Thuật ngữ võ đạo này cũng xuất xuất hiện trong từ ngữ võ đạo của Hoa Hạ.
Rốt cuộc quái nhân kia là ai?
Trong lúc mơ hồ.
Giác quan thứ sáu của Hạ Thiên mách bảo hắn rằng... sẽ có một ngày nào đó, hẳn không cần cao thủ của điện cung phụng Đại Hạ đến bắt hắn đi mở địa cung, mà tự hắn cũng sẽ đi.
Có lẽ trong địa cung đó cất giấu bí mật tại sao hẳn lại đến đây.
Lúc này.
Trong quân trại.
Thiếu niên tàng kiếm, ky binh, tân binh đều đã lặng lẽ mặc trang bị, lẳng lặng tập kết phía sau Hạ Thiên, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Trong lều trại.
Tàng Cửu dẫn theo nhóm nữ binh của đội y hội đánh thức mọi người dậy.
Ngựa đã được chuẩn bị xong, có thể rút lui bất cứ lúc nào.
Trong lòng Tân Hồng Y đã có tính toán trước: “Hoang Châu Vương, ngươi không có ý định rút lui, phải không?”
“Ngươi đang làm như vậy cho ai xem?” Ánh mắt Hạ Thiên lướt qua đỉnh núi Thần Long, giống như đang nhìn về phía Thập Vạn Đại Sơn: “Đương nhiên là cho người có hứng thú xem!”
Vào lúc này.
Tô Kỳ xuất hiện bên cạnh Hạ Thiên: “Vương gia, trong núi có tin, tộc trưởng tộc Bích Nhấn đã ra Bích Nhãn lệnh, triệu tập toàn bộ chiến sĩ tộc Bích nhãn đến đây, chuẩn bị bao vây tiêu diệt chúng ta!”
“Ha ha ha...”
Hạ Thiên chẳng những không lo lắng, ngược lại còn mỉm cười: “Thật đúng lúc!”
Lúc này. Giọng nói của Tàng Nhất vang lên trong không trung: “Vương gia, toàn bộ người của chúng ta đã rút khỏi núi, nếu
thứ kia xuống núi, chúng ta có thể hành động!”
Sắc mặt Hạ Thiên trở nên nghiêm nghị: “Tuân theo kế hoạch!”
Bên cạnh.
Tư Mã Lan dẫn theo Tư Mã Qua đi đến!
Tư Mã Qua nghi hoặc hỏi: “Tiểu thư, trên núi có thể là thần long trong truyền thuyết kia đột nhiên tấn công!”
“Bên ngoài núi còn có sự tấn công bất ngờ của dị tộc Bích Nhãn. Nói thật thì đáng ra vương gia phải lo lắng mới đúng.”
“Tại sao người vẫn vui vẻ như vậy?”
Hai mắt Tư Mã Lan sáng ngời, nhàn nhạt cười nói: “Tiểu Qua, Hoang Châu Vương tiến vào Hoang Châu, đương nhiên phải có uy phong của Hoang Châu Vương!”
“Nếu vương gia muốn bắt người để lập uy, ngươi cảm thấy nên bắt ai sẽ tốt hơn?”
Hai mắt Tư Mã Qua sáng lên: “Đương nhiên là dị tộc căm ghét người Hán chúng ta nhất ở Thập Vận Đại Sơn!”
Tư Mã Lan gật đầu: “Đúng vậy!”
“Nhưng chúng ta vừa mới đến đây, chưa quen thuộc Thập Đại Vạn Sơn, nếu như vào núi truy sát từng sơn trại một thì với nhân lực, vật lực, binh lực và thời gian hiện tại của chúng ta, không những không làm được mà còn có thể hao binh tổn tướng!”
“Đến lúc đó, chẳng những không thể lập uy, mà ngược lại còn mất uy phong!”
“Cho nên, thay vì vào núi truy sát từng dị tộc một!” “Còn không băng ở chỗ này chờ bọn họ tấn công!” “Cho nên, bọn họ đến, vương gia sẽ rất vuil”
“Đến càng nhiều sẽ càng vuil”
“Lần chạm trán trên đường đó không tiêu diệt hoàn toàn dị tộc của sơn trại Bạch Hồ là vì vương gia thả mồi nhử!”
“Trận chiến tiêu diệt dị tộc Bích Nhấn tiếp theo, mới là trận chính lập uy của chúng ta để vào Hoang Châu!”
Tư Mã Qua lập tức bừng tĩnh, mở to mắt nhìn Hạ Thiên: “Vương gia, thật sự là người có tầm nhìn xa trông rộng!”
Trong mắt Tư Mã Lan tràn ngập hình bóng của Hạ Thiên: “Hản lo trước nghĩ sau, tiến từng bước một, là để đảm bảo con đường của chúng ta thuận lợi, cho nên những người đi theo bên cạnh hẳn mới có được cảm giác có thể tin cậy!”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tư Mã Qua tràn đầy vẻ sùng bái: “Tiểu thư, đây chính là cảm giác an toàn mà vương gia đã nói sao?”
Tư Mã Lan mỉm cười ngọt ngào: “Phải!”
“Cảm giác an toàn!”
Vào lúc này.
Trên đỉnh núi Thần Long.
Hai ánh sáng xanh đáng sợ kia nhìn về phía lò vôi, trong ánh sáng xanh dường như ẩn chứa cảm xúc chán ghét cực độ.
Sau đó, nó biến mất!
Những tảng đá trên đỉnh núi cũng trở về đúng vị trí!
Tất cả mọi chuyện vừa rồi dường như chỉ là ảo giác!
Hạ Thiên dưới chân núi nhướng mi: “Biến mất?”
“Sao lại như vậy?”
“Vù vù...”
Tân Hồng Y và Vô Diện Nhân giống như tên bản khỏi dây cung, một bước dài mười thước, giãm lên cỏ, lao về phía đỉnh núi: “Bọn ta đi xem thử!”
“Hai người cẩn thận đề phòng!”
Hạ Thiên nheo mắt lại.
Trên ngọn núi này có gì đó rất kỳ quái!
Nhưng mà là cái gì kỳ quái?