Giả dụ như Thác Bạt Liệt phát huy bản năng thú tính của Vũ Cương, thì trong tình huống vị trí Lôi Thần cùng Kiếm Thần đang bị bỏ trống thì không ai trong số chư thần Thái Cổ có thể đối kháng lại với ông ta.
Còn về thái cổ Chiến Thần, sức mạnh của ông nằm ở cách chỉ huy quân đội vốn không có khả năng chiến đấu vượt trội gì.
Mục Thần vừa thả lỏng không bao lâu, khi đại quân thần thú vừa đổ bộ lên cao nguyên Hoang Dã, thần hồn ông đột nhiên chấn động, sau đó cảm thấy bi ai, mở miệng phun ra một ngụm máu.
“Mục Dã huynh, chuyện gì đã xảy ra vậy?” Lạp Thần Thác Bạt Liệt hỏi.
“Thú Khai Minh đã chết rồi.” Mục Thần buồn bã đáp.
"Xin chia buồn với Mục Dã huynh, thành Khai Minh vốn thiếu thốn chiến lực nên mới bị đại quân Chiến Thần chiếm lợi, thần thú Khai Minh tuy cực kỳ hung mãnh nhưng chúng không thể ngăn cản đại quân Ngũ tộc Dũng Sĩ của Chiến Thần."
"Không, thú Khai Minh không chết trong tay Chiến Vô Phá và những người khác. Người giết nó là thái cổ Chiến Thần.”
"Cái gì? Ý huynh là thái cổ Chiến Thần đã tự tay giết chết thú Khai Minh sao?" Ngay cả Thác Bạt Liệt nghe được lời này cũng không khỏi kinh ngạc.
thú Khai Minh Nguyên Thủy sở hữu sức mạnh thần thông kép và có thể một đòn phát toàn lực huy chiến lực tương đương chủ thần cấp cao.
thái cổ Chiến Thần có thể một mình giết chết nó thì ắt hẳn phải có lực chiến của chủ thần cấp cao, điều này khác với những gì ông ta mong đợi.
Điều quan trọng nhất là, chủ thần mình tham chiến giết địch hoàn toàn không phù hợp với đạo cầm binh của đạo Chiến Thần, trừ khi Chiến Thần hoàn toàn không xem thú Khai Minh ra gì.
"Thú Khai Minh trước khi chết còn để lại cho ta một câu, nó không muốn ta phục thù cho nó, càng không nên làm kẻ địch của Chiến Thần." Mục Thần nói.
"Tại sao?"
“Thú Khai Minh nói cho ta biết, bước chân của Chiến Thần không thể ngăn cản được, Thái Cổ Thần Vương thuộc về cô ta.”
“Thế nào, ngươi tin lời Khai Minh thú nói không?” Thác Bạt Liệt hỏi.
"Ta có tin hay không cũng không quan trọng nữa, thú Khai Minh cả đời kề cạnh bên ta, nó vì bảo vệ thành Khai Minh mà chết, chỉ cần ta còn sống, nợ máu nhất định phải trả bằng máu."
"Được, ta ắt sẽ giúp Mục Dã huynh đòi món nợ máu này!"
Sau khi nói xong, Lạp Thần ra lệnh cho toàn quân tăng tốc tiến về phía thành Khai Minh.
Cao nguyên Hoang Dã là một vùng rộng lớn, cho dù quân đoàn Thần Thú có hành quân nhanh chóng, thì cũng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể đến nơi.
Bên dưới cao nguyên là vùng đất hoang vu.
Vạn thú vô cương, tư thế xuống núi rất hùng vĩ, không bị gò bó. thú triều cuồn cuộn, trời u đất tối, bất khả chiến bại.
Tuy nhiên, ngay khi đại quân hàng ngàn vạn thần thú của Lạp Thần tiếp tục lao về phía thành Khai Minh, thì đột nhiên cảm nhận được một luồng sát khí quân uy cực kỳ lớn mạnh đến từ phía nam thành Khai Minh, sát ý xộc thẳng lên trời.
Ngoại trừ đại quân của tộc Chiến Thần, thì tìm khắp Thái Cổ Thần giới, cũng chẳng tìm được quân uy nào nghiêm chỉnh như vậy.
Trong lòng Thác Bạt Liệt run lên, ông ta không ngờ đại quân của Chiến Thần lại hành động nhanh như vậy.
Vừa công phá thành Khai Minh, bây giờ đã xuất hiện ở đây.
Đúng lúc này, Hùng Ưng Chi Linh trinh sát của Lạp Thần trở về từ phía nam và báo cho Lạp Thần về tin tức của thành Khai Minh.
"Chiến Thần chỉ giết thú Khai Minh, không chinh phạt thành Khai Minh."
"Ồ?"
Tin tức này làm Mục Thần rất ngạc nhiên.
Chiến Thần chưa bao giờ là vị chủ thần nhân từ, khi tin tức về cái chết của thú Khai Minh truyền ra, ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bị đồ sát cả thành, trong lòng tâm tình vô cùng nặng nề.
Bây giờ chợt nghe tin Chiến Thần không chinh phạt thành Khai Minh, tâm trạng đã khá hơn đôi chút, nhưng cơn tức giận muốn trả thù vẫn không hề suy giảm.
Thú Khai sáng là người bạn trung thành nhất của ông ta, Chiến Thần nhất định phải chịu trách nhiệm về cái chết của nó.
Lạp Thần và Mục Thần bay lên không trung, nhìn kẻ thù, khi nhận thấy đại quân Ngũ tộc của Chiến Thần đã xuất hiện cách đó năm mươi dặm, họ lập tức ra lệnh chuẩn bị chiến đấu.
Sau khi liên minh, Lạp Thần chưa từng nghĩ rằng sẽ có ai dám chủ động thách thức quân uy đại quân hàng chục ngàn thần thú của mình, trong lòng vô cùng tức giận.
Tuy nhiên, ông ta cũng không lơ là cảnh giác, cuộc chiến chư thần vừa mới mở màn, Chiến Thần chủ động xuất kích ắt phải có gì để dựa dẫm, ông ta không mong muốn khi trận chiến chư thần chỉ vừa bắt đầu đã làm tổn thương gân cốt cùng nhuệ khí của đại quân thần thú.
Cách đó năm mươi dặm, sau khi nhận thấy đại quân thần thú đang chuẩn bị chiến đấu, Mộ Dung Nguyên Duệ từ trên không đáp xuống, đôi mắt sáng lóe lên, khẽ mỉm cười nói: “Xem ra, Lạp Thần là một người thông minh.”
Cô ấy hành quân suốt chặng đường, nhìn có vẻ rất vội vàng, xốc nổi nhưng thực chất cô ấy đã bí mật sắp xếp sẵn rồi.
Ngũ quân của Chiến Thần, đều được bao bọc bởi đạo Chiến Thần, lúc nào cũng có thể mở ra Ngũ Phương Thần Vực để ứng phó mọi chiến đấu.
Nếu đại quân thần thú của Mục Thần và Lạp Thần trực tiếp xông đến quyết chiến, kẻ thua cuộc chắc chắn là bọn họ.
“Chiến Thần bệ hạ, Thác Bạt Liệt mặc dù tính tình kiêu ngạo, tàn bạo, nhưng hành động lại rất có chiến lược.” Chiến Vô Phá nói.
"Ồ, xem ra trận chiến này sẽ cần thêm thủ đoạn rồi."
Nói xong, Mộ Dung Nguyên Duệ ra lệnh cho toàn quân chậm lại, từ từ tiến về phía trước.
Cuối cùng, khi chỉ còn cách đại quân thần thú mười dặm, ngay lập tức lập thành quân trận, đối đầu với đại quân thần thú.
Hai đội quân đối đầu nhau, giương cung bạt kiếm.
Kể từ khi Thái Cổ Thần giới hồi sinh, cuộc Chiến Thần thánh với quy mô lớn nhất đã sắp bắt đầu.