhìn thấu được Tư Mã Qua, rất mạnh! Còn những thị vệ khác đều là cao thủ tam lưu!"

Lúc này.

“Vèo vèo vèo..."

Lô Thụ đưa theo đám thương binh truy lùng dưới Ổ Bảo, trong mắt hiện lên sự sùng bái, hành lễ: "Vương gia, đúng như: lời người đã nói... Võ công dù cao đến đâu thì cũng sợ mũi tên

hỗn loạn!"

"Hiện tại chỉ có nữ sát thủ đứng đầu kia chạy thoát, chúng †a có đuổi theo hay không?”

Vẻ mặt đám thương binh đầy ngưỡng mộ nhìn Vương gia nhà mình!


Ngày hôm nay, tất cả đều nằm trong kế hoạch của Vương gia, không có gì ngoài ý muốn cả!

Những thương binh vô cùng kính cẩn ngưỡng mộ Hạ "Thiên, sự tôn kính đạt đến tầm cao mới.

Hạ Thiên läc đầu: "Giặc đến đường cùng rồi thì đừng truy bắt nữa!"

"Vết thương của các chiến binh còn chưa tốt, nếu tấn công một cách tùy tiện thì dễ dàng bị kẻ địch tiêu diệt từng phần một, bị giết ngược lại!"

"Vâng!"

Lộ Thụ xoay người ra lệnh: "Quét dọn chiến trường, thu hồi mũi tên lại."

"Vâng!" Những thương binh chạy về phía thi thể. Quét tước chiến trường có nghĩa là thu hoạch.

Giá trị của những sát thủ hắc y này rất cao, chắc chẳn có thu hoạch lớn.

Nhưng mà, Thân Vệ Doanh có quy tắc mới ở trong quân: tất cả thu nhập đều trở thành của công.

Không thể âm thầm chiếm chiến lợi phẩm.

Nếu không thì sẽ bị xử lí theo quân pháp.

Lúc đầu, dựa vào quy tắc trong quân đội của Đại Hạ, những vật tư quan trọng thu được trên chiến trường thì phải nộp tất, vàng bạc châu báu thì nộp một nửa, một nửa thì mình tự giữ.

Nhưng mà nếu Vương gia nhà mình đã đưa ra quy định như vậy thì nhất định là có lý do.

Nhất định vô cùng quan trọng. Vương gia không phải là một người tùy tiện. Chắc chẳn sẽ không tham ô chiến lợi phẩm!

Những thương binh có thể dùng đầu của mình để đảm bảo điều này!

Vương gia chắc chắn có thể phát huy giá trị lớn nhất của chiến lợi phẩm!

Điều này là sự thật.

Đám thương binh vui mừng lần mò đám thi thể.

"Chậc chậc chậc..."

Thỉnh thoảng tiếng kêu hưng phấn của những thương binh phát ra, thu hút sự chú ý của mọi người: "Đám sát thủ hắc y này đúng thật là giàu có!”

"Trên người lại đem theo nghìn hai ngân phiếu!"


"Chúng ta giàu to rồi!"

"Hì hì hì..."

Thương binh giao ngân phiếu lại cho Lô Thụ rồi tiếp tục.

Đám sát thủ hắc y này đúng là một kho báu vật hình người!

Nếu mà đánh thêm vài lần như này nữa thì chắc chắn có thể khiến Hoang Châu Vương phủ giàu lên.

Lô Thụ và Cao Phi cũng rất hưng phấn.

Bọn họ biết rõ quân đội chính là thú nuốt vàng.

Người đời đều biết rằng Hoàng đế không thích Vương gia nhà mình, cho nên lần phong vương này được ban thưởng rất

ít, là Vương gia nghèo mạt nhất trên đời này.

Nếu thuế ruộng không đủ thì tương lai không nuôi nổi đại quân.

Không nuôi nổi đại quân thì hai thống lĩnh như bọn họ cũng chỉ là có tiếng mà không có miếng!

Chuyện này, tuyệt đối không thể được! "Các huynh đệ, một đồng cũng không thể bỏ!" "Vâng!"

Khí thế của thương binh tăng vọt, đáp lời lại: "Thống lĩnh yên tâm!"

"Chúng ta lột s@ch quần áo ra rồi mới kiểm tra." "Không phí phạm một đồng tiền nào đâu!" “Hahaha..."

Cao Phi cười mắng: "Lão Quỷ kinh nghiệm quá nhỉ!"

Lúc này, Cao Phi quay đầu qua... Vương gia nhà mình đâu rồi?

Lúc nãy còn đứng ở đây mà?

Bên kia.

Nhị thánh sứ Đồng Nhan bay nhanh trên không trung của vùng tuyết, không lâu sau đó, một luồng sáng lóe lên, tốc độ của nàng ta mới chậm lại.

Nàng ta dừng lại, cơ thể mềm mại nhanh chóng quay lại: "Ai đó?”

"Đi ra đi!"

Bình Luận (0)
Comment