Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1069 - Chương 1069: Quy Khư Chết Yểu (1)

Chương 1069: Quy Khư Chết Yểu (1) Chương 1069: Quy Khư Chết Yểu (1)

Sau khi tu vi đạt đến cảnh giới đạo tổ mạnh nhất sẽ có thể tự mở ra vùng lãnh địa cho riêng mình.

Ví dụ Tử Vong lãnh địa của Thùy Họa, Ám Dạ lãnh địa của Ám Ảnh Dạ Ma, Hắc Ảnh lãnh địa của Đế Giang, Liệt Diễm lãnh địa của Hy Hòa, Chiến Tranh lãnh địa của Chiến Tranh Lãnh Chủ, … v.v.

Mỗi lãnh địa đều tràn ngập nguồn lực sơ khai hỗn độn vô cùng thuần khiết của chính nó và do chính nó điều khiển.

Trước kia tôi không có lãnh địa của mình là vì thần niệm của tôi không đủ mạnh, ngay cả hỗn độn kiếm hải cũng không cách nào ngưng tụ được, thì làm sao có thể mở ra lãnh địa đòi hỏi phải có rất nhiều thần hồn?

Nhưng hôm nay, khi bay lên đỉnh núi Bất Chu. Đối mặt với Quy Khư đại địa đầy đau khổ và đẫm máu, chiến hồn bất tử bộc phát ra sức mạnh mạnh mẽ nhất trong cơn giận dữ, trực tiếp khiến tôi mở ra được Kiếm Khí lãnh địa của bản thân.

Kiếm khí lãnh địa vừa mới thành hình, đã bao trùm lên toàn bộ núi Bất Chu, sức mạnh vượt qua cả Hỗn độn Kiếm hải.

Tôi không dùng đến sát ý, do đó Kiếm Khí lãnh địa của tôi sẽ không ảnh hưởng gì đến Đệ tử Ma đạo, chúng sinh Quy Khư.

Nếu như Kiếm Khí lãnh địa của tôi bảo vệ núi Bất Chu, đừng nói chiến tướng thiên tôn, đến cả Châu Khất và Nữ Oa cũng phải chùn bước.

Tuy nhiên, tôi xuất kiếm không phải là vì bảo vệ, mà để tàn sát và tiêu diệt.

Bởi vì sức mạnh quá lớn, Kiếm Khí lãnh địa của tôi chỉ có thể tồn tại trong một khoảng thời gian rất ngắn, chiến hồn bất tử cũng không cách nào duy trì sự tồn tại của Kiếm Khí lãnh địa.

Hơn nữa, nếu tôi không đem một lòng tràn đầy phẫn nộ trực tiếp khơi dậy sự phẫn nộ của chiến hồn bất tử, tôi cũng không thể mở ra Kiếm Khí lãnh địa với trình độ kiếm thuật hiện tại của mình.

Sở dĩ Thiên đạo có thể một mình quét sạch Thái Cổ Thần Ma Tam Giới chính là dựa vào uy lục của Thái Cổ Kiếm Vực.

Nhưng hiện tại tôi cách xa cảnh giới kiếm thuật Thiên đạo, vẫn còn cách quá xa.

Sau khi Thái Cổ Kiếm Vực hiện ra, Châu Khất ở trên không biên giới phía nam Quy Khư lập tức kinh ngạc đến biến sắc.

Các vị thần Âm Ty khác không biết sức mạnh Thái Cổ Kiếm Vực, nhưng Châu Khất thì lại biết, Thái Cổ Kiếm Vực là sức mạnh chỉ Thiên đạo mới có.

Châu Khất không chút do dự ra lệnh đại quân Âm Ty rút lui, cách xa Quy Khư.

Nhưng do Châu Khất nóng lòng báo thù, nên Đại quân Âm Ty đã vào rất sâu bên trong Quy Khư, làm sao có thể dễ dàng rút khỏi Quy Khư trong một đoạn thời gian ngắn như vậy?

Các vị thần Thiên Đạo có thể trốn thoát hàng ngàn dặm trong tích tắc, nhưng ba trăm vạn âm quân quỷ tướng phổ thông đừng hòng trốn thoát khỏi Quy Khư.

Nếu trốn không thoát, thì chờ đợi họ chính là thật sự bị chôn vùi.

Ngoài đại quân Âm Ty, còn có những ác quỷ hung ma đến từ mười tám tầng địa ngục, bọn chúng cũng sắp được chôn vùi cùng với đại quân Âm Ty.

Quy Khư huyết chiến đã nhiều này không thấy bình minh, dường như đã bước vào màn đêm vĩnh viễn. Không phải là bình minh phá vỡ đi sự phong tỏa của bóng tối mà là kiếm khí của tôi.

“Ngũ hành tùy ta nhậm ý du, lục đạo chúng sinh giai hữu duyên.

Mạn đạo hùng quan chân như thiết, vô danh cung nội tận thiện ngôn.”

*Dịch nghĩa: “Ngũ hành tùy ý theo ta đi đến bất cứ đâu, lục đạo chúng sinh đều có duyên số.

Đừng nói cửa quan cứng như thiết, bên trong cung điện vô danh đầy lời hay.”

“Xâm phạm đến Quy Khư của tôi, thần hồn cũng phải chết ở Quy Khư.”

“chém!”

Khoảnh khắc từ “chém” được nói ra, Thái Cổ Kiếm vực ầm ầm nổ tung, kiếm khí lấy núi Bất Chu làm trung tâm, bắn tỏa ra bốn phương tám hướng!

Gió bắc thổi cỏ lay, cơ hồ trời tháng tám tuyết bay đầy.

Kiếm khí lạnh lẽo chết chóc, thần hồn đóng băng, chém giết giữa trời đất.

Ác quỷ không trốn thoát, hung hồn bị phân tán.

Trong phút chốc, ác quỷ hung hồn của mười tám tầng địa ngục đều tan thành tro bụi.

Ba trăm vạn đại quân Âm Ty hóa thành khói bụi.

Tôi không biết thanh kiếm này đã giết đi bao nhiêu người.

Tôi chỉ biết bất luận tôi giết bao nhiêu, thì đều không cách nào khiến hoa bỉ ngạn trên cờ chiêu hồn lại lần nữa nở trong nhân gian.

Phong ba tạm lắng xuống, mặt biển lại thổi luồng gió thanh mát, thổi bay bao nhiêu ngày gió lạnh lẽo ô uế bao trùm lên Quy Khư, nhưng không thổi bay những đau thương bao trùm trong tim của chúng sinh Quy Khư.

Bắc có Kỳ Lân Nhai, nam có núi Tổ Long.

Ngân hồ Bạch Vô Nhai cũng không cách nào trở lại bên người yêu nữa.

Hắc ám cự long Liễu Chi Nhung chỉ còn sót lại một chút tàn hồn, kiếm linh Thuần Quân cũng không có cơ hội lại lần nữa hóa thành kiếm, bởi vì nhân gian không còn sông đồng Nhược Da nữa, cũng không còn núi thiếc Xích Cận nữa.

Gần ngàn vạn đệ tử Ma Đạo, cuối cùng chỉ còn lại mười vạn.

Nhưng chúng sinh vạn tộc ở Quy Khư, chỉ còn một phần mười, toàn tộc bị tiêu diệt khắp nơi.

Trời xanh vô lệ, nhưng Quy Khư lại rơi lệ.

Sau khi một kiếm quét sạch quân thù hùng mạnh ở Quy Khư, chỉ có tôi Ma Đạo Tổ Sư vừa hạ thế rơi nước mắt đầu tiên, phút chốc nước mắt tuôn như mưa.

Màn trời Quy Khư tuy đã lại lần nữa sáng trong, nhưng trong mắt tôi vạn vật dường đã vĩnh viễn mất đi sắc màu.

Bởi vì tôi không còn nhìn thấy được khuôn mặt tươi cười của A Lê, cũng không nhìn thấy được bím tóc đuôi ngựa cao cao của Thuần Quân, cũng không thấy sự chân thành ngay thẳng trên khuôn mặt Tổ Long, phong thái tiêu sái của Yến Tháp.

Tôi cũng không thể nhìn thấy tuyết trắng trên đỉnh Côn Luân lần nữa, cũng không nhìn thấy sức sống tràn ngập ngọn núi xanh tươi của núi Không Tang.

Bình Luận (0)
Comment