“Xuy...
Tài cưỡi ngựa của Trung Hoa Sơn Thập Tam Kiếm rất đáng nể, bọn họ đồng loạt kéo dây cương, ngựa đứng lại đầy oai phong.
Đại ca Thập Tam Kiếm hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Thư sinh cười hòa nhã đầy thân thiện: “Ta là Trương Nhân, học tử của Nho gia.
“Nơi này cách Hoang Châu hơn nghìn dặm, nếu ta đi bộ thì chắc không thể kịp tới đại chiến Hoang Châu!”
“Chư vị anh hùng cũng đều muốn đi theo phủ Hoang Châu Vương, vậy xin chở giùm Trương Nhân theo. Sau này, chưa biết chừng, chúng ta sẽ là chiến hữu.”
Đại ca Thập Tam Kiếm ngẫm nghĩ: “Tiểu đệ, ngươi chở hắn ta đi.” “Vâng!”
Một thanh niên tuấn tú cưỡi ngựa chạy tới, kéo Trương Nhân lên lưng ngựa, ngồi sau lưng mình rồi phóng ngựa chạy đi.
Chẳng bao lâu sau, Trung Hoa Sơn Thập Tam Kiếm lại gặp các thiếu hiệp. khác, bọn họ cùng kết bạn tới phủ Hoang Châu Vương.
Vậy là bọn họ vừa đi đường vừa luận võ cực kỳ náo nhiệt.
Cũng trong lúc này, một đội xe chở một trăm ngàn lượng bạc trắng và một chiếc vương bào cũng đi theo đội các thiếu hiệp cưỡi ngựa tới Hoang Châu.
Trong xe, một người áo đen năm trên đống bạc, chiếc áo đen ôm sát người lộ ra đường cong cơ thể.
Nàng ta lẩm bẩm: “Đúng là lũ ngu.”
“Sống tử tế không thích à?”
“Tại sao lại muốn tới Hoang Châu chết theo Hoang Châu Vương chứ?” Lúc này, khói báo động đã tới đế đô.
Triều đình chấn động.
Gõ chuông lớn gọi các quan vào triều khẩn cấp.
“Keng keng keng...”
Hôm nay là ngày hưu mộc của triều đình Đại Hạ.
Hưu mộc là ngày nghỉ.
Nhưng khói lửa lại bốc lên bên ngoài thành tây của đế đô. “Phừng phừng phừng...”
Một cột khói báo động bốc thẳng lên mây xanh mang theo sát khí làm cả đế đô giật mình.
“Keng keng keng...”
Bên cạnh điện Thiên Hạ, tiếng chuông vào triều khẩn cấp gióng lên, vang vọng khắp toàn thành.
Phía tây bốc khói nghĩa là quân Thiên Lang xâm lược. Trong hậu viện ở phủ đệ của Hữu thừa tướng.
Đột nhiên, Tào Uy giật mình tỉnh dậy trong hậu viện của Tào Mã.
Ông ta bỏ cánh tay ngọc ngà gác trên người mình ra, cực kỳ nhức đầu, bực bội gắt gỏng: “Chẳng phải hôm nay là hưu mộc hay sao?”
“Tại sao lại gõ chuông vào triều?”
“Có để cho người ta nghỉ ngơi nữa không đây?”
“Ừm..”
Cơ thể trắng ngần của tiểu thiếp của Tào Mã lộ ra khỏi chăn, ngực nảy mông cong, tựa như một mỹ nữ rắn gợi cảm: “Gia chủ, hôm nay là hưu mộc mà, cứ mặc kệ đi”
“Nào, chúng ta lại đau lòng thêm một lần nữa cho cái chết của Tào Mã đi.”
Tào Uy thèm nhỏ dãi!