Hư không vũ trụ không cảm nhận được thời gian trôi đi, vô thức tôi cũng không biết mình đã chiến đấu với Lĩnh Chủ Chiến Tranh hết bao lâu.
Tôi lo lắng về tình hình ở Quy Khư nên vác theo Kiêm Hà bất tỉnh trên lưng nhanh chóng trở về Quy Khư.
Vừa trở về từ thiên bộ, Cờ Chiêu hồn trong huyền quan bắt đầu vang lên không ngừng, hoa bỉ ngạn nở rộ, một trận huyết vũ rơi bên trong huyền quan của tôi.
Tôi nghe được rất tin tức về cái chết của vô số đệ tử Ma đạo, cảm nhận được ý chí anh dũng ngã xuống của họ không ngừng tụ tập chung quanh Cờ Chiêu hồn, hiển nhiên là trận chiến đang diễn ra.
Toàn bộ Quy Khư tràn ngập sự u ám, huyết khí xung thiên.
Nước biển tràn vào, mặt đất nứt ra. Bách thú rên rỉ, vạn tộc than khóc.
Sự sụp đổ của núi Côn Ngô rõ ràng là do Ngạo Phong gây ra.
Chiến trường vạn tộc cổ ở lối vào của cổng giới Quy Khư đã biến thành một biển lửa, tôi ở trên trời cũng đã nghe thấy tiếng phượng hoàng của Hi Hòa. Liệt diễm thành hải, phượng minh cửu thiên.
Tôi đáp xuống đỉnh núi Bất Chu, tuy lúc này tôi rất lo lắng, nhưng tâm lực của tôi đã gần như cạn kiệt, không thể tham gia trận chiến ngay lập tức, tôi cần Phong Chủ đến giúp tôi truyền một luồng gió hồi phục mạnh mẽ, mà vết thương của Kiêm Hà lại nghiêm trọng hơn tôi nhiều.
Chiến tranh nổ ra ở Quy Khư, nhưng do sự tồn tại của trận Vạn Tiên nên vẫn chưa lan đến núi Bất Chu.
Khi đáp xuống đỉnh núi Bất Chu, điều đầu tiên tôi nhìn thấy chính là Khương Tuyết Dương chân trần tóc xõa đứng ở trung tâm pháp trận và niệm chú, thi triển pháp thuật.
Tuy gọi là pháp trận, nhưng thực ra nó là bản đồ của toàn bộ Quy Khư.
Dựa vào thần niệm của Khương Tuyết Dương, toàn bộ Quy Khư và trận Vạn Tiên đã được kết nối lại với nhau. Trận Vạn Tiên ban đầu vốn là để bảo vệ núi Bất Chu, nhưng với sự trợ giúp của pháp trận hiện tại, toàn bộ Quy Khư đã được trận Vạn Tiên che chở.
Khương Tuyết Dương có thể sử dụng trận pháp này để hiểu rõ hơn về toàn bộ tình hình chiến sự ở Quy Khư, lập mưu chiến lược, dùng thần niệm truyền xuống chỉ lệnh và điều binh khiển tướng.
Mái tóc màu xám nhạt ban đầu của Tuyết Dương giờ đã chuyển sang màu bạc trắng. Cô vừa phải duy trì trận Vạn Tiên vừa phải điều phối tình hình tổng thể, điều này làm tiêu tốn một lượng lớn thần niệm của cô.
Những thanh kiếm nhỏ màu đỏ và xanh không ngừng tuôn ra từ trong trận pháp, thanh kiếm nhỏ màu đỏ tượng trưng cho việc trận Vạn Tiên đang bị tấn công, còn thanh kiếm nhỏ màu xanh lá tượng trưng cho trận Vạn Tiên Trận đang giết địch.
Mặc dù Khương Tuyết Dương đang liều mạng thi triển phép thuật để di chuyển pháp trận, nhưng số lượng kiếm đỏ vẫn tăng lên đáng kể, trái ngược lại, số lượng kiếm xanh lại giảm đi nhanh chóng, điều này cho thấy tình hình chiến đấu hiện tại ở Quy Khư ngày càng trở nên hung hiểm hơn.
Cảm nhận sự xuất hiện của tôi, Khương Tuyết Dương mở mắt.
"Tạ Lan, cậu cuối cùng đã trở lại rồi, cậu và Kiêm Hà đều bị thương sao?" Bởi vì phải duy trì trận pháp, phân tâm nói chuyện với tôi càng khiến sắc mặt Tuyết Dương tái nhợt, thân thể lắc lư, rõ ràng là bị phản phệ dữ dội từ pháp trận.
"Tuyết Dương, hiện tại cô không cần lo lắng cho chúng tôi, trước tiên hãy duy trì trận Vạn Tiên là được." Thấy vậy, tôi vội vàng nói.
“Không được, bây giờ tôi sẽ triệu hồi Phong Chủ để chữa trị vết thương cho cậu.”
Nói xong, Khương Tuyết Dương chỉ pháp kiếm về phía Tây Nam, thanh kiếm xanh ở đó đột nhiên mờ dần đi, sau đó tôi nghe thấy tiếng gió gầm rú trên bầu trời, Phong Thập Bát đang lao về từ núi Không Tang ở khu vực chiến đấu phía Nam Quy Khư.
Thanh kiếm nhỏ màu xanh đó chính là tượng trưng cho sức mạnh của Phong Chủ, cô đã thoát khỏi trận chiến nên ánh sáng của thanh kiếm nhỏ màu xanh lá mới mờ đi.
Sau khi ra chỉ lệnh này, sắc mặt Tuyết Dương lại tái nhợt thêm nữa, không chú ý đến tôi, cô nhắm mắt lại, cố gắng hết sức để cảm nhận tình hình chiến đấu ở các nơi khác nhau trong Quy Khư, duy trì sự vận hành của Vạn Tiên Trận.
Một thời gian sau, Phong Chủ đã đến núi Bất Chu.
Thân hình của cô rất khốn đốn, sắc mặt cũng rất xấu, rất hiển nhiên là ở trận chiến trước đó, bà ấy đã tiêu hao quá nhiều thần niệm rồi.
Vai trò của Phong Chủ trong Ma đạo không chỉ có nhiệm vụ truyền đạt chỉ dẫn và tăng thêm chúc phúc của Phong Thần cho Ma Đạo, mà vai trò lớn nhất của bà là sử dụng ngọn gió hồi phục để khôi phục sự sống cho các đệ tử Ma Đạo.
Thái Cổ Phong Ma còn có thể trực tiếp bổn tôn tham gia trận chiến với tư cách là lĩnh vực bạo phong, nhưng điều mà Ma đạo của tôi cần hơn hết thảy là cơn gió hồi phục của bà ấy.
Sau khi Phong Chủ xuất hiện, ngay lập tức nhận thấy triệu chứng kiệt quệ tâm lực của tôi, bước tới và truyền thẳng một luồng khí hồi phục cực kỳ tinh khiết vào lồng ngực tôi.
Bà ấy trực tiếp sử dụng đến lực thần hồn của mình cho luồng gió này.
Dưới làn gió hồi phục, Thất Khiếu Linh Lung của tôi nhanh chóng bừng bừng sức sống và bắt đầu đập mạnh mẽ.
Tựa như nhị nguyệt xuân phong, nhất dạ hoa khai*.
(*đêm trăng tháng hai, một đêm hoa nở rộ)