Chính là bởi vì phần lớn tu hành của đệ tử Ma đạo đều nằm ngoài hệ thống của Đạo môn, cho nên Thiên đạo mới mất đi sự khống chế đối với Ma đạo.
Ông ta có thể tùy ý nắm bắt nhịp đập số phận của Nhân đạo và Tiên đạo, nhưng lại không thể kiểm soát vận mệnh của Ma đạo.
Được Ma Đạo Tổ Sư soi sáng dẫn đường cho tất cả chúng sinh, dần dần Nhân đạo, Tiên đạo, thậm chí là cả m Ty cũng bắt đầu đặt nghi ngờ về động cơ của Thiên đạo, điều khiến họ nghi ngờ nhất là trận chiến phong thần và cuộc tranh đấu trên bàn cơ.
Trận phong thần của ba ngàn năm trước là nỗi đau mà Tam giới không thể chịu đựng được.
Đạo môn tam đạo và m Ty cũng đều phải trả cái giá là thương vong trăm ngàn người, không biết có bao nhiêu đạo môn bị tiêu diệt, thiên tôn chết như ngả rạ.
Trận phong thần của hôm nay lại sắp bắt đầu, trận chiến không kết thúc thì tai họa vẫn luôn còn, cây muốn ngừng nhưng gió chẳng lặng.
Khi ngày càng có nhiều người thoát khỏi hệ thống tu hành Đạo môn, thì ngày càng nhiều người chất vấn Thiên đạo. Cuối cùng cũng nhìn rõ được bản chất của Thiên đạo, thiên đạo bất nhân coi vạn vật như cỏ rác!
Thiên đạo chỉ có thể lừa gạt chúng sinh nhất thời, nhưng lòng người mãi mãi không thể bị che mắt được.
Muốn mãi mãi khống chế được lòng người thì trừ khi Thiên đạo trở thành chủ nhân duy nhất của vũ trụ này.
Thiên đạo đồng thời phải khai chiến với Nhân gian, vận mệnh và tam giới Thái Cổ, nếu thắng cả ba trận chiến thì mới có thể trở thành chủ nhân vĩnh hằng duy nhất của vũ trụ. Từ nay trở đi không còn bị thời gian, không gian, vận mệnh, sức mạnh nhân quả tác động, vạn vật đều theo một ý nghĩ sống, chết của Thiên đạo mà phát triển.
Trong số ba kẻ thù lớn của Thiên đạo, Nhân gian và vận mệnh luôn song hành, bổ sung cho nhau, trở thành hai mối đe dọa lớn đối với Thiên đạo, trong khi mối đe dọa từ Thái Cổ Thần Ma thì đã suy yếu một chút.
Nguyên nhân là do, Thái Cổ Thần Ma ngày nay đều được tái sinh sau khi tam giới bị hủy diệt, sức mạnh kém xa so với thời kỳ trước đây.
Thế nhưng, dù là như vậy, tam giới Thái Cổ vẫn cho thấy sức chiến đấu mạnh mẽ không thể dễ dàng khinh địch.
Hư không Lĩnh chủ, Tinh Không Cự Thú, Thâm Uyên Ác Ma căn bản không phải là đối thủ, ngay cả Băng Sương Bảo Lũy của Tử Thần cũng mãi vẫn chưa thể công hạ.
Vì vậy, lần này Thiên đạo phải tách hai quân đoàn hùng mạnh ra khỏi đại quân Thái Cổ Tiên Dân để tham chiến. Về phần chủ lực thực sự của đại quân Thái Cổ Tiên Dân, mục tiêu của họ vẫn là vận mệnh và Nhân gian.
Vận mệnh thần bí khó lường, là thiên địch của Thiên đạo. Nhân gian cao thủ cùng nhau xuất thế, Quy Khư Ma đạo lại không thể lay chuyển, Cửu U Nữ Đế đã hoàn toàn khống chế được lực lục đạo luân hồi, cũng xứng để Thiên đạo cẩn thận xử trí.
Điều quan trọng nhất là, Nhân gian vẫn còn một con Côn.
Bắc Minh có một con cá, nó tên là Côn. Năm đó chính sự ra đời của Côn đã kéo Thiên đạo vào kiếp nạn nhân quả rồi bị nuốt chửng, đến nay vẫn chưa thoát ra được.
Côn là nhân quả của Thiên đạo, đồng thời nó cũng có sức mạnh chống lại Thiên đạo.
Thiên đạo đã từng bất lực trước Ma đạo, chính bởi vì không thể can thiệp vào nhân quả của Nhân gian, cũng không muốn vì nguyên tội sát sinh mà mất đi thọ nguyên, chứ không phải hoàn toàn không thể làm gì Ma đạo. Mà Côn chính là sự tồn tại mà Thiên đạo vừa sợ hãi lại vừa phải nhún nhường.
Lực chiến của Côn cũng không thể đo lường được giống như biển Bắc Minh.
Tinh Không Cự Thú có thể dễ dàng đạt tới mấy trăm ngàn trượng, so với Côn mà nói thì vẫn chỉ là sâu bọ.
Côn lớn, không biết dài bao nhiêu chục ngàn dặm.
Việc lớn được đề cập ở đây chỉ đề cập đến mặt cực dương của Côn, Côn đồng thời tồn tại trong cả hai thế giới âm dương, kích thước thực sự của bổn thể, nào chỉ có chục ngàn dặm.
Có thể tưởng tượng, một khi Côn hóa Bằng bay từ biển Bắc Hải lên trời, pháp tắc Thiên đạo sẽ phải vì nó mà viết lại chương mới.
Chính vì Thiên đạo e dè trước Côn, nên mới mãi vẫn không cưỡng chế thoát thân khỏi kiếp nhạn nhân quả.