Mộ Dung Nguyên Duệ dùng hết mọi thủ đoạn, chỉ còn lại mỗi Huyền Hoàng Kiếm Hải.
Hỗn độn thần nhãn đóng chặt không mở, năng lượng lưỡng nghi đen trắng đang quay cuồng nhanh chóng nhưng đến cùng vẫn không thể mở rộng ra.
Thần niệm cùng với khí Tiên Thiên Ngũ Hành dần dần mất đi, chiến giáp Chúc Chiếu trong tình trạng nát tươm, ánh sáng của thanh kiếm U Huỳnh ngày một mờ nhạt.
Mộ Dung Nguyên Duệ biết rằng chỉ với Huyền Hoàng Kiếm Hải thì không cách nào có thể ngăn cản được Thiên Ngoại Nhất Kiếm của Lữ Thuần Dương.
Thắng đã làm sao, thua đã thế nào. Hỗn Độn Thần Nhãn của cô được ban tặng bởi hai đứa con trong bụng cô, nhưng lúc này chính chúng đã khiến cô loạn đi tâm trí.
Thực ra thì đây không phải lỗi của chúng, chỉ là sát khí ở đây quá mạnh, có quá nhiều người bị thương và chết đi. Vốn dĩ mang thai cũng cần yên tâm tịnh dưỡng, nhưng cô lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn chinh chiến sát phạt.
Mọi người thường nói Phá Quân dũng cảm vô song, nhưng màn thể hiện của Mộ Dung Nguyên Duệ ở trận Thái Cổ Thần giới lại vượt trội hơn rất nhiều.
Cô xứng với danh hiệu Chiến Thần nhưng lại không phải là một người mẹ tốt.
Tiếc thay, có nhiều thứ vốn không có sự lựa chọn.
Thùy Họa vì để đối kháng với Thiên đạo mà lĩnh ngộ ý nghĩa sâu sắc nhất của Tử Thần, niết bàn chín lần và quên đi tất thảy, lại có phải là sự lựa chọn của chính bản thân cô?
Mộ Dung Nguyên Duệ không phải chỉ có một mình, cô còn có Thuần Quân.
Thân là Ma Đạo Chủ Mẫu, cô biết rằng Thuần Quân sẽ bảo vệ an toàn cho cô bằng mọi giá, cho dù là không phải vì bản thân cô.
Trong trận chiến Quy Khư, Thuần Quân đã mất đi kiếm thể, sau đó lại được tôi dùng Hỗn Độ Kiếm Khí đúc lại, sau khi đúc lại, Thuần Quân kế thừa cảm ngộ của tôi về Thái Cổ Tam Kiếm đạo. Cảm ngộ được sức mạnh bản thân của kiếm.
Thuần Quân của hiện giờ có thể chém ra Hỗn Độn Kiếm Hải, chỉ là không thể mở Thái Cổ Kiếm Vực.
Có thể chém ra Hỗn Kiếm Hải đã là giới hạn của Thuần Quân, tôi từng nghĩ rằng cô ấy sẽ không bao giờ làm được điều này, bởi vì cô ấy không thể dung hợp ba kiếm thái cổ thành một bằng chính khả năng của mình.
Tuy nhiên, sau khi được tôi đúc lại bằng Thái Cổ Kiếm Khí, Thuần Quân đã làm được.
Vậy nhưng dù thế nào đi nữa cô cũng không thể mở được Thái Cổ Kiếm Vực, bởi vì xét bản chất thì Thuần Quân mãi mãi chỉ là một thanh kiếm.
Lữ Thuần Dương vì kiếm sinh ra, còn Thuần Quân sinh ra đã là kiếm.
Kiếm đạo biến hóa muôn vàn không có giới hạn, nhưng kiếm lại đơn giản, đây định sẵn Thuần Quân vĩnh viễn không có khả năng tự mình tu hành kiếm đạo được.
Bầu trời càng lúc càng tối, mây trôi lững lờ dần dần tụ lại.
Mây đen đen như mực khiến người ta cảm thấy khó thở.
Tâm trạng của Mộ Dung Nguyên Duệ từ buồn bã, chán nản, tội lỗi, bất an cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại.
Trốn tránh không nhất định sẽ tránh được và đối mặt không phải điều khó khăn nhất.
Nghĩ đến những lời này, khóe miệng cô hơi nhếch lên.
Câu này là phương châm của tôi, châm ngôn chỉ thuộc về Tạ Lan, không liên quan gì đến Ma Đạo Tổ Sư.
Mỗi khi trải qua khó khăn sinh tử, tôi luôn dựa vào những lời này để động viên bản thân. Để tôi tiếp tục đi tiếp mà không hối tiếc hay sợ hãi và đối mặt với số mệnh của mình.
“Tạ Lan, em sẽ không bỏ cuộc.”
"Vì anh, vì bản thân em, vì con cái chúng ta."
Mộ Dung Nguyên Duệ bình tĩnh lại, nhắm mắt lại, từ từ điều chỉnh hơi thở.
Dù biết thời gian không còn đủ nhưng việc khôi phục thêm được phần nào sức mạnh, cũng sẽ giúp cô có thêm sinh cơ.
Mây đen dần dần bao phủ toàn bộ bầu trời, đất trời tối đen như mực, như thể đã rơi vào màn đêm vĩnh cửu.
Không có ánh sáng, ngay cả Thần Thái Dương chói lọi cũng bị bóng tối bao vây lấy.
Chư thần sợ hãi, từ trên trời đáp xuống đất.
Trong màn tối vô tận, điều duy nhất có thể an ủi họ là mặt đất dưới chân họ, vùng đất của Thái Cổ Thần giới đã sinh sôi ra chúng thần.
Chư thần trở lại mặt đất, Mộ Dung Nguyên Duệ là người duy nhất còn lại trên bầu trời.
Cô vẫn đang nhắm mắt điều chỉnh hơi thở, thanh kiếm U Huỳnh trong tay le lói phát sáng, điều khiển một mảng Huyền Hoàng Kiếm Hải.
"Một kiếm đã mở ra màn đêm vĩnh cửu, đây rốt cuộc là loại kiếm gì?"
"Hỗn độn chưa được phán xét, thiên địa chưa được phân chia, chính là đêm tối vĩnh hằng, kiếm ý của Kiếm Thần trước cả hỗn độn."
"Trước cả hỗn độn là thế nào?"
“Thái Sơ”
"Thái Sơ cũng có kiếm?"
“Có.”
Trên mặt đất, chư thần im lặng giao tiếp.
Trên không trung, Mộ Dung Nguyên Duệ vẫn nhắm mắt thiền định, chẳng để tâm đến.
Cô ấy dường như đã quên mất hoàn cảnh hiện tại của mình, chuyên tâm đắm chìm trong thế giới huyền quan của mình.
Khi Lữ Thuần Dương một kiếm mở ra đêm tối vĩnh hằng, Mộ Dung Nguyên Duệ đã nhận thấy huyền quan của mình có chút khác thường.
Thế giới huyền quan của cô vốn rất rõ ràng, nhưng bây giờ lại mờ mịt, từ trong trẻo chuyển sang hỗn độn.
Mọi thứ biến mất, linh cảm cũng bị chìm trong hỗn loạn.