Khôi giáp trên người tướng sĩ có thể chịu được sức nóng của Linh Hồn Chi Hỏa, nhưng không thể chịu nổi lưỡi hái sắc bén của Tử Thần.
Lưỡi hái vung lên, không biết bao nhiêu thân thể bị chém nát, không biết bao nhiêu linh hồn bị hủy diệt.
“Đao sắc trảm sinh mệnh, sức mạnh chém hồn linh.”
Kể từ lúc Thùy Họa niệm câu sấm ngữ này, cô đã cam tâm tình nguyện gánh vác trên lưng tội nghiệt giết chóc.
Không còn kiêng kị bản thân giết bao nhiêu người, lại cũng không còn bất kỳ một chút thông cảm nào với sinh mệnh.
Thiên đường bên trái, Ma đạo bên phải.
Không một ai biết rằng người thực sự đã thể hiện sức nặng của câu nói này lại chính là Thùy Họa.
Thùy Họa – người đang gánh trên lưng tội nghiệt giết chóc ấy đang từng bước từng bước tiến dần tới vực sâu địa ngục.
Nguyên nhân khiến cô không thể thức tỉnh, không thể tìm lại ký ức khi trước là bởi vì cô đã sớm biết bản thân đang rơi xuống vực sâu thăm thẳm.
Nếu như nói trước khi niết bàn chín lần Tử Thần hãy còn cơ hội cứu rỗi, thế nhưng sau khi hoàn thành chín lần niết bàn, Tử Thần sẽ không thể cứu rỗi được nữa.
Giết chóc là nguyên tội(3), có nguyên tội sẽ có phán xét.
(3) Nguyên tội là tội do tổ tông truyền lại, khiến cho chúng ta có bản năng phạm tội và mang trong mình bản năng đó kể từ khi sinh ra.
Một khi ngày phán xét tới, Thùy Họa sẽ vĩnh viễn rơi xuống vực thẳm, ngay cả cái chết cũng không thể tránh khỏi.
Nơi nào lưỡi hái vung lên, binh sĩ quân đoàn Đoạn Lý liền bị hủy diệt.
Thế nhưng số người chết càng nhiều thì linh hồn của Thùy Họa từ trong sâu thẳm cũng ngày càng ủ rũ.
Tốc độ chém giết mỗi lúc một chậm, hành động như con thiêu thân lao vào lửa của tướng sĩ Đoạn Lý cũng khiến Thùy Họa cảm thấy áp lực.
Mặc dù chỉ cần hồn năng còn tồn tại thì Thùy Họa vĩnh viễn sẽ không chết, thế nhưng thần niệm của cô không phải là vô tận, tới lúc này đây số binh sĩ mà cô tiêu diệt đã vượt quá bốn trăm vạn, lưỡi hái vẫn sắc bén như cũ, thế nhưng bản thân thần niệm của cô đã dần dần khô kiệt.
“Cái ôm của Thần Chết” là chiêu bài cuối cùng, cô đã sớm dùng nó rồi, nếu sắp tới lại phải đối mặt với tử kiếp thì cũng chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Tu La Vương đã nhìn ra được điểm này, vì vậy mới chần chừ không chịu ra tay, ông ta đang đợi Tử Thần suy yếu.
Lúc này Tu La Vương đã mất đi uy quyền của bậc đế vương tại vị diện thế giới Thái Cổ, từ một con sư tử đực hóa thành một con sói đói nham hiểm, chỉ chờ chực để cắn một đòn chí mạng.
Không phải ông ta hèn nhát khi lâm trận, chủ yếu là lúc này đây Tử Thần có sát khí quá lớn, uy lực quá mạnh.
Sau khi “Cái ôm của Thần Chết” đã nuốt chửng vô số sát khí hủy diệt của Đoạt Xá Ma Tướng, Tử Thần đã hoàn toàn mất đi khả năng khống chế, trở thành hóa thân thực thụ của Tử Vong. Đừng nói Tu La Vương không dám đối mặt với Tử Thần bây giờ, ngay cả Đế Thích Thiên thần uy chấn động và Thiên Tôn dũng mãnh vô song có đến đây cũng chỉ có thể lựa chọn tránh né.
Mặc dù trong lòng Tu La Vương đã đưa ra quyết định, thế nhưng chứng kiến hàng trăm vạn binh linh trong tộc tử thương vẫn khiến ông ta khó mà kiềm nổi nỗi uất hận.
Trái tim ông ta đang rỉ máu, tràn ngập nỗi hối hận. Sớm biết như vậy, dù thế nào đi nữa ông ta cũng sẽ không vì tranh giành chiến công mà tiên phong dẫn quân tấn công bảo lôi Băng Sương.
Nếu như ông ta và Tứ Đại Ác Thần cùng nhau tiến quân, Tử Thần nhất định không thể không kiêng dè gì mà thả ra Linh Hồn Chi Hỏa, mà cô ta cũng sẽ chẳng có nhiều hồn năng để dùng như vậy.
“Đại Vương, mạt tướng xin nghênh trận!” Nghe thấy âm thanh ai oán khóc than của tướng sĩ dưới trướng, Đoạt Lý Ma Tướng không chịu nổi liền cầu xin.
“Không chuẩn(4), Tử Thần bây giờ không thể ngăn cản, ngay cả bản vương cũng không thể khóa nổi thân hình của cô ta. Ngươi yên tâm, thần niệm của cô ta đang khô kiệt nhanh chóng, sẽ chẳng kiên trì được bao lâu nữa đâu.” Tu La Vương sắc mặt tăm tối vô cùng, nói.
(4) Không chuẩn: không đồng ý. Đây là cách nói của bậc đế vương.
“Thần lo lắng tướng sĩ phía dưới sẽ không chống đỡ nổi cho đến lúc đó.” Đoạn Lý Ma Tướng nói.
“Không chống đỡ được cũng không còn cách nào. Lúc này năng lượng linh hồn trên chiến trường dồi dào, cho dù Đại Vương đích thân ra tay cũng không thể gây ra thương tổn gì cho Tử Thần.” Phệ Hồn Ma Tướng nói.
“Đại Vương, vì cớ gì Tứ Đại Ác Thần còn trì trì hoãn hoãn không chịu xuất hiện?” Đoạn Lý Ma Tướng(5) hỏi.
(5) Nguyên tác để người hỏi là Phệ Hồn Ma Tướng, thế nhưng điều này không hợp logic do người đưa ra câu trả lời ở dưới cũng là Phệ Hồn Ma Tướng, người dịch vì vậy bèn sửa thành Đoạn Lý Ma Tướng.
“Hừ, Tứ Đại Ác Thần vẫn luôn âm thầm rình mò để ý địa vị của tộc Tu La chúng ta trong vị diện thế giới Thái Cổ, chỉ mong sao nhìn thấy tộc ta ăn phải quả đắng. Người của chúng ta hi sinh càng nhiều, sát khí bọn chúng hấp thụ được từ năng lượng linh hồn càng lớn. Ta có thể chắc chắn bốn kẻ này đã sớm nhìn thấu chiến cục ngày hôm nay.” Phệ Hồn Ma Tướng đáp.
Phệ Hồn Ma Tướng vừa dứt câu này, bốn đạo ý chí tà ác mạnh mẽ vô song từ bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc liền giáng xuống, Tứ Đại Ác Thần chính thức xuất hiện!