Truyền thuyết kể rằng, nếu có một người mang ý chí kiên định quyết không lùi bước, bằng lòng trở hy sinh vì tộc Chiến Thần, sẽ nhận được sự chiếu cố từ vận mệnh, được ban thưởng thần cách chiến thần hoàn chỉnh, trở thành Thái Cổ Chiến Thần.
Truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, chưa từng được kiểm chứng, thế nên hôm nay năm người trẻ tuổi này quyết định dùng tính mạng của mình ra đánh cược một phen.
Bị hai dũng sĩ tộc Canh Kim ngăn cản, thái độ của Mộ Dung Nguyên Duệ vẫn khá bình tĩnh hiển nhiên không xem chuyện này ra gì.
“Các hạ là ai?” Một vị dũng sĩ cất tiếng hỏi.
“Mộ Dung Nguyên Duệ.”
“Đến từ nơi nào?”
“Đợi một lát thì các người sẽ biết thôi.”
Nói xong, Mộ Dung Nguyên Duệ không thèm nhìn hai người họ tiếp tục tiến lên phía trước.
Hai vị dũng sĩ tộc Canh Kim rút kiếm ngăn cản, Mộ Dung Nguyên Duệ thi triển thân pháp nhanh như chớp, hai người chưa kịp nhìn rõ, thì Mộ Dung Nguyên Duệ đã bước lên quảng trường chiến thần rồi.
Nhìn thấy Mộ Dung Nguyên Duệ dám làm loạn, dũng sĩ tộc Chiến Thần canh gác tế đàn lập tức hành động, bao vây xung quanh cô ấy.
“Không có kẻ nào có thể thách thức tôn nghiêm của tộc Chiến Thần ngày hôm nay.” Trưởng lão tộc Canh Kim ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
“Bất kỳ kẻ muốn chà đạp lên danh dự của tộc Chiến Thần, bắt buộc phải trả giá đắt.” Trưởng lão Ất Mộc nói.
“Cô gái yếu đuối kia, nói ra mục địch thật sự của cô đi.” Tộc trưởng Ly Hỏa nói.
“Ta đến vì bọn họ.” Mộ Dung Nguyên Duệ chỉ về hướng năm vị dũng sĩ được chọn đang đứng trên tế đàn.
“Vì bọn họ.” Trưởng lão Mậu Thổ hỏi.
“Không sai, nếu ta đoán không lầm, họ định sẽ tiến hành nghi thức đăng cơ lên ngôi vị Chiến Thần Vương.”
“Phải thì đã sao?” Trưởng lão tộc Mậu Thổ nói.
“Sẽ chết đó, tất cả bọn họ đều sẽ chết. Hôm nay Chiến Thần sẽ được sinh ra, nhưng chắc chắn không phải một trong số bọn họ.” Mộ Dung Nguyên Duệ bình tĩnh nói.
“Làm sao cô biết được?”
“Bởi vì ta mới là Thái Cổ Chiến Thần thật sự!”
Lời này vừa dứt, đã ngay lập tức chọc giận năm vị trưởng lão.
Bất kỳ ai cũng không thể xem thường Chiến Thần, họ không thể tha thứ cho một cô gái không biết từ đâu đến ở đây buông lời nhục mạ danh dự của Chiến Thần.
Lúc bọn họ chuẩn bị ra tay, Mộ Dung Nguyên Duệ lại nói: “Cần gì phải đả động đến nhiều người như vậy, nếu như các vị đã chọn ra năm vị dũng sĩ mạnh nhất, tại sao không để họ đấu một trận với ta?”
Mộ Dung Nguyên Duệ vừa dứt lời, Chiến Vô Phá của tộc Canh Kim lập tức đáp lại: “Để tôi đấu với cô ta.”
Cơ thể của Chiến Vô Phá khá cao lớn, khoảng bảy trượng, mặc một bộ giáp thiết đồng, đứng trước mặt Mộ Dung Nguyên Duệ, hoàn toàn chắn hết tầm nhìn của cô ấy.
Hai tay nắm chặt thanh kiếm ba cạnh, thân dài năm trượng, dày bảy tấc, nặng tựa ngàn cân.
Chỉ cần dựa vào việc nắm giữ đạo Canh Kim, mỗi một đường kiếm đều có thể bộc phát ra sức mạnh hủy diệt trời đất.
Cho dù có thân thể đạo tổ cũng không thể chống đỡ được đòn tấn công của Chiến Vô Phá, kiếm khí mạnh đến mức thiên tôn cao ngạo ngang ngược cũng phải tránh né để bảo toàn mạng sống.
Nếu lấy sức mạnh chiến đấu ở nhân gian làm thước đo, thì Chiến Vô Phá đứng ngang hàng với Chiến Thần Hình Thiên thời kỳ Hồng Hoang.
Cả hai đều hữu dũng vô song, sát phạt quyết đoán, sinh ra để chiến đấu.
Tộc Chiến Thần không tu luyện thuật pháp thần thông, đạo Canh Kim có thể đem tất cả khí tức tiên thiên canh kim hóa thành kiếm khí.
Không chỉ đơn giản như vậy, năm loại đạo Chiến Thần, đều có thể ngự khí phi hành, lên trời xuống đất không gì là không làm được. Đây chính là sự khác biệt giữa thần tộc và người phàm, được xưng là chư thần, tất nhiên phải có năng lực vô cùng lợi hại trên người.
Nhìn thấy Chiến Vô Phá đồng ý xuất trận, các dũng sĩ của tộc Chiến Thần đang bao vây Mộ Dung Nguyên Duệ đều đồng loạt lùi ra sau, lúc này đây, quảng trường Chiến Thần được dọn sạch một chỗ trống, dùng làm chiến trường của hai người họ.
“Vô Phá, đừng làm tộc nhân bị thương đó.” Tộc trưởng tộc Mộc tộc nói.
“Mộc trưởng lão lo quá rồi, kiếm pháp của Vô Phá sắc bén như mãnh hổ, bá đạo vô biên, độ tinh xảo ảo diệu của nó tuyệt đối không kém thành kiếm Trường Sinh của đồ đệ ông đâu.” Tộc trưởng Canh Kim nói.
Kỹ thuật dùng kiếm không cần dựa vào lưỡi kiếm.
Nhưng kiếm ba cạnh của của Chiến Vô Phá là có điểm khác biệt, kiếm như con chim ưng bay lượn trong bão tuyết, biến sát khí ngưng tụ từ khí tức Canh Kim trở nên vô cùng tao nhã linh động.
Chính vì loại kiếm pháp vô cùng đặc biệt này, mới giúp Chiến Vô Phá dành được danh hiệu chiến sĩ mạnh nhất trong năm tộc Chiến Thần.
Mà cậu ta cũng là người được kỳ vọng sẽ dành được phần thưởng trong đại điển lần này.
“Kiếm của cậu đã giành được tinh túy của đạo Chiến Thần, đáng tiếc, chung quy cũng chỉ là của một dòng tộc mà thôi.”
Nói xong, Mộ Dung Nguyên Duệ triệu hồi ra phân thần Tiên Thiên Canh Kim.
Nhìn thấy một phân thần giống hệt Mộ Dung Nguyên Duệ, người của tộc Chiến Thần giật cả mình.
Sắc mặt của năm vị trưởng lão cũng tối sầm lại, bọn họ không hẹn mà gặp đều nghĩ đến một chuyện. Nghe đồn rằng, Thái Cổ Chiến Thần có thể triệu hồi ra năm phân thân Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, thống lĩnh đại quân năm tộc.
Lẽ nào, cô gái này thật sự đã ngưng tụ ra thần cách Thái Cổ Chiến Thần hoàn chỉnh rồi sao?
Nhưng thần cách, làm sao có thể xuất hiện trên người một kẻ ngoại tộc chứ?
Chiến Vô Phá chém một kiếm, phân thần Canh Kim của Mộ Dung Nguyên Duệ tiến lên nghênh chiến.
Hai kiếm giao nhau, chỉ nghe một tiếng nổ vang trời, khiến cả tòa quảng trường rung lắc dữ dội.
Sức mạnh chiến đấu của Chiến Vô Phá vốn là đứng đầu ở tộc Chiến Thần, nhưng không ai ngờ rằng, một phân thần của Mộ Dung Nguyên Duệ đã có được lực công kích lợi hại như thế rồi.
Không chỉ thành công chặn một kiếm của Chiến Vô Phá, còn đứng yên một chỗ không hề bị đẩy lùi.
Ý chí chiến đấu của Chiến Vô Phá bộc phát, điên cuồng ra chiêu.
Một chiêu còn nhanh hơn chiêu trước, một nhát kiếm còn ảo diệu hơn nhát trước.
Phân thần Canh Kim của Mộ Dung Nguyên Duệ, có đầu óc phán đoán dự liệu như thần, mặc kệ kiếm của đối phương tấn công ở hướng nào, cũng nhanh chóng chặn được một cách vô cùng chuẩn xác.
Mà bản thân cô ấy, vẫn luôn bình tĩnh thưởng thức trận đấu.
Thấy thế, trưởng lão Mộc tộc truyền âm cho Chiến Vô Ngấn, tiếp đó Chiến Vô Ngấn cầm kiếm Trường Sinh xuất trận.
Nhìn thấy Chiến Vô Ngấn xuất trận, Mộ Dung Nguyên Duệ mỉm cười, triệu hồi ra phân thần Ất Mộc nghênh chiến.
Tiếp đó, Chiến Vô Diệm của tộc Ly Hỏa, và Chiến Vô Thâm của tộc Ngưng Thủy cũng lần lượt tiến lên, Mộ Dung Nguyên Duệ lại triệu hồi ra hai phân thần nữa.
Bốn trận đầu cùng lúc diễn ra, mặc kệ bốn vị dũng sĩ giở hết mọi chiêu thức hay thủ đoạn, cũng không thể tổn thương đến một cọng tộc của phân thần.
Cuối cùng, Chiến Vô Thương của tộc Mậu Thổ thách đấu với bổn tôn Mộ Dung Nguyên Duệ.
Năm trận đấu đánh tới khi trời sập tối, tình hình gây cấn nghẹt thở.
Từ lúc kinh ngạc bàng hoàng, dần dần chuyển sang lĩnh ngộ đạo Chiến Thần.
Đến cả năm vị trưởng lão cũng quên đi nỗi bất an, toàn tâm toàn ý say mê thưởng thức Mộ Dung Nguyên Duệ phô bày đạo Chiến Thần hoàn hảo.
Bởi vì bọn họ phát hiện ra, những gì mà trận đấu này đã dạy họ còn vượt xa những kiến thức mà cả đời họ học được.
Và rồi, trận đấu tiến vào những giây phút cuối cùng.
Chiến Vô Thương sức cùng lực kiệt, và bốn người kia cũng xin rút lui khỏi trận đấu.
Trận đấu kết thúc, không khí ở quảng trường chìm vào im lặng, tất cả mọi người đều sùng bái kính nể Mộ Dung Nguyên Duệ.
Lúc này đây, không còn ai dám nghi ngờ cô ấy, bởi vì ngoài Thái Cổ Chiến Thần, trên đời này không còn ai sở hữu đạo Chiến Thần hoàn hảo như vậy.
Mộ Dung Nguyên Duệ thu hồi bốn phân thần, rồi bước từng bước đến ngai vàng Chiến Thần.
Ngai vàng do người dân Chiến Thần thiết kế, nên khá to lớn, dáng người nhỏ nhắn của Mộ Dung Nguyên Duệ khi ngồi lên đó quả thật có chút không phù hợp.
Vậy nên cô ấy không dự định ngồi trên đấy, mà đứng trên tế đàn nhìn xuống tộc nhân của tộc Chiến Thần, dùng ánh mắt sắc lạnh quét qua từng người họ.
Trưởng lão Canh Kim quỳ xuống trước tiên, tiếp đó toàn bộ người của tộc Chiến Thần cũng đồng loạt quỳ xuống. Họ chân thành hét lớn: “Cung nghênh quân chủ trở về!”