Một lá cờ ghi ba chữ Hoang Châu Vương.
Một lá ghi chữ “Nghĩa”.
Ý nghĩa của hai lá cờ này rất rõ ràng.
Nơi này là nghĩa quân của Hoang Châu Vương, không phải trại cướp.
Hai lá cờ này báo tin cho các hảo hán chạy tới đây biết, nơi này là nghĩa quân của Hoang Châu Vương.
Để mọi người biết bọn họ là đội quân của ai.
Xung quanh cột cờ, những căn nhà từng bị bọn cướp dùng làm chuyện xấu đã bị phá dỡ, xây mới, biến thành nhà gỗ lợp cỏ tranh.
Nóc nhà lợp cỏ tranh. Tường nhà là ván gỗ ghép.
Từng dãy nhà gỗ mới tuy thô sơ, không theo quy tắc nào nhưng nhìn qua lại có vẻ được bố trí rất có quy củ.
Chung quanh có tiểu đội binh sĩ tuần tra của nghĩa quân cảnh giác đi tuần.
Từ quan đạo dưới núi lên sườn núi có các trạm gác cả công khai lẫn bí mật.
Mặc dù không thể làm tới mức kín kế tuyệt đối nhưng cũng đã có thể coi như là phòng vệ chặt chế, rất bài bản, cao tay hơn bọn cướp núi Thiên Sơn lúc đầu
nhiều.
Lúc này, ngoại trừ phòng nghị sự trên núi Thiên Môn vẫn còn sáng đèn ra, những căn phòng đều đã tắt đèn.
Giờ phút này.
Hàn Binh ngồi ở vị trí chủ tọa, nghiêm túc thông báo: “Chư vị, mấy ngày nay, có rất nhiều người lên núi đi theo Vương gia, sau khi loại bỏ bọn lưu manh có ý đồ khuất tất, hành vi không ngay thẳng, muốn tới kiếm miếng cơm ra, bọn ta vẫn thu nhận được hơn ba ngàn thanh niên trai tráng.”
“Hiện tại, nam binh có hai ngàn năm trăm người, nữ binh có năm trăm người.” “Dựa vào tình hình huấn luyện mấy ngày nay thì tất cả đều là các binh sĩ tiềm
năng, chỉ cần bỏ nhiều thời gian hơn một chút, kiếm thêm thịt, thêm rau về bồi bổ, chắc chắn bọn họ sẽ trở thành những người lính giỏi!”
“Haha...” Trong phòng nghị sự, mọi người nở nụ cười chất phác.
Tiếng cười đượm vẻ tự hào.
Hàn Binh cũng cười: “Vương gia giết bọn cướp vì thiên hạ, vì sự sống còn của những người lương thiện trong thiện hạ, tim người được tạo nên từ máu thịt, đương nhiên sẽ có những người vượt ngàn dặm xa xôi đến đây đi theo Vương gia.
“Nếu ta dự đoán chính xác thì mùa xuân năm nay gặp tuyết tai, chắc chắn sẽ bị mất mùa, người nghèo bần cùng, hết lương thực, thời kỳ giáp hạt năm nay sẽ còn thê thảm hơn.”
“Hiện tại Vương gia nổi tiếng là người lương thiện, là minh chủ mà các nạn dân đổ về tìm nơi nương tựa.”
“Tương lai sẽ càng ngày càng có người tìm tới nương tựa hơn, chúng ta không lo thiếu nguồn lính để chiêu mộ.”
“Sau này, mọi người sẽ phải vất vả đấy!” Lúc này, một nam tử vạm vỡ đứng dậy, vỗ ngực nói: “Hàn thủ lĩnh, bọn ta không sợ vất vả, người trên núi càng đông thì nghĩa quân của phủ Hoang Châu
Vương càng lớn mạnh.”
“Ta còn có mấy đồng đội ở Bắc Quân đang trên đường tới đây, mười ngày nữa, bọn họ sẽ tới núi Thiên Môn.”
“Đến lúc đó, chúng ta sẽ có thêm một nhóm giáo đầu, cựu binh, chuyện dạy. dỗ tân binh sẽ đỡ vất vả hơn!”
Hàn Binh gật đầu: “Dương Tử Kiến, chỉ cần không phải đến đây để ăn nhờ ở đậu thì có bao nhiêu cựu binh chúng ta nhận hết bấy nhiêu.”
“Chuyện này giao cho ngươi!”
Dương Tử Kiến nghiêm túc ôm quyền nhận lệnh: “Vâng!”
“La Đông Qua, phía ngươi thì sao?”
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
La Đông Qua hơi lo lắng: “Trong sơn động không có nhiều lương thực tích trữ, chuyện cơm nước của ba ngàn người rất tốn kém, chúng ta không thể cầm cự được lâu.”
Sắc mặt Hàn Binh nặng nề: “Người được cử đi mua lương thực đã báo tin về chưa?”
“Có!”
“Thế nào?”
La Đông Qua lắc đầu cười khổ: “Những thương nhân, thổ hào, thân hào có lương thực đều trữ hàng, không chịu bán!”
“Bởi vì mọi người đều dự đoán được năm nay sẽ đói kém, chẳng bao lâu nữa, chắc chắc nạn đói sẽ nổ ra ở đế quốc Đại Hạ.”
“Đến lúc đó, bọn họ sẽ tăng giá, bán lương thực với giá cao.”
“Chúng ta thu mua theo giá thị trường hiện tại, đương nhiên là bọn họ không chịu bán.”
“Hơn nữa, tiền của chúng ta có hạn, không thể ra giá cao để mua lại lương thực được.”
“Nguồn cung lương thực khó khăn lắm.”
Nhất thời, phòng họp chìm vào im lặng.