"Hiểu ra chuyện gì?"
"Cô đã quên hết tất cả, không còn là đệ tử Ma đạo nữa, cho nên mới không nghe thấy."
"Ngươi nghe được tên ai?" Thùy Họa hỏi.
“Ma Đạo Tổ Sư."
Nói xong, Kiêm Hà rời khỏi Băng Sương Bảo Lũy.
Sau khi Kiêm Hà rời đi, Thùy Họa bước xuống ngai vàng, đi vào giữa quảng trường.
Những bông tuyết rơi từng mảnh trên tóc, gò má và lông mi của cô.
Một cơ thể lạnh lẽo và không có nhiệt độ thì những bông tuyết sẽ không bao giờ tan chảy.
Chẳng mấy chốc, toàn thân Thùy Họa bị tuyết bao phủ và biến thành một tác phẩm điêu khắc bằng băng.
Sau chín lần niết bàn, Thùy Họa tưởng như mình đã quên hết mọi chuyện mãi mãi.
Thế nhưng, khi âm thanh đó vang lên, cô vẫn nghe thấy tiếng vỡ vụn.
Cô có thể đóng băng cảm xúc của mình, đóng băng mọi sự kiện trong quá khứ và thậm chí đóng băng trái tim của chính mình.
Nhưng khi giọng nói đó vang lên, nó lập tức tan vỡ.
Trước mặt Kiêm Hà, cô cũng có thể cưỡng chế đè nén tác động cảm xúc của cái tên này đối với mình, vẫn thờ ơ như cũ và nói với Kiêm Hà rằng cô không nghe thấy gì.
Đợi sau khi Kiêm Hà rời đi, ngọn lửa trong mắt Thùy Họa bắt đầu bùng cháy dữ dội, suy nghĩ của cô bắt đầu hỗn loạn. Nhiều sự kiện quá khứ đóng băng đang kêu gào trỗi dậy, muốn trồi lên từ một khuyết điểm sâu trong biển ý thức của cô.
Tuyết ngày càng dày đặc và điên cuồng hơn, giống như suy nghĩ của cô.
Tuy nhiên, cho đến khi ngọn lửa trong mắt Thùy Họa bị dập tắt, những sự việc trong quá khứ đó vẫn chưa xuất hiện.
"Ta không phải Phá Quân, ta là Tử Thần của Thái Cổ Minh giới."
Nói xong, Thùy Họa bước trở lại ngai vàng và nhắm mắt lại.
Tử Thần đã đạt được chín lần niết bàn thực sự có thể quên đi mọi thứ.
Trừ khi, bản thân cô ấy sẵn sàng nhớ đến điều đó.
Trong Tam giới Thái Cổ, Ma giới tràn ngập ma ý, bầu trời tối tăm không rõ ràng. Ma ý làm ô nhiễm toàn bộ tâm thức của mọi sinh vật, cũng mang lại cho chúng sức mạnh to lớn.
Ma là loài điên rồ nhất, vì vậy chiến tranh chưa bao giờ dừng lại ở Thái Cổ Ma giới, giết chóc và hỗn loạn vô tận là điều bình thường trong Thái Cổ Ma giới.
Thái Cổ Ma giới tràn ngập sự chết chóc, cả thế giới tràn ngập nỗi đau chết chóc.
Chúng ta không sống cũng không chết, chúng ta sẽ bị cả người sống và người chết lãng quên. Chúng ta quay trở lại thế giới mà chúng ta đã từng nói lời tạm biệt, nhưng chúng ta không bao giờ có thể quay lại những ngày tháng chúng ta đã sống, cũng không bao giờ có thể quay lại bên cạnh những người chúng ta từng yêu thương.
Chúng ta vừa là một sự tồn tại vừa là một lời nguyền rủa nên chúng ta quên đi quá khứ và bị quá khứ lãng quên.
Ở Thái Cổ Minh giới chưa bao giờ có tiếng cười vui, cái chết và nỗi đau là chủ đề muôn thuở trong Thái Cổ Minh giới.
Tuy nhiên, Thái Cổ Thần giới lại khác.
Thái Cổ Thần giới thần thánh thiêng liêng, không có sự hỗn loạn của Ma giới, cũng không có bi thương của Minh giới. Thái Cổ chư thần đều có công việc riêng của mình, sức mạnh của trật tự luôn hiện diện ở nơi này.
Tuy nhiên, trong Thái Cổ Thần giới ngày nay, sức mạnh trật tự đã gặp phải những thách thức nghiêm trọng, dần dần bắt đầu trở nên hỗn loạn. Nguyên nhân của tất cả những điều này, là vì Thiên đạo sắp trở lại, mà Thái Cổ Thần giới giờ đây vẫn chưa thể chọn ra Thái Cổ Thần Vương.
Thái Cổ Lôi Thần đã mất đi sự kế thừa của Lôi Chủ, Thái Cổ Kiếm Thần và Thái Cổ Chiến Thần cũng vậy.
Sự vắng mặt của ba thần tộc mạnh nhất, đã dẫn đến sự tranh giành vị trí Thần Vương trở thành nguồn gốc rắc rối trong Thái Cổ Thần giới.
Thần Quang Minh, Thần Thái Dương, Nữ thần Tự Nhiên, Nữ thần Băng Tuyết, Nữ thần Phục Thù, Hải Thần, phàm là tất cả các vị thần có thể được xếp hạng cao trong Thái Cổ Thần giới, đều đang đăm đăm ngai vàng Thái Cổ Thần Vương.
Phong khởi vân dũng, phân tranh tứ khởi.
Thái Cổ Chiến thần tộc, anh hùng chi thành*.
(*Gió thổi mây bay, phân tranh nổi lên khắp nơi.
Tộc Thái Cổ Chiến thần là thành lũy của anh hùng)
Thân là một tộc của Thái Cổ Thần Vương trước đây, thành Anh Hùng trước đây có thể nói là tòa thành hùng vĩ nhất trong Thái Cổ Thần giới.
Tường thành cao ngất trời, thần điện linh thiêng và uy nghiêm. Tượng thần cao hàng ngàn trượng đầy vẻ uy nghiêm.
Mà thành Anh Hùng hôm nay đã mất đi sự uy nghi từ lâu. Do thiếu vắng sự hiện diện của chủ thần, dẫn đến quy mô của thành sau khi được xây dựng lại đã giảm đi rất nhiều, thậm chí còn không cao bằng một số thành trì của các vị thần cấp thấp.
Nếu không phải Thái Cổ Thần giới chủ trương mệnh lệnh, tộc Thái Cổ Chiến Thần đã sớm bị các thần tộc khác thôn tính từ lâu.
Ngày hôm nay là ngày mà tộc Thái Cổ Chiến Thần tổ chức lễ hiến tế.
Như thường lệ, tất cả thành viên trong tộc sẽ tham gia và cầu nguyện cho Chiến Thần sớm quay trở lại.
Tại quảng trường của điện Chiến Thần, tộc Chiến Thần chia thành năm đội hình và đứng im lặng.
Ngay trước mặt họ là một tế đàn cao, làm bằng vàng, bên trên còn có ngai vàng Tử Kim.
Không biết có bao nhiêu tộc nhân đang nhìn chằm chằm vào ngai vàng Chiến Thần, âm thầm ước nguyện bản thân có thể ngưng tụ ra thần cách hoàn chỉnh của Thái Cổ Chiến Thần, lên được ngai vàng để trở thành Thái Cổ Chiến Thần.
Tuy nhiên, lại chưa bao giờ thành công.
Cũng có những thành viên mạnh mẽ của bộ tộc Chiến Thần bị ép lên ngôi Chiến Thần mà không có thần cách hoàn chỉnh, kết quả là thần hồn của họ bị tan vỡ, chảy máu đến chết.
Trải qua vô số ngàn năm, ngai vàng của Chiến Thần đã hấp thụ biết bao máu tươi của tộc nhân, nhưng vẫn trống rỗng cho đến tận hôm nay.
Cho đến hiện tại, đã không ai trong tộc Chiến Thần dám lên ngai vàng của Chiến Thần nữa.
Nghi lễ hiến tế đã bắt đầu, năm bộ tộc Chiến Thần cùng nhau quỳ xuống, hướng về ngai vàng Chiến Thần, âm thầm cầu nguyện Thần Chiến Tranh sớm trở về.
Một nghi lễ linh thiêng và trang trọng khiến cả tòa thành Anh Hùng vô cùng yên tĩnh.
Vì vậy, khi có người mang ủng kim loại bước vào thành, mọi người ai cũng đều nghe thấy tiếng bước chân.
Các trưởng lão của năm bộ tộc Chiến Thần chịu trách nhiệm chủ trì buổi lễ hiến tế đứng dậy, đồng loạt nhìn về phía cổng thành, sau đó họ nhìn thấy một người phụ nữ mặc chiến giáp Tử Kim, đang đi về phía họ.