Tôi chỉ nhìn thấy sứ giả Chiến Tranh, người đã đứng im bất động ở cổng Thiên Khiển, không biết tự khi nào đã lơ lửng bên trên tôi.
Một cơ thể to lớn với kích thước vài trăm trượng, mặc một bộ trọng khải hoàng kim cực kỳ mạnh mẽ, hai tay cầm thanh Hoàng Kim Cự Kiếm, vẫn chưa bộc lộ sát ý đã mang đến cho tôi cảm giác bị lấn lướt dữ dội.
Chiến Hồn Bất Tử ngửa mặt lên trời hỏi: “Ngươi đã phá vỡ quy tắc khiêu chiến.”
"Không, người đã phá vỡ quy tắc khiêu chiến là ngươi, Ma Đạo Tổ Sư. Thái Cổ Kiếm Vực là cấm kỵ của Thiên đạo. Thân là sứ giả chiến tranh, ta sẽ không trơ mắt nhìn ngươi sử dụng sức mạnh của Thái Cổ Kiếm Vực để giết bốn nguyên tố lĩnh chủ.”
"Ồ, vậy ra ngươi tới đây để ngăn cản ta à?"
"Ngươi lại nói sai rồi, Ma Đạo Tổ Sư. Ta tới đây không phải để ngăn cản ngươi, mà là muốn bốn nguyên tố lĩnh chủ đổi một phương thức khác để quyết đấu với ngươi."
Nói xong, sứ giả chiến tranh giơ Hoàng Kim Cự Kiếm trong tay lên và bắt đầu niệm lời chú thần thánh và huyền bí.
Cùng với lời chú ngữ được niệm ra, tôi nhận thấy áp lực từ lĩnh vực của bốn nguyên tố tác động lên tôi ngày càng yếu đi, bởi sức mạnh của các lĩnh vực đang điên cuoongf hội tụ vào thanh Hoàng Kim Cự Kiếm trong tay sứ giả chiến tranh.
Đợi khi Thái Cổ Kiếm Vực của tôi thành hình, Hoàng Kim Cự Kiếm của sứ giả chiến tranh cũng hấp thụ hoàn toàn sức mạnh của bốn lĩnh vực nguyên tố, thậm chí cả bốn vị nguyên tố lĩnh chủ cũng hy sinh mạng sống của mình để hợp nhất vào kiếm.
Vốn ban đầu Hoàng Kim Cự Kiếm của tỏa ra ánh vàng rực rỡ, nay bắt đầu phát sáng bảy sắc nhờ ánh sáng của nguyên tố.
“Ma Đạo Tổ Sư, tiếp theo đây, ngươi sẽ phải đối mặt với đợt tấn công mạnh nhất từ bốn nguyên tố lĩnh chủ, hãy cảm nhận sự phẫn nộ của bốn nguyên tố!" Sứ giả chiến tranh hoàn thành nghi thức triệu hồi, tập trung tâm trí vào tôi, lớn tiếng tuyên bố.
"Quỷ thần minh minh, tự tư tự lượng." Lúc này, tôi cũng đã hoàn toàn khống chế được Thái Cổ Kiếm Vực, chiến hồn bất tử cùng thể xác đã tái hợp, dung hợp toàn bộ sức mạnh của Thái Cổ Kiếm Vực vào trong kiếm thể của Côn Lôn Tuyết.
Côn Lôn Tuyết được hình thành từ kiếm thai của thái cổ tam kiếm, chất liệu của nó có thể sánh với kiếm Anh Hùng của Thiên đạo. Cũng chỉ có thể kiếm thể của Côn Lôn Tuyết mới có thể dung nạp được sức mạnh của Thái Cổ Kiếm Vực của tôi.
"Thiên đạo chi hạ, giai vi lâu nghĩ, giết!"
(*Dưới thiên đạo, đều là sâu bọ)
"Thiên diệt chúng sinh, chúng sinh diệt thiên, giết!"
Sứ giả chiến tranh từ trên không trung chém xuống một nhát kiếm, tôi từ bên dưới bay lên rút kiếm nghênh đón.
Một cuộc đối đầu mạnh mẽ như vậy, trong Đạo tàng chưa từng được ghi nhận.
Ngay cả trong thời đại Thái Cổ Thần Ma, những trận chiến ở cấp độ này cũng cực kỳ hiếm có.
Hoàng Kim Cự Kiếm và Côn Lôn tuyết còn chưa thực sự chạm trán, sát ý hủy diệt bộc lộ ra cũng đã khiến cho các lĩnh chủ hư không cùng đại quân Thâm Uyên ở quảng trường run rẩy không thôi.
Trong lúc run rẩy, họ chợt nhận ra rằng đây không phải là nơi mình nên ở lại, lập tức bỏ chạy tán loạn về tám hướng.
Thực ra, chỉ dựa vào sự bạo phát của Thái Cổ Kiếm Vực của tôi, tuyệt không thể uy hiếp đến tất cả lĩnh chủ hư không có mặt tại đây.
Mặc dù Thái Cổ Kiếm Vực tuy mạnh mẽ và khó cản, nhưng thành tựu kiếm đạo của tôi còn lâu mới đạt tới cảnh giới như Thiên đạo.
Thế nhưng, khi sứ giả chiến tranh cũng tung ra một nhát kiếm nguyên tố tựa hồ không hề yếu hơn Thái Cổ Kiếm Vực của tôi, thì khi đó, sóng xung kích hủy diệt từ sự va chạm giữa hai thế lực gây ra, không phải là điều mà bất kỳ lĩnh chủ hư không nào có mặt tại đây đều có thể chịu đựng được.
Cuối cùng, hai thanh kiếm gặp nhau trên không trung.
Đại âm hi thanh, đại tượng vô hình.
Không có âm thanh kinh thiên động địa, cũng không có ánh sáng hủy diệt đất trời.
Cảnh tượng ngưng đọng, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên, trong sự tĩnh lặng này, năng lượng hủy diệt vô tận đã bắt đầu tỏa ra tứ phía.
Cổng Thiên Khiển đột nhiên sụp đổ, khoảng sân ở quảng trường biến thành khói bụi.
Năng lượng hủy diệt mạnh mẽ đã tàn nhẫn phá hủy thân dáng xộc xệch của đại quân Thâm Uyên. Các chiến binh cấp thấp thậm chí không thể thốt ra tiếng hét của mình, các lĩnh chủ hư không chưa kịp trốn thoát cũng bị tiêu diệt ngay tức khắc.
Chỉ có lĩnh chủ hư không mạnh mẽ như Cốt Vương mới có thể rút lui an toàn. Phần lớn các lĩnh chủ hư không đều bị thương trước tác động của năng lượng sóng xung kích hủy diệt này.
Đại quân Thâm Uyên chết trước tác động của sóng xung kích, đã vượt quá tổng số người chết trong trận Quy Khư, con số lên tới hàng ngàn vạn.
Là hạt nhân hủy diệt, tôi đón lấy tác động mạnh mẽ nhất của đợt sóng xung kích.
Tuy nhiên, bản thân tôi không bị tổn hại gì. Bởi vì, Thái Cổ Kiếm Vực của tôi vẫn còn đó, người thua cuộc là sứ giả chiến tranh. Chỉ cần Thái Cổ Kiếm Vực không bị phá vỡ, mọi đòn tấn công tôi nhận được sẽ được Thái Cổ Kiếm Vực giải trừ.
Tôi không những không bị thương mà còn có thể cảm nhận được, từ sự gột rửa của lực từ bốn nguyên tố mà thân thể xuất hiện sự biến đổi.
Sinh cơ vô tận, mọi thần niệm đều được kết nối chặt chẽ với chiến hồn bất tử.
Sứ giả chiến tranh cũng không hề hấn gì, nhưng Hoàng Kim Cự Kiếm trong tay ông ta đã mờ đi, ánh sáng nguyên tố trên đó đã biến mất không dấu vết.
"Chiến thể bất tử? Ma Đạo Tổ Sư, ngươi quả nhiên là đưa con của vận mệnh. Thật không ngờ, nhanh như vậy đã hoàn thành thêm một lần gia tăng chiến lực. Đáng tiếc, nhục thể của ngươi càng lớn mạnh, thì lại có người càng vui mừng. " Sứ giả chiến tranh lộ ra ánh nhìn ghen tị, cười nói với tôi.
“Sứ giả chiến tranh, đã đến lúc đưa ta đến chỗ hẹn rồi." Tôi nói.
"Được thôi, nếu ngươi đang vội chết như vậy thì hãy đi cùng ta."