Tu La Vương tàn sát đẫm máu giữa đại quân Tà Sát, thu hoạch linh hồn và biến nó thành hồn năng, được Thùy Họa liên tục hấp thụ, phục hồi cơ thể Tử Thần mong manh của cô.
Chấn thương mà cô phải chịu lần này rất nghiêm trọng, lượng hồn năng cần đến vô cùng lớn.
Sau khi sử dụng Cái Ôm Tử Thần, thân thể Tử Thần lại lần nữa biến đổi, bây giờ lượng hồn mà Thùy Họa có thể hấp thụ càng khó tính toán hơn, gần như không có điểm kết thúc.
Sắc mặt của Tứ Đại Ác Thần tái mét, trước đây bọn họ đã cười nhạo Tu La Vương vì bị thất bại nhục nhã như vậy, nhưng giờ đây họ còn nhục nhã hơn cả Tu La Vương.
Cuối cùng, bốn trăm vạn đại quân Tà Sát đã bị Tu La Vương cùng các Ma tướng tàn sát không còn ai, lúc này chỉ còn lại Tu La Vương, Ma tướng Đoạn Ly, Ma tướng Thị Hồn cùng vài chục chiến tướng cấp cao tộc Tu La, kiều thê mỹ thiếp của Tu La Vương, bổn tôn Tứ Đại Ác Thần, cùng hơn mười chỉ huy cấp cao của đại quân Tà Sát.
Tứ Đại Ác Thần đã thu hồi Lĩnh Vực Tà Sát, Tu La Vương cũng đã rút khỏi Luyện Ngục Huyết Sắc của mình, mọi người ai nấy đều lặng lẽ lơ lửng trong hư không, chờ đợi sự tái sinh của Tử Thần.
Hồn năng đang được hấp thụ nhanh chóng, đồng thời, cơ thể bị tổn thương của Thùy Họa đang hồi phục với tốc độ mà mắt thường có thể nhận thấy.
Chiến giáp Tử Thần vốn bị hư hỏng cũng được sửa chữa, Lưỡi Hái Tử Thần cũng bắt đầu tỏa sáng trở lại.
Thùy Họa thần sắc nghiêm túc, hai mắt nhắm chặt, vốn dĩ uy áp Tử Thần đã yếu ớt đến cùng cực đang dần trở nên mạnh hơn.
Trong khi hồn năng bị hấp thụ, không khí xung quanh ngày càng trở nên lạnh hơn.
Chẳng bao lâu sau, trên bầu trời xuất hiện tuyết bay.
Lúc đầu chỉ là những bông tuyết nhỏ, nhưng tuyết ngày dày đặc hơn, chẳng bao lâu đã rơi thành một trận tuyết.
Hoa tuyết tượng trưng cho sức mạnh của Tử Thần, bông tuyết càng lớn và dày đặc thì sức mạnh của Tử Thần càng mạnh.
Những bông tuyết rơi trên người mỗi người, khuôn mặt Thuần Quân vẫn không thay đổi, để mặc những bông tuyết rơi xuống.
Ngạo Phong lúc đầu cảm thấy có chút khó chịu, nhưng rất nhanh sau đó cậu ấy đã nghiến chặt răng chịu đựng.
Tuy nhiên, khi những bông tuyết rơi lên người những kẻ vẫn còn ý thù địch với Tử Thần như Tứ Đại Ác Thần cùng với Tu La Vương và nhóm chiến tướng cấp cao của Thái Cổ Tiên Dân, những bông tuyết đó đã trở thành bùa chú hung ác nhất.
Tiếng la hét ngày càng dữ dội, ý thù địch với Thùy Họa càng nhiều thì lời nguyền nhận được càng mạnh mẽ hơn.
Cơ thể của chiến binh cấp thấp bắt đầu mục rữa, thậm chí sau khi linh hồn gào thét và bay ra khỏi cơ thể, thì vẫn không thể thoát khỏi trận tuyết dày đặc có mặt ở khắp nơi, đông cứng, vỡ tan và cuối cùng bị tiêu diệt trong trận tuyết vô tận, biến thành thành dòng năng lượng linh hồn thuần khiết.
Tử Thần cũng có lĩnh vực của riêng mình, từ đầu cuộc chiến đến nay, Thùy Họa vẫn chưa thể phát huy được sức mạnh của thần vực của mình.
Mãi cho đến khi tuyết rơi dày đặc trên bầu trời, các vị thần mới thức tỉnh, hóa ra khi Tử Thần một chiêu diệt đại quân Tu La tám trăm vạn không phải là sức mạnh mạnh nhất của Tử Thần, khi Tử Thần thi triển Lĩnh Vực Tử Thần mới thực sự là hóa thân của sự chết chóc.
Một trận tuyết rơi dày đặc của Tử Thần mang theo ý muốn tiêu diệt chúng sinh.
Lạnh lẽo, đìu hiu đến cùng cực, chỉ có đầu hàng mới có thể nhận được sự tha thứ của Tử Thần.
Chịu đựng cơn đau tàn khốc khi băng tuyết phạt thể, đồng thời nghe tiếng la hét xé nát tâm can của thuộc hạ, Tu La Vương không còn dám chần chừ thêm một giây phút nào mà quả quyết quỳ xuống.
Tứ Đại Ác Thần cũng đưa ra lựa chọn tương tự.
Việc quỳ gối này tượng trưng cho sự đoạn tuyệt của họ với Thiên đạo, thêm nữa là họ sẽ không bao giờ quay lại trận doanh của Thiên đạo.
Sau khi quỳ trên mặt đất bày tỏ tâm thế đầu hàng, Tứ Đại Ác Thần lập tức cảm thấy toàn nhẹ bẫng, cảm giác đau đớn cùng cảm giác lạnh buốt xuyên thấu tâm hồn bắt đầu giảm bớt đi.
Hành động quỳ xuống của Tu La Vương cùng Tứ Đại Ác Thần đã khiến tất cả các tướng lĩnh của họ cũng quỳ theo, dâng lên sự trung thành với Tử Thần.
Tiếng kêu thảm thiết biến mất, kẻ không chịu đầu hàng đều đã bị tiêu diệt, người đầu hàng thì đã quỳ trên mặt đất chờ đợi sự phán quyết của Tử Thần.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Thùy Họa cuối cùng cũng mở mắt.
Ngọn lửa đen bùng cháy mãnh liệt, tất cả những thần niệm vốn đã cạn kiệt đều được phục hồi.
Uy áp Tử Thần được phóng thích ra cũng không thua kém bao nhiêu so với Ngạo Phong và Thuần Quân, chỉ hơn chứ không kém.
Khoan nói chư thần Thái Cổ âm thầm kinh ngạc, ngay cả Ngạo Phong và Thuần Quân cũng phải ngơ ngác một phen.
Hai người bọn họ, một người là Hỗn Độn Ma Chủng, một người là Kiếm Chi Bổn Nguyên, mà Thái Cổ Tử Thần lại là một thần vị mới của sau này, tại sao thần uy lại còn mạnh hơn cả họ thế này?
"Ta mặc dù là thần vị sau này, nhưng thế giới Thái Sơ sinh ra từ sự hủy diệt và chết chóc." Như thể nhìn thấu tâm tư của hai người, Thùy Họa bình tĩnh mở lời.
Sau khi ôm lấy cái chết, Thùy Họa có được sự lĩnh ngộ mới về sự sống và cái chết, lần nữa thông hiểu lại ý nghĩa bất tử thực sự của Tử Thần.
Nói xong những lời này, thần niệm Thùy Họa dao động, Lưỡi Hái Tử Thần đột nhiên vặn vẹo, cuối cùng hóa thành một con rắn đầu trắng đuôi đen.
Con rắn đen trắng bay lên trời, lơ lửng trên không trong vài vòng, rồi bất ngờ cắn vào đuôi của chính mình và bắt đầu nuốt chửng.
Khi đầu rắn tiếp tục nuốt chửng, cơ thể của nó dần dần rút ngắn lại, vòng tròn hình thành trong không trung ngày một nhỏ đi.
Cuối cùng, toàn bộ cơ thể rắn bị nuốt vào bụng, đầu rắn biến mất cuối cùng, hóa thành một điểm năng lượng thuần khiết, lơ lửng trên đầu ngón tay của Thùy Họa.
Sau đó, cô búng tay một cái, điểm năng lượng biến thành một tia sáng, lần nữa biến thành một con rắn đầu trắng đuôi đen.
Chỉ là kích thước đã thu nhỏ lại vô số lần, bay vòng vòng trên không trung rồi quay trở lại, bay vào Kính Hộ Tâm trên chiến giáp của Thùy Họa, biến thành một văn tự khắc hình một con rắn đang nuốt chửng cái đuôi của nó.