"Có thể nghịch đảo làm hỗn loạn âm dương, kéo Thiên đạo vào họa kiếp, Côn đại nhân ắt có thủ đoạn của riêng mình, còn về phần trận chiến của ông ấy cùng Huyền Vũ, ta không dò ra được một chút huyền cơ nào. Tạ Lan, cậu đã tiếp xúc với Côn đại nhân trong khoảng thời gian dài, cậu có niềm tin với ông ấy không? Tự tin?" Khương Tuyết Dương quay đầu nhìn tôi hỏi.
Trên thực tế, về thần thông của Côn khi ở núi Côn Lôn tôi đã chiêm nghiệm được vài phần, nhưng đó cũng chỉ là thoáng qua.
Bởi vì những gì tôi nhìn thấy lúc đó là Côn trong hình dạng con người, tôi biết rằng giống như tôi, ông ấy cũng tu luyện Hỗn Độn Kiếm Ý, sử dụng Quỷ Kiếm làm thanh kiếm chính của mình.
Lúc đó ở núi Côn Lôn, tôi dùng Ma Kiếm chiến đấu còn Côn dùng Quỷ Kiếm, Thiên Đạo dùng Thần Kiếm đối kháng với hai chúng tôi.
Trận chiến đó, đáng lẽ phải là trận chiến đỉnh cao của tam kiếm đạo hỗn độn, chỉ tiếc là tôi đã rơi vào cái bẫy của Thiên đạo, chưa kịp giải phóng kiếm ý thì đã rơi vào tâm ma, nếu không phải có U Huỳnh, Chúc Chiếu đến đánh thức tôi, tôi gần như bị kéo vào thế giới đằng sau cánh cửa thanh đồng rồi.
Tôi chứng kiến tu vi kiếm đạo của Côn, nhưng tôi không biết thú thân của ông ấy sẽ còn mạnh đến mức nào, vì vậy lúc này khi Tuyết Dương hỏi tôi, tôi cũng chỉ có thể lắc đầu mà đáp: "Tôi chỉ biết rằng thanh kiếm Bắc Minh Huyền Thủy của Côn đại nhân tuyệt đối không thể giết chết được thần thú Huyền Vũ,còn về sức mạnh dạng thú thân của ông ấy thì tôi cũng không biết được. Trong biển cực quang này không chỉ chứa đựng ý chí của một mình Huyền Vũ mà còn bao hàm toàn bộ quân Thiên Khiển của thần thú Huyền Vũ.”
"Vậy chúng ta có nên giúp Côn đại nhân một tay không?" Bắc Minh Tú ánh mắt nhiệt tình thăm hỏi.
"Trận chiến giữa Côn đại nhân cùng Huyền Vũ, mỗi một động tĩnh cũng đều có uy lực hủy diệt thiên địa, không phải là chuyện mà đệ tử Ma đạo có thể nhúng tay vào." Tôi trả lời.
Bắc Minh Tú trầm mặc không nói nữa, Lưu Phong Sương cũng cúi nhẹ đầu xuống.
Không phải Ma đạo không đủ mạnh, mà bản thân trận chiến ở cấp độ này không phải là thứ mà các đệ tử Ma đạo bình thường có thể can thiệp vào được. Ngay cả Bắc Minh Tú, người hiện đang ở đỉnh cao đạo tổ, một khi bị thần niệm của thần thú Huyền Vũ khóa chặt thì cũng khó thoát khỏi kiếp nạn sát thân.
Ma đạo không ngại chiến tranh, nhưng cũng sẽ không liều lá gan mà đơn độc đâm đầu vào chỗ chết.
Hơn nữa, sở dĩ Côn một mình đến Bắc Cực để chiến đấu chống lại thần thú Huyền Vũ, chính là vì ông không muốn làm hại toàn bộ Nhân gian. Giả dụ chiến trường đặt ở Nhân gian, Ma đạo tôi cho dù có bị tiêu diệt toàn bộ đại quân cũng sẽ mạo hiểm chiến đấu chống lại đại quân Thiên Khiển của thần thú Huyền Vũ.
Cuộc chiến với Thiên đạo hiện giờ khác với cuộc chiến phong thần trước đây, trong cuộc chiến tranh không nhìn thấy hy vọng này, thứ chúng ta phải chiến đấu là cho hiện tại và cho tương lai.
Đồng thời trong khi đánh bại đối thủ, chúng ta cũng phải cân nhắc việc để lại mầm sống cho tương lai của Nhân gian.
Bắc Minh Tú cùng những người khác là niềm hy vọng cho tương lai của Ma đạo của tôi, tôi sẽ không bao giờ chôn vùi tương lai của Ma đạo trong một trận chiến không có hy vọng chiến thắng được.
Cũng chính vì sự cân nhắc này mà tôi đã để Côn một mình chiến đấu chống lại thần thú Huyền Vũ, mà tôi cũng sẽ một mình nghênh chiến chống lại thần thú Chu Tước vào một thời điểm nào đó trong tương lai. Trận pháp Chu Thiên Tinh Đẩu của Tiên đạo đối đầu với thần thú Thanh Long, trong khi Tổ Long, Nguyên Phượng cùng với Thủy Kỳ Lân của Ma đạo sẽ đối đầu với thần thú Bạch Hổ.
Những gì chúng ta đang chiến đấu cùng không chỉ là bản thân một mình thần thú, mà còn bao gồm cả quân đoàn đằng sau chúng. Trừ khi chúng ta thất bại, nếu không chúng ta sẽ không bao giờ để các đệ tử đạo môn bình thường tham gia vào trận chiến này.
Côn không thể bay liên tục trên không trong thời gian dài, nên ông ấy đã phải đi bộ bảy ngày trước khi đến được Bắc Cực.
Vào một đêm mùa đông quang đãng, lẽ ra phải là một đêm trời sáng đầy sao, nhưng lại bị che khuất hoàn toàn bởi biển cực quang rộng lớn và vô tận.
Hiện giờ Côn đang đứng ở dưới biển Cực Quang, nói chính xác hơn thì vị trí ông ấy đang đứng vừa hay đối diện với hải nhãn của biển Cực Quang.
Dải màu bảy sắc rực rỡ chiếu rọi lên người của Côn.
Ông ấy hôm nay mặc một thân áo trắng, cầm một thanh kiếm màu đen, thanh kiếm này là kiếm Bắc Minh Huyền Thủy.
Một mình một kiếm, đất trời rộng lớn.
So với biển cực quang trên đầu thì Côn chỉ như hạt cát giữa biển khơi.