Thùy Họa nhìn Đoạt Xá Ma Tướng đang bước tới, vẻ mặt bình tĩnh, thân hình bất động.
Cô có thể cảm nhận được anh ta mang theo bao nhiêu sát ý hủy diệt, cũng hiểu rằng người này đã quyết cùng mình đồng quy vu tận.
Thế nhưng cô cũng chẳng có bất kỳ hành động thừa thãi nào.
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, dáng vẻ lạnh lẽo vô cùng, chiến giáp Tử Thần trên người toát ra uy nghi của tử vong.
Tử Thần Thái Cổ Minh Giới – vị vua của các vong hồn.
Không một ai trên đời có thể cảm nhận hơi thở của cái chết rõ ràng hơn cô, sở dĩ cô không có bất kỳ hành động gì là bởi bản thân không hề cảm nhận được một chút đe dọa nào.
Đoạt Xá Ma Tướng giận muốn phát điên, huyết khí cuồn cuộn, thần hồn trong huyền quan rừng rực cháy.
Chiến ý càng lúc càng cao, dần dần vượt qua cảnh giới mà thân ma của anh ta có thể chịu được. Làn da bắt đầu xuất hiện những vết nứt, máu từ trong lỗ chân lông đang rỉ ra, máu tươi nhễ nhại trong nháy mắt nhuộm đỏ toàn bộ cơ thể, khiến anh ta biến thành một huyết nhân(1).
(1) huyết nhân: người máu
Mà chuyện vẫn chưa dừng lại ở đây, anh ta thế nhưng không hề kiềm chế bản thân mà ngược lại càng thêm điên cuồng tiêu hao sức mạnh sinh mệnh, mãi cho đến khi tất cả đều chuyển hóa thành quyết tâm và sức mạnh chiến đấu.
Lúc ngọn lửa lớn do thần hồn thiêu đốt từ trong hai mắt của Đoạt Xá Ma Tướng phun ra, Thùy Họa đã cảm nhận được sự đe dọa của cái chết.
Thế nhưng cô vẫn lựa chọn im lặng như cũ, chỉ có khóe miệng khẽ nhếch lên để lộ ý cười tàn nhẫn.
Tu La Vương điên cuồng thao túng sức mạnh lãnh địa trong Huyết Sắc Luyện Ngục, lại đem toàn bộ chúng đặt lên người Đoạt Xá Ma Tướng, trói buộc ma thể sắp nổ tan tành cùng với thần hồn của anh ta.
Trên thực tế, nếu không phải đang ở trong lãnh địa của Tu La Vương, cho dù Đoạt Xá Ma Tướng có làm thế nào đi nữa thì sức chiến đấu cũng không thể tăng lên tới cảnh giới hiện giờ.
Giờ đây chiến lực của anh ta đã đạt tới tu vi của bậc Thái Cổ Thần Vương.
Sự dũng mãnh của Đoạt Xá Ma Tướng khiến cho Tu La Vương cảm khái muôn phần, ông ta vừa cảm thấy tự hào, lại vừa thấy tiếc nuối vì bản thân sắp sửa mất đi một vị tướng quân trung thành.
Thế nhưng tất cả mọi sự hi sinh đều sẽ được đền bù, chỉ cần có thể đánh bại Tử Thần, Thiên Đạo nhất định sẽ ban cho ông ta thọ nguyên vô tận để bồi thường.
……
Chiến ý của Đoạt Xá Ma Tướng đã chạm tới điểm cuối cùng.
Cho dù anh ta có lập tức chết đi cũng không thể khiến ý chí chiến đấu tăng thêm được nữa.
Lúc này đây cơ thể của Đoạt Xá Ma Tướng đã cao tới gần nghìn trượng, trở thành một gã huyết nhân khổng lồ sừng sững đứng giữa đất trời.
Chiến lực tăng tới đỉnh phong, Tử Thần cũng đã tiến vào phạm vi công kích của anh ta.
Cô đứng dưới chân anh ta trông chẳng khác nào con sâu cái kiến.
Giờ phút này đây Đoạt Xá Ma Tướng không còn bị áp bức bởi bất kỳ áp lực nào từ Tử Thần nữa, trong lòng mang theo cơn phẫn nộ, anh ta nhấc thanh cự kiếm Xả Thân Đoạt Hồn trong tay lên.
Thanh kiếm này cũng giống như cơ thể của Đoạt Xá Ma Tướng, sát khí càng nặng thì kiếm càng to và nặng.
Ma thể cao nghìn trượng, kiếm kia cũng một nghìn.
Thiêu đốt thần hồn, hiến tế năng lượng sinh mệnh chỉ để đồi lấy một đòn tấn công chí mạng vào kẻ thủ.
Vào khoảnh khắc cự kiếm rơi xuống, tám trăm vạn quân Tu La đồng loạt gầm lên.
“Tử Thần, nợ máu phải trả bằng máu. Giết!”
Dứt lời, cùng với sát ý hủy thiên diệt địa cuồn cuộn như thủy triều, Đoạt Xá Ma Tướng phóng ra một đạo kiếm cực kỳ hung hiểm.
Một kiếm này đã hao kiệt toàn bộ sinh cơ của anh ta, cũng đồng thời thiêu sạch tất cả thần hồn.
Thế nhưng, nếu chỉ dùng một kiếm có thể khiến Tử Thần chết cùng một chỗ, tên tuổi của anh ta sẽ mãi mãi được người trong tộc ghi nhớ.
Trước khi Đoạt Xá Ma Tướng xuất kiếm đã khóa chết toàn bộ khí cơ của Thùy Họa, vì vậy cô không có đường trốn tránh.
Nếu như cô tránh trước khi anh ta rút kiếm thì vẫn còn có cơ hội thoát được một kiếm này, nhưng bây giờ chỉ có thể nhắm mắt đón nhận mà thôi.
Thế nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là Thùy Họa vẫn không có bất kỳ hành động nào, chỉ ngước khuôn mặt thanh tú nhìn chằm chằm vào thanh cự kiếm đỏ máu đang chém xuống từ trên không trung.
Hoàn toàn không đem sát ý để vào mắt, lại càng coi thường thanh kiếm mang theo năng lượng hủy diệt khủng bố kia.
Tu La Vương khẽ nhíu mày, hai vị Ma tướng Đoạn Lý, Phê Hồn cũng bối rối không hiểu.
Tử Thần vì sao lại không chống cự?
Lẽ nào cô ta biết rằng tử kiếp khó thoát, vì vậy bình thản đón nhận cái chết?
Không, điều này rõ ràng là không thể.
Mọi người đều bối rối, thế nhưng trong lòng Đoạt Xá Ma Tướng không hề nghi ngờ gì. Trong mắt anh ta, chỉ cần Tử Thần còn sống thì anh ta sẽ không có bất kỳ ý nghĩ nào khác.
Cự kiếm không thể địch nổi, sát ý vẫn kiên quyết như cũ.
Thanh kiếm cách Thùy Họa càng lúc càng gần, chỉ còn gang tấc, mắt thấy giây tiếp theo Thùy Họa liền bị cự kiếm chém nát, chính trong lúc này cô lại mở rộng vòng tay hướng về bầu trời…
Cự kiếm rầm rầm rơi xuống, Tử Thần ở nơi đó bỗng hóa thành làn sương đen rồi đột ngột biến mất…
Cũng trong lúc này, cơ thể khổng lồ của Đoạt Xá Ma Tướng đã không cách nào tiếp tục duy trì, nổ tung trong không trung, hóa thành một cơn mưa máu.
“Tử Thần cứ vậy mà chết rồi?” Phệ Hồn Ma Tướng ngơ ngác hỏi.
Câu hỏi của cô ta cũng là thắc mắc của tất cả những người đang ở đây, Tử Thần Thái Cổ Minh Giới ngông cuồng không ai bì nổi cứ vậy mà chết đi rồi, nhìn thế nào đi nữa cũng khiến người ta thấy khó mà tin được.
Tu La Vương không trả lời cô ta, bởi vì ông ta hoàn toàn không tin Tử Thần lại cam tâm ngoan ngoãn đón nhận cái chết.
Nếu giết Tử Thần dễ dàng như vậy thì Thiên Đạo tuyệt đối đã không đem cuộc sống vĩnh hằng ra làm phần thưởng.
Thế nhưng ông ta không cảm nhận được sự tồn tại của Tử Thần trong Huyết Sắc Luyện Ngục, ngay cả một tia thần niệm cũng không tìm thấy.
“Tử Thần đã chết, lệnh các ngươi lập tức bày trận, tấn công Băng Sương…”
Tu La Vương còn chưa kịp nói hết câu, bởi vì ông ta đột nhiên phát giác trong lãnh địa của mình xuất hiện một tia chuyển động bất thường.
Làn sương đen tan biến cùng với thân thể của Tử Thần dường như dần dần ngưng tụ lại, không, nó thực sự đang tụ lại.
“Tử Thần chưa chết!” Phệ Hồn Ma Tướng kêu lên một tiếng thất thanh.
Liền sau đó, ngay dưới con mắt của các Tướng Ma và tám trăm vạn quân Tu La, sương đen dần dần ngưng tự thành hình.
Chẳng mất bao lâu, Tử Thần lại một lần nữa tái sinh, thần niệm so với lúc trước còn dồi dào hơn muôn phần.
Trong truyền thuyết, Tử Thần chỉ có thể niết bàn chín lần, sau chín lần niết bàn Tử Thần sẽ nắm giữ toàn bộ uy năng sức mạnh và trở thành hóa thân của Tử Vong.
Tuy nhiên có một bí mật mà chỉ Thiên Đạo mới biết, bởi vì Thiên Đạo đã từng đích thân giết chết Tử Thần đã thành công niết bàn chín lần.
Sau chín lần niết bàn, kỳ thực Tử Thần còn giấu con át chủ bài cuối cùng, tên gọi của nó là “Cái ôm của Thần Chết”.
Vào lúc Tử Thần xem cái chết nhẹ tựa lông hồng có thể dựa vào con át chủ bài này để tránh khỏi vận mệnh tử vong. Tử Thần chỉ có thể thi triển “Cái ôm của Thần Chết” một lần duy nhất trong đời; sau lần này, Tử Thần mới thực sự bị giết.
Lúc Thùy Họa quyết tâm một mình thách chiến tám trăm vạn quân Tu La cũng chính là lúc cô dùng chiêu bài “Cái ôm của Thần Chết” này để cược một trận.
Tử Thần trọng sinh, tám trăm vạn quân Tu La suy sụp vô cùng, mất sạch ý chí chiến đấu.
Hiện thực khủng bố như thế, ngay cả Tu La Vương cũng không thể chấp nhận được.
Huyết Sắc Luyện Ngực là thần vực của ông ta, thế nhưng Tử Thần sau khi tái sinh dường như mới là chủ nhân thật sự của nơi này.
Cái ôm của Thần Chết không chỉ giúp Thùy Họa tránh được vận mệnh tử vong mà còn nuốt sạch sát khí hủy diệt đã thiêu đốt thần niệm và phá hủy sinh cơ của Đoạt Xá Ma Tướng.
Mỗi một ý nghĩ của Thùy Họa giờ đây đều tràn ngập sát khí, mỗi một động tác đều mang theo ý muốn hủy diệt.
“Đao sắc trảm sinh mệnh, sức mạnh chém hồn linh.”
Niệm dứt câu sấm ngữ này, Thùy Hoa nhanh như tia chớp lao về phía đại quân săn hồn, bắt đầu bữa tiệc giết chóc.