“Họ không đi đâu cả, chỉ ở trong lĩnh vực chiến tranh ngũ hành của ngươi thôi.” Tôi đáp.
“Tại sao ta không cảm nhận được sự hiện diện của họ?”
“Bởi vì bọn họ đều đã chết rồi, trở về với cát bụi hết thảy, nên tất cả những gì ngươi cảm nhận chỉ là mảng hư vô.”
Lĩnh Chủ Chiến Tranh gầm lên như sấm, lớn tiếng nói: "Không, không thể nào. Trừ khi Tử Thần của Thái cổ Minh Giới đích thân đến, nếu không thì không ai có thể tự mình tiêu diệt được ngũ hành chiến tranh cự nhân của ta."
"Không gì là không thể cả. Chỉ là ngươi không muốn tin vào nó, là vì ngươi chẳng biết gì vế uy lực của thái cổ kiếm đạo. Mọi thứ trên thế giới đều đến bắt nguồn từ ngũ hành, ngũ hành lại sinh ra từ âm dương, âm dương xuất phát từ hỗn độn. Nếu ta nói cho ngươi biết, kiếm của ta có thể trảm ra lực hỗn độn nguyên sơ, thì ngươi có còn nghi ngờ năng lực của ta?"
Nói xong, tôi rút Côn Lôn Tuyết ra, tay trái chắp thành hình kiếm chỉ, nhẹ nhàng lướt qua thân kiếm trắng như tuyết.
Tâm lực của tôi cạn kiệt, tôi không thể phóng ra dù chỉ là một tia hình kiếm khí nhỏ xíu.
Tuy nhiên, khi kiếm chỉ của tôi lướt qua thân kiếm, thấm đẫm máu của chính mình vào thân kiếm, Côn Lôn Tuyết đột nhiên phát ra luồng sức mạnh vô biên.
Lực hỗn độn kiếm khí chứa trong thanh kiếm đột nhiên được kích hoạt.
Kiếm Thuần Quân tự có kiếm khí riêng, Côn Lôn Tuyết của tôi cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà, hỗn độn kiếm khí mặc dù cực kỳ thuần khiết, nhưng số lượng quá ít, chỉ có thể dùng để dọa địch, mà không thể dùng để giết địch.
Nhìn thấy Côn Lôn Tuyết phát tán ra kiếm khí hỗn độn, Lĩnh Chủ Chiến Tranh tỏ ra vô cùng kinh ngạc và sợ hãi.
Vậy nhưng, cái chết của năm trăm vạn đại quân khiến hắn ta tức giận, cứ thể bỏ chạy thì hắn chết cũng không cam tâm.
Mặc dù trong lòng rất sợ hãi nhưng hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.
Đạo Chiến Thần có thể dò xét thiên cơ, nếu bị hắn ta nhìn thấy chiến lực hiện tại của tôi, tôi và Kiêm Hà tức khắc sẽ gặp nguy hiểm sinh tử.
Vì vậy, dù bây giờ tôi không thể rút kiếm ra được nhưng tôi vẫn bước về phía hắn từng bước một.
Lĩnh Chủ Chiến Tranh sắc mặt bất an, tựa hồ nhận thấy có gì đó không ổn, nhưng đối mặt với từng bước một tới gần của tôi, hắn lại không dám tiếp tục do thám nữa,
Bay ra khỏi không trung, sử dụng đạo Chiến Thần để biến đổi thời gian và không gian, phút chốc đã biến mất khỏi phạm vi cảm nhận thần niệm của tôi.
Nhìn thấy Lĩnh Chủ Chiến Tranh cuối cùng cũng trốn chạy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Kiêm Hà bước đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng nói: "Tạ Lan, thực sự không ngờ tới anh có thể tự mình tiêu diệt đại quân Thâm Uyên năm trăm vạn binh của Lĩnh Chủ Chiến Tranh."
“Nếu không phải em kiềm chế được Lĩnh Chủ Chiến Tranh, anh cũng không có cơ hội làm được.”
“Em thấy thần niệm anh dồi dào, vì sao không dùng kiếm của mình diệt luôn Lĩnh Chủ Chiến Tranh, đỡ phải phiền phức sau này?" Kiêm Hà nghi hoặc hỏi.
Tôi đang định đáp lại lời cô ấy thì bất chợt cảnh giác, cảm nhận được một sát cơ vô cùng hung hiểm.
Lĩnh Chủ Chiến Tranh quay lại, lần nữa xuất hiện trước mặt chúng tôi, trực tiếp triệu hồi bốn phân thần.
Trong trận chiến vừa rồi, Kiêm Hà đã dùng hết sức mạnh, cạn kiệt toàn bộ linh lực của mình để đánh bại bốn phân thần của Lĩnh Chủ Chiến Tranh bằng mười ba huyễn ảnh.
Thật không ngờ thần niệm của Lĩnh Chủ Chiến Tranh lại mạnh mẽ và dồi dào đến mức vẫn còn sức tiếp tục triệu hồi tứ đại phân thần.
“Huyễn Ma, để ta nói cho ngươi đáp án. Không ai có thể dễ dàng tiêu diệt đại quân năm trăm vạn của ta, bởi vì không ai ngoại trừ Tử Thần có thể xem nhẹ sát khí quân uy của năm trăm vạn quân. Sở dĩ Ma Đạo Tổ Sư không giết ta, là vì bởi vì hắn đã hao tổn hết tâm lực, căn bản là không thể xuất kiếm được nữa.”
Sắc mặt của Kiêm Hà thay đổi tức khắc khi cô ấy nghe thấy điều này, cô ấy quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi gật nhẹ đầu với cô ấy, dùng thân mình chắn cô ấy, dùng thần niệm truyền âm nói với cô ấy: "Anh sẽ giữ chân hắn, em nhanh chóng rời đi."
“Em đi rồi, anh thì sao?”
“Anh đã ngưng tụ ra chiến hồn bất tử, hắn nhiều nhất chỉ hủy đi thân thể anh, không thể tiêu diệt được thần hồn của anh.”
“Không, anh đừng hòng gạt em, chiến hồn bất tử vốn dĩ không thể thoát khỏi trận pháp tiên thiên ngũ hành của Lĩnh Chủ Chiến Tranh." Kiêm Hà trực tiếp từ chối.
"Thế thì đã sao? Nếu hắn giết anh, hắn sẽ phải dùng trận pháp để tiêu diệt chiến hồn bất tử của anh, vừa hay em có thể nhân cơ hội trốn thoát. Nếu em ở lại đây, cả hai chúng ta đều sẽ chết." Kiêm Hà quả thực có cơ hội chạy trốn, sau khi thừa nhận thân phận Ma Đạo Tổ Sư, hắn chủ yếu sẽ nhắm mục tiêu đến tôi.
“Không, em muốn chết cùng anh."
"Đừng ngu ngốc Kiêm Hà, Thái Cổ Ma Giới không thể thiếu một vị tướng quân có thể lãnh đạo quân đội."
"Tuy nhiên, Ma Đạo cũng không thể tồn tại nếu không có anh, Ma Đạo Tổ Sư.”
“...”
Cuối cùng, không ai trong chúng tôi có thể thuyết phục đối phương.
Lúc này, bốn phân thần và bổn tôn Lĩnh Chủ Chiến Tranh đã hoàn thành bố cục tiên thiên ngũ hành, vây chặt tôi và Kiêm Hà bên trong trận pháp.
Thấy vậy, tôi thở dài và nói: “Bây giờ, em dù muốn đi cũng không được nữa rồi.”
“Tạ Lan, nếu như bây giờ anh vẫn còn tâm lực, liệu anh có thể đột phá trận pháp này?” Kiêm Hà đột nhiên hỏi.
“Có thể.”
Sau khi tu luyện được chiến hồn bất tử, dù không có Hỗn Độn Kiếm Hải thì tôi vẫn nắm chắc việc phá hủy trận pháp tiên thiên ngũ hành.
"Việc này thì dễ dàng rồi, trong chúng ta sẽ không có người nào chết cả!" Kiêm Hà vẻ mặt ung dung đáp.