Một vị Thái Cổ Thần Vương, cứ thế bị Kiếm Thần hạ gục.
Mặc dù người ra trận không phải là Chiến Thần thật sự, nhưng chư thần có mặt ở đây đều biết rằng vinh quang thuộc riêng về Chiến Thần đã chấm dứt rồi...
Tất cả chư thần đều quay đầu nhìn Mộ Dung Nguyên Duệ.
Sau khi dư ảnh của Chiến Thần bị kiếm hải phá hủy, thì cô ấy là người tiếp theo đối mặt với nó.
Dù nét mặt Mộ Dung Nguyên Duệ vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong mắt lại hiện rõ một nỗi buồn khó tả.
Cô ấy hiểu tại sao Chiến Thần lại thở dài, đến tận khi Chiến Thần bị nhấn chìm trong kiếm hải, cô vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại.
Bây giờ cô ấy vẫn không thể sử dụng nhãn thần hỗn độn, đồng nghĩa với việc cô ấy đã thiếu mất một con át chủ bài quyết định chiến thắng.
……
Trên bầu trời cao, Mộ Dung Nguyên Duệ và Lữ Thuần Dương đang đứng đối diện nhau.
“Cuộc đời quả thật không lường trước được điều gì, Mộ Dung tiên tử, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Lữ Thuần Dương nói
“Không ngờ kiếm thuật của ông đã tiến bộ đến mức này, lại còn lĩnh ngộ được kiếm ý của Thái Sơ.” Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
“Ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới, cô có thể nắm giữ uy lực của U Huỳnh Chúc Chiếu, mở ra Nhãn Thần Hỗn Độn."
“Lữ Thuần Dương, ông không thích hợp trở thành Thái Cổ Thần Vương.”
“Thích hợp hay không ta không biết, ta chỉ biết tại Thái Cổ Thần Giới, kẻ mạnh mới có quyền được nói chuyện.”
“Đã vậy, tôi cũng không còn gì để nói nữa, chiến đấu thôi."
Nói xong, Mộ Dung Nguyên Duệ hiến tế kiếm U Huỳnh, triệu hồi tứ đại phân thần.
Trước trận chiến quyết định giữa Thái Cổ Chiến Thần và Lữ Thuần Dương nổ ra, Mộ Dung Nguyên Duệ đã sớm kiệt sức.
Bây giờ thì khác, cô ấy đã nắm vững bí quyết của Tiên Thiên Ngũ Hành Kiếm, bão kiếm mà cô triệu hồi ra cũng không thua gì Chiến Thần.
Mộ Dung Nguyên Duệ đã nhìn thấy sức mạnh thần kiếm của Lữ Thuần Dương, cô tự tin rằng mình có thể dùng bằng trận pháp tiên thiên ngũ hành giữ chân Lữ Thuần Dương, nhưng để giành chiến thắng là vô cùng khó khăn. Cho dù Thuần Quân âm thầm giúp đỡ thì kết quả vẫn chưa thể xác định được.
Lữ Thuần Dương đứng ôm kiếm trong tay, nét mặt nghiêm nghị, trên môi còn mang theo nụ cười hiếm thấy.
Tóc đen, khoát lên áo trắng thanh tao, danh kiếm phong lưu.
Vẻ mặt của ông ta cực kỳ thoải mái, rõ ràng ông ta đang hưởng thụ trận chiến này.
Ngay từ lúc đánh Quy Khư, ông ta và Mộ Dung Nguyên Duệ sớm đã có xích mích vì tôi.
Sau khi thời đại Mạt pháp kết thúc, hai đạo Nhân Tiên cạnh tranh đấu đá, ông ta và Mộ Dung Nguyên Duệ cũng trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Trận chiến cự long, ân oán càng chồng chất thêm, trận chiến Côn Lôn đã chính thức kết thành mối thù sâu như biển
Tuy nhiên, tất cả những chuyện bất bình này cộng lại cũng không bằng được thân phận chủ mẫu Ma đạo của Mộ Dung Nguyên Duệ.
Bởi vì, từ khi gặp nhau ở Đông Hải, tôi đã trở thành kẻ thù truyền kiếp của Lữ Thuần Dương, trong Tam Giới, người mà ông ta muốn giết nhất chính là tôi.
Mộ Dung Nguyên Duệ bắt đầu dàn trận và dùng kiếm U Huỳnh thắp sáng năm phương trời.
Sắc trời phía đông xanh lục, phía nam đỏ tươi, phía bắc nhuộm đen, phía tây trắng xóa, giữa trời vàng hoe.
Tứ đại phân thân phối hợp với bổn tôn, lần nữa thiết lập trận Tiên Thiên Ngũ Hành.
Trận pháp vừa thành, trời đất đã nổi giông.
Mộ Dung Nguyên Duệ cầm kiếm U Huỳnh, kiếm hướng tứ phía, khí tức ngũ hành ở Thái Cổ Thần Giới đều cảm ứng được và nhanh chóng đổ dồn nơi này.
Cô ấy là Chiến Thần thực sự, không phải hư ảnh. Sức mạnh của trận Tiên Thiên Ngũ Hành cũng mạnh trận pháp do hư ảnh Chiến Thần tạo ra.
Khi Mộ Dung Nguyên Duệ hợp nhất thần vực ngũ phương với trận Tiên Thiên Ngũ Hành, bầu trời lập tức bị chia thành năm khu vực khác nhau.
Bầu trời Ly Hỏa bùng cháy dữ dội, bầu trời Ngưng Thủy nổi lên sóng cuồn cuộn, bầu trời Ất Mộc xuất hiện những con rồng xanh nhảy múa điên cuồng, bầu trời Canh Kim đao kiếm bay lượn, và bầu trời Mậu Thổ hùng vĩ tráng lệ.
“Ngũ Hành Chư Thiên Pháp Tướng!”
"Đây chính là áo nghĩa mạnh nhất của đạo Chiến Thần sao? Lhông ngờ có thể thi triển ngũ hành chư thần thiên tướng!”
"Chúng ta đã đánh giá thấp sức mạnh của Chiến Thần rồi. Hóa ra dù không có Nhãn Thần, cô ấy vẫn xứng đáng bước lên ngôi báu."
"Đáng tiếc Thần Giới chỉ có thể có một chủ nhân, mà vị này cũng chỉ có thể là Kiếm Thần!"
……
Mặc dù Mộ Dung Nguyên Duệ đã dùng đạo Chiến Trường hóa ra Chư Thiên Thần Tướng, nhưng chư thần vẫn tin rằng cô ấy chắc chắn sẽ thua trong trận chiến này.
Bởi vì Kiếm Thần thật sự quá mạnh, kiếm hải dễ dàng chôn vùi hư ảnh của Thái Cổ Chiến Thần đời trước, nuốt chửng và hạ bệ Thái Cổ Chiến Thần, đã để lại một hình ảnh bất khả chiến bại trong trái tim của chư thần.
Trận tiên thiên ngũ hành này nhìn có vẻ tráng lệ, nhưng họ tin rằng kiếm Chủ Tể của Kiếm Thần chắc chắn có khả năng xé nát bầu trời.
Chỉ cần Mộ Dung Nguyên Duệ không thể sử dụng Nhãn Thần Hỗn Độn, trận chiến này cô ấy cằm chắc phần thua.
Nhìn thấy Mộ Dung Nguyên Duệ sử dụng lại đòn đánh của Chiến Thần, vẻ mặt Lữ Thuần Dương có chút nghiêm nghị, tất nhiên ông không ngờ rằng Mộ Dung Nguyên Duệ lại lợi hại đến vậy.
Tuy nhiên, ông ta không quá hoảng loạn.
Sau hỗn độn mới có chư thiên, và kiếm ý của ông ta đến từ Thái Sơ, tức là trước hỗn độn.
Lữ Thuần Dương yên lặng tập trung tinh thần, Ngũ Hành Thiên đáng để ông ta dùng toàn lực chiến đấu