Thương, tàn nhẫn vô tình, chú trọng một kích giết chết, chỉ công không thủ.
Bởi vì thương quá dài, một khi đã toàn lực xuất chiêu thì rất khó để thay đổi chiêu thức, vả lại khả năng phòng thủ không tốt.
Vậy nên thương được mệnh danh là kẻ tặc của trăm binh khí.
Trong hàng trăm binh khí, thương pháp là khó nhất, chỉ ba động tác đơn giản Ban, Khấu, Trát tức là di chuyển, giằng lại, đâm thì cũng phải mất cả đời để luyện tập.
Độ khó của kiếm đạo nằm ở sự vô tận cùng của nó.
Việc luyện tập thương pháp dù khó khăn đến đâu cũng có giới hạn, nhưng kiếm đạo là vô tận, dùng tận sự biến hóa, dùng hết mọi khả năng.
Cổ nhân có câu: Niên đao, nguyệt côn, nhất bối tự thương, bảo kiếm tùy thân tàng.
Nghĩa là luyện đao tính năm, luyện côn tính tháng, luyện thương cả đời, bảo kiếm luôn mang trên mình.
Kiếm cần phải được lĩnh ngộ và luyện tập thường xuyên để duy trì cảm giác cầm kiếm, tránh cho kiếm tâm bị phủ bụi.
Trong suốt thời đại Lãnh Binh Khí, cuộc tranh luận về kiếm và thương chưa bao giờ dừng lại, nhưng cũng chưa bao giờ đi đến hồi kết.
Bởi vì người bình thường sẽ không bao giờ có thể chạm tới giới hạn của kiếm đạo.
Nhát thương của kẻ khổng lồ nhắm vào tôi tuy không có biến hóa, nhưng nó đã khóa chặt tất cả biến hóa của tôi.
Có thể thấy, trong suốt những năm dài sống trong hư không vũ trụ, hắn đã nắm vững mọi bí mật của thương pháp.
Ngạo Phong cũng biết sử dụng thương, cậu ấy có cây thương tên Long Nha, Long Nha xuất thương thiên hạ hồng.
Tuy nhiên, thương pháp của Ngạo Phong giống như trò trẻ con trước mặt gã khổng lồ.
Tôi chưa bao giờ thấy một thương pháp tàn nhẫn và vô tình như vậy, rõ ràng là mạnh mẽ và nặng nề như một ngọn núi, nhưng nó cũng cuồn cuộn sức mạnh của lôi hải.
Xét về bản thân thương pháp, thì cú đánh này đã đạt đến đỉnh cao sau vài giây và không có sai sót nào.
Mũi thương màu đỏ tươi giống như một ngọn núi lửa đang rực cháy, mà trong ngọn núi lửa chứa đầy sức mạnh của lôi đình.
So với mũi giáo to như ngọn núi kia, Côn Lôn Tuyết trong tay tôi nhỏ bé như một cây kim.
Bất cứ ai cũng sẽ nghĩ rằng tôi như con thiêu thân vào ngọn lửa và tìm kiếm cái chết cho chính mình.
Cũng không ai tin rằng, một thanh kiếm nhỏ có thể chặn được ngọn giáo chứa đựng sức mạnh lôi đình hủy diệt vô tận.
Khi người khổng lồ và tôi di chuyển, khoảng cách giữa chúng tôi rút ngắn một cách nhanh chóng.
Cuối cùng, mũi kiếm và mũi giáo va chạm nhau.
Hỗn Độn Kiếm Vũ cũng vừa hay dừng lại ở thời điểm này, như thể muốn đại quân Thâm Uyên tận mắt chứng kiến cuộc đọ sức kinh thiên động địa này.
Mũi kiếm và mũi thương va chạm nhau, nhìn thế nào đi nữa, người bị tiêu diệt đáng ra phải là tôi.
Tôi sẽ bị sức mạnh của lôi đình thổi bay thành tro bụi, mà Côn Lôn Tuyết trong tay tôi sẽ bị gãy tươm từng đoạn một.
Tuy nhiên, điều đáng kinh ngạc là cảnh tượng này đã không xảy ra.
Khi mũi kiếm và mũi thương va chạm từng tấc một, gã khổng lồ cao trăm trượng bùng nổ với toàn bộ sức mạnh lôi đình nhưng không hạ gục được tôi.
Không những không bị đánh bại, dù hắn ta có cố gắng thế nào, thì cũng không thể tiến về phía trước ngay cả khi có cây thương trên tay.
Một trăm năm mươi vạn quân Thâm Uyên còn lại, nhìn tôi bằng ánh mắt cực kỳ khó tin, họ không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Hiện trường nhất thời bị đóng băng, trên mặt mọi người đều tràn đầy sự kinh ngạc.
Kẻ khổng lồ vừa sợ hãi vừa tức giận, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Trong mắt người khác, tôi là kẻ yếu đuối còn hắn là kẻ mạnh mẽ.
Chỉ có hắn ta mới biết rằng tôi mạnh hơn mọi người nghĩ rất nhiều.
"Không! Điều này là không thể!"Người khổng lồ gầm lên và một lần nữa thu nạp sức mạnh lôi đình từ đại quân Thâm Uyên.
Sau đó, cơ thể cao trăm trượng của hắn bắt đầu phát triển nhanh chóng với tốc độ có thể nhận thấy bằng mắt thường.
Những lôi văn trên cơ thể hắn ngày càng chói lóa, bốc lên những ngọn lửa đỏ tươi.
Lôi mang trong mắt gã giống như hai mặt trời đỏ rực.
Lôi thương cũng có những thay đổi rõ ràng, mũi thương càng ngày càng đỏ rực, sức mạnh vô tận của lôi đình liều mạng muốn bộc phát và hủy diệt mọi thứ, nhưng vì mũi thương bị khóa chặt nên không tìm được nơi để trút giận.
Với khả năng phòng ngự hiện tại của tôi, nếu vũ khí mà tên khổng lồ sử dụng không phải là thương mà là bất kỳ loại vũ khí nào, có lẽ tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chạy trốn.
Bởi vì tôi không thể chịu nổi sức mạnh lôi đình mạnh mẽ như vậy.
Nhưng tiếc là hắn ta sử dụng thương.
Kẻ tặc trong trăm binh khí, dồn mọi sát ý của vào một điểm.
Mà tôi đã tình cờ dùng mũi kiếm của mình để phong ấn mũi thương của hắn một cách hoàn hảo.
Trừ khi gã chọn cách tự hủy thần khí, nếu không tất cả sức mạnh lôi đình chỉ có thể bị tiêu hao cho sức mạnh của cơ thể của hắn ta.
Cơ thể của người khổng lồ vẫn đang phát triển, sức mạnh trong tay cũng ngày càng lớn hơn.
Tại thời điểm mũi kiếm và mũi thương tiếp xúc, các vòng sáng năng lượng bắt đầu hình thành và nhanh chóng lan ra xung quanh.
Khi gã khổng lồ đổ hết tiền cược vào sức mạnh lôi đình, tôi cũng đồng thời tăng tiền cược, dồn hết vào kiếm khí, khiến cả hai chúng tôi rơi vào trạng thái đối kháng không khoan nhượng.